Chương 53: Thế giới dành cho người chết

“Thiên quốc, còn gọi là thiên đàng hay nước trời, là một nơi mà ai cũng mơ ước được vào đó… Nơi mà lười biếng và hưởng thụ là nghề chính…”

Minh đi song song với thầy Hải, trợn tròn mắt khó hiểu khi nghe hắn nói như thế.

Lý Hải tiếp tục: “Vì ở đó người ta không phải làm việc mà vẫn có cái ăn no nê, không có bất kì một điều luật nào được đặt ra vì không có ai là tội phạm, mọi người, mọi loài, mọi vật đều tồn tại trong hòa bình và tự do…”

Minh vẫn ngơ ngơ không tin, Lý Hải thở dài: “Đó là những gì ta tìm hiểu được, muốn biết rõ hơn cũng không được vì không có ai quay về khi đã được vào Thiên quốc.”

“Vậy, những điều đó chỉ là lời đồn?” Minh buột miệng hỏi, ở thế giới bên ngoài, thiên đàng chỉ là tưởng tượng.

Lý Hải dường như lưỡng lự điều gì đó rồi nói tiếp: “Còn một điều mà ta không chắc vì mới chỉ có một người nói, rằng Thiên quốc thực sự là một nước đúng nghĩa, có triều đình, có binh lính và cư dân hẳn hoi. Còn thiên đàng là một nơi tách biệt thuộc kiểm soát của Thiên quốc dành cho những người của thế giới chúng ta sau khi chết.”

“Người nói cho thầy biết là ai?” Minh nhíu mày hỏi.

“Là thầy Quân…sau khi nói với ta chuyện đó vài ngày thì thầy mất tích không dấu vết.” Lý Hải trả lời.

“Lão già lừa đảo…” Minh lầm bầm, hắn biết lão Quân biết được chuyện đó là do Diệp Vy tiết lộ.

Lý Hải mỉm cười vì nghe thấy Minh chửi, một phần vì hai mắt hắn thâm đen do mất ngủ, chân lại run run đi không vững. Đêm rồi đại chiến với Xuân Phước khiến hắn suy giảm sức lực, tuy có thể vận công khôi phục hoặc dùng thuốc hổ trợ nhưng Minh lại không làm thế vì muốn để cơ thể hồi phục một cách tự nhiên nếu không có chuyện gấp.

“Ta ban đầu cũng không tin, nhưng ta tin người ta có thể tiếp xúc, nói chuyện với người chết…”

Minh nghe thế lại tròn mắt…

“Và người chết thì có thể thấy và nói chuyện với ‘người từ trời xuống’…” Lý Hải nói tiếp.

“Vậy chúng ta không thể thấy họ sao?”

“Đúng, chưa từng nghe nói và chưa từng có tài liệu nào nói về việc gặp gỡ một người từ Thiên quốc, vì thế nơi đó vẫn còn là một bí ẩn.”

Minh im lặng không nói, chuyện này vẫn có quá nhiều nghi vấn nhưng hắn tin Lý Hải và Diệp Vy nói thật. Cả hai dừng lại trước một căn phòng, Lý Hải gõ nhẹ cửa rồi đẩy vào, Minh cũng vào theo.

“Chào giáo sư…!” Lý Hải cúi chào người đàn ông râu tóc bạc trắng đang ngồi nghiên cứu một cuốn sách cổ.

“Chào thầy hiệu trưởng…” Minh cũng lễ phép cúi đầu chào.

“Đây là người mà tôi đã kể với thầy…” Lý Hải giơ tay giới thiệu khi lão già nhìn hai người.

“Tốt…vào đây…!”

Giáo sư Bạch Kim mỉm cười rồi đi trước, dẫn hai người vào một căn phòng.

Sau khi không giúp được Minh chuyện hắn sở hữu phong hệ nhưng không nhận ra, Lý Hải đã nói chuyện với giáo sư Bạch Kim và được người nhận lời giúp đỡ.

Căn phòng này là thư viện cao cấp dành riêng cho giáo viên trong trường, giáo sư lấy xuống một quyển sách dày cộm, lật tới một trang với hình vẽ rắng đen, Minh không nhìn rõ vì đứng đối diện.

“Ngay cả ta cũng không thể nhận ra em đang sở hữu thứ gì trong người, nếu thực sự đó là một cơn gió, thì ta sẽ cho em cảm nhận một cơn gió mạnh nhất mà ta biết được…hy vọng em sẽ nghiệm được điều gì đó…”

Nói xong, giáo sư Bạch Kim thả cuốn sách lơ lửng trên không, tay lão nhẹ nhàng phất qua lại thi triển phép thuật, lập tức những hình vẽ kia bắt đầu chuyển động. Minh tỏ ra không bất ngờ vì đã thấy Lý Hải làm như vậy trước đây, nhưng lần này khác, những hình vẽ kia chuyển động nhanh dần rồi tan vỡ vào không khí.

“Ặc…không thể nào…!” Minh bất ngờ thốt lên trong khi giáo sư và thầy Hải trông vẫn thoải mái như bình thường.

Ngay sau khi những hình vẽ kia tan biến, căn phòng lập tức biến đổi, hiện ra khung cảnh một con sông đang lăn tăn gợn sóng trông rất yên ả, cả 3 người đang đứng trên không khí cách mặt nước vài chục mét. Minh đứa mắt nhìn ra xa, hắn thấy một loạt con tàu đang tiến tới, nhưng kì lạ một chỗ, những con tàu này đi theo con sông nhưng không lướt trên mặt nước mà lướt trên không khí với tốc độ rất nhanh.

“Tàu gì kì vậy, lại còn chở theo binh lính, trông như quân xâm lược… mà đây là đâu vậy thầy…?” Minh hỏi nhưng vẫn chăm chú quan sát, và hắn cũng không nhận được câu trả lời.

Àoo…

Bất ngờ gió nổi lên rất nhanh, Minh biết đây chỉ là ảo ảnh được dựng lại bằng phép thuật, nhưng hình ảnh và âm thanh rất chân thật, thậm chí Minh còn cảm nhận được cái mát lạnh của những cơn gió.

Cùng lúc đó, Minh thấy một loạt binh lính khác đang phục kích hai bên sông vừa nhô đầu lên khỏi bãi ngụy trang, dường như họ đang chuẩn bị ra tay.

Vù vù…

Đúng là họ ra tay thật nhưng mà hợp sức truyền sức mạnh vào những cơn gió, để những cơn gió này cuốn lên cao. Minh nhìn lên, Mắt Thần cũng hoạt động được ở đây khi mà minh zoom lên và thấy những cây trụ đen to lớn đang lơ lửng trong những đám mây.

Tiếng gió rít gào cực mạnh xoay tròn xung quanh những chiếc trụ, hình thành những cơn lốc xoáy cuốn cả mây vào trong, rồi sau đó là một loạt vòi rồng hình thành bắn thẳng xuống đoàn tàu kia.

Grao….vùvù… Tiếng gió như tiếng mãnh thú gầm trước con mồi.

Tiếng la hét vang vọng cả khúc sông từ cả hai phe, khi mà phe trên bờ vẫn đang hợp sức vào những cơn gió, còn những kẻ trên tàu đang loạn lên vì bị phục kích. Những vòi rồng mạnh mẽ phóng thẳng vào những chiếc tàu và cuốn sạch mọi thứ lên, thậm chí Minh còn tưởng chừng như đó là những mũi khoan đang định đục thủng các con tàu to lớn.

Sau một lúc lâu, ròi rồng tan đi nhưng gió vẫn còn, cũng đúng lúc này giáo sư Bạch Kim gấp lại cuốn sách, cả ba người đứng ở vị trí cũ trong căn phòng thư viện.

“Thưa thầy…đó là…” Minh kích động với trận chiến vừa rồi.

“Ừ…đó là trận Bạch Đằng, được ghi lại bằng phép thuật trong cuốn sách đó…” Lý Hải trả lời.

Giáo sư Bạch Kim lấy mắt kính xuống lau lại, không nhìn Minh nhưng cất tiếng hỏi: “Em thấy được gì?”

“Dạ…những chiếc thuyền và những cây cột đó đều là bảo vật….” Minh đáp lại.

“Đúng, những cây cột đó có tên là Bạch Đằng thượng trụ, mặc dù thua cấp độ nhưng với sự hiệp lực từ mọi người, những cây trụ kia đã đánh bại những con thuyền xâm lược, là những bảo vật có thể xếp 4sao, không di bơi trên mặt nước nước mà bay trên nước. ”

“Thượng trụ đánh bại Siêu thuyền?” Minh vẫn trong trạng thái bất ngờ, nhưng hắn cũng mau chóng chấp nhận thông tin vì hắn biết thế giới này luôn đầy bất ngờ.

“Những chiếc thuyền cấp Siêu phẩm kia không dễ mà đánh chìm được, vừa là bảo vật quý giá mà vừa có binh lính trên truyền nhưng vẫn bị vòi rồng xuyên thủng…” Lý Hải hỏi và nhìn Minh chằm chằm rồi hỏi: “Ngươi còn thấy điều gì nữa không?”

“Gió có thể vận chuyển khí lực…” Minh nhớ tới một chi tiết, hắn nói liền nhưng giáo sư Bạch Kim đã lên tiếng cắt ngang: “Không chỉ Khí lực mà có thể mang nhiều thứ khác nữa, rất tiện cho ngươi nếu nghiệm ra…”

Nói xong thì vị giáo sư rời đi, Minh liền gạt bỏ cơn gió qua một đên mà hỏi Lý Hải: “Em có thể tới phòng của thầy Quân được không?”

“À…được…”

Minh lại lẽo tẻo đi theo Lý Hải, tới một căn phòng trong khu kí túc xá cho giáo viên. Cửa khóa phòng không khóa, Lý Hải đứng ở ngoài, Minh một mình bước vào. Căn phòng trống trơn, chỉ có một chiếc giường với cánh cửa được bảo vệ bằng phép thuật. Minh liền bật Mắt Thần, Mắt Thần có thể hoạt động với tất cả dấu tích liên quan tới lão Quân. Minh khẽ giơ tay đẩy cánh cửa…