Vì những người trên sân không phản đối nên trọng tài không yêu cầu Xuân Phước ra ngoài. Xuân Phước nhìn quanh một lượt rồi gầm gừ:
“Là kẻ nào bày ra cái trò này?”
Khải Ca cười gượng: “Là ta, nhưng mục đích không như nàng nghĩ đâu a…!” Cũng như bao người khác, hắn không muốn đụng tới bà chằn lửa này.
“Đừng có nói nhiều!”
Xuân Phước vận thuật, một quầng sáng đỏ tạo thành bao quanh người nàng rồi tụ dần về hai bàn tay. Những làn sáng có dạng như khói này chính là năng lượng phép thuật được người sử dụng biến chuyển từ năng lượng thiên địa, tùy vào khả năng của mỗi người mà mức độ đậm nhạt của làn khói sẽ khác nhau, càng đậm thì sức mạnh phép thuật càng lớn. Màu sắc của làn khói sáng cũng khác nhau và tùy thuộc vào hệ phép thuật dựa trên 4 yếu tố cơ bản.
Giơ tay vẽ lên không khí hình dạng một con đại bàng, Xuân Phước niệm thuật biến hình vẽ đó thành một con đại bàng lửa với sải cánh dài tới 3 mét, vỗ cánh lao thẳng về phía Khải Ca và Lạc Nhân khiến hai tên này lập tức nhảy ra tránh né.
“Ghê gớm thật…!” Khải Ca thán phục rồi di chuyển ra xa.
Lạc Nhân thì khác, sau khi tránh được con đại bàng lửa thì phóng tới chỗ Xuân Phước với tốc độ đáng nể, nhũng luồng sáng màu xám bao quanh cánh tay đang vung đấm của hắn, một nắm đấm to lớn bằng đá hình thành bay đến Xuân Phước trong khi tên này đã dừng lại. Không hề nao núng, tay còn lại của cô nàng lập tức tạo ra một con đại bàng lửa khác lao đển nắm đấm…
Uỳnh…
Va chạm không quá mạnh bởi không phải hai hệ khắc nhau, đại bàng lửa bị đánh tan tạo thành một đám lửa lớn cháy trong không khí. Nắm đấm đá của Lạc Nhân chỉ bị giảm tốc độ và có chiều hướng rơi xuống nhưng vẫn đang bay đến, Xuân Phước buộc phải tránh sang một bên đồng thời điều khiển con đại bàng còn lại đang lượn trên không bổ thẳng xuống chỗ hắn. Lần này Lạc Nhân cũng lựa chọn di chuyển tránh ra thay vì tung chiêu cản lại, con đại bàng lao xuống đất và tan vỡ tạo thành một vùng lửa lớn trên sân. Bên ngoài, khán giả la hét inh ỏi…
Không chần chừ, khi vừa đững vững Lạc Nhân giơ cao chân trái đang tỏa sáng với làn sáng màu xám quen thuộc, hắn đạp mạnh xuống đất…
“Hấp…!”
Phụt…
Xuân Phước nhảy vội lên không, ngay vị trí nàng vừa đứng đột ngột trồi lên một cột đá nhọn hoắc từ mặt sân. Lạc Nhân tiếp tục biến chiêu, hắn nhanh chóng tung một nắm đấm bằng đá khi Xuân Phước vừa chạm đất. Lần này hắn tấn công quá nhanh khiến nàng không kịp di chuyển, buộc phải tạo một chiếc khiên bằng năng lượng phép thuật thuần túy cản lại, đồng thời một kết giới hình thành quanh người…
Uỳnh…
Bị đẩy lùi về sau một khoảng, Xuân Phước loạng choạng lấy lại thăng bằng, nàng khẽ chau mày, gương mặt xinh đẹp chảy xuống vài giọt mồ hôi.
“Đại ca…nhẹ…nhe tay xíu…!” Tường An nói nhỏ với Lạc Nhân khi tên này chuẩn bị ra đòn lần nữa. Nhưng không quan tâm đàn em nói gì, Lạc Nhân lại niệm thuật…
“Hai người này có phải học sinh không vậy?” Khải Ca đứng từ xa quan sát, hắn quyết định không tham chiến. Chứng kiến màn thể hiện vừa rồi, ai cũng biết cả hai đã đạt trình độ phù thủy.
Lạc Nhân tập trung niệm thuật, phía đối diện cũng xuất hiện một khối cầu lửa do Xuân Phước tạo ra nhưng nàng đã chậm hơn khi Lạc Nhân giơ hai tay ra và nắm lại, giống như đang cố bóp một thứ gì đó.
Bụp…
Không có âm thanh vỡ nát, chỉ là một tiếng bụp nhẹ nhàng vang lên, khoảng sân xung quanh vị trí Xuân Phước đang đứng lập tức hóa đá rồi vỡ vụn. Đang tập trung thi triển phép thuật nên nàng không kịp tránh né, bị lún xuống ngập hết hai bàn chân trong đá vụn. Và khi còn đang bất ngờ, nàng định nhấc chân lên nhưng vụn đá tràn tới lấp đầy hai chân, dường như chúng đang kết hợp lại với nhau…
“Graaa…” Lạc Nhân hét lên rồi cúi gập người vỗ mạnh xuống đất, sau đó khụy một chân quỳ xuống vì chóng mặt, hắn chóng mặt không phải vì bị đánh mà vì dùng thuật quá khả năng.
“Khốn kiếp…” Xuân Phước tức giận vì nhấc chân lên không được dù chỉ là bị lún trong vụn đá, giống như lún xuống cát nhưng cố gắng thế nào cũng không nhấc chân lên được, chính là vì Lạc Nhân đã đặt một linh thuật khóa cứng những vụn đá đó.
Lạc Nhân gượng dậy, vừa rồi hắn định thi triển liên tiếp nhiều phép thuật, hóa đá, phá vỡ đá rồi kết tụ lại nhằm khóa chặt chân Xuân Phước nhưng đến thuật cuối cùng thì não bộ không chịu nổi, hắn buộc phải ngưng lại và đặt một linh thuật cấp thấp hơn tạm thời khóa chân nàng.
Bày tay hắn giơ lên, một nắm đấm to gấp đôi lúc nãy hình thành.
“Chết tiệt…” Xuân Phước liên tục chửi vì mãi không nhấc chân lên được, nàng cắn môi bỏ qua việc thoát ra, tập trung thi triển phép thuật mạnh nhất của mình…
Lần này là một con đại bàng lửa với kích thước tương đương con lúc trước, nhưng khác biệt ở chỗ đây là một con đại bàng bằng lửa hóa thạch, đồng thời một hình vẽ bằng lửa xuất hiện trên mặt đất, hình vẽ này biến lớn bao quanh cả Lạc Nhân và chính nàng, tạo thành một chảo lửa nóng rực.
“Hừ…!” Lạc Nhân hừ lạnh, quanh người là một kết giới, hắn phất tay cho nắm đấm lao về phía Xuân Phước.
Đại Bàng lửa cũng lao đến, nhưng không lao đến cản lại nắm đấm mà lao đến Lạc Nhân khiến tên này trợn mắt bất ngờ, đây là điều ngoài dự tính của hắn. Lập tức quay đầu vọt đi nhưng con đại bàng lửa cũng đổi hướng đuổi theo, chảo lửa cũng lan rộng theo mỗi bước chân của hắn.
“Khốn kiếp…” Người chạy không thể nào so với chim bay, Lạc Nhân cắn răng tạo phép thuật cản lại đại bàng lửa đã áp sát, vừa cố gắng chống lại ngọn lửa đang thiêu đốt.
Phía còn lại, Xuân Phước nhìn nắm đấm bằng đá lao tới trong cơn choáng váng, nàng cũng đang dùng thuật quá sức chịu đựng. Trúng đòn này sẽ không chết vì có trọng tài bảo vệ tính mạng, nhưng cũng sẽ bị thương không ít. Khi đã bị khóa cứng, dù là dồn lực cản nắm đấm thì cũng sẽ bị Lạc Nhân ra chiêu khác đánh bại, trường hợp nào cũng sẽ bại nên nàng chọn cách này, ít ra cũng đánh tên kia được một đòn đã tay.
Nắm đấm áp sát…
Đại bàng lửa áp sát…
Uỳnh…
Rầm…
Lửa tắt rụi, đá lăn lốc…
Lạc Nhân trượt dài, người đỏ ửng vì bị lửa đốt sau khi đại bàng lửa phá vỡ kết giới của hắn nhưng không đến nỗi trọng thương vì Xuân Phước đã ngừng thuật ngay sau đó. Chân nàng vẫn ngập trong đá, gương mặt nhăn nhó vì chóng mặt, tay nàng vịn vào vai người đang đứng trước mặt vời một nắm đấm đỏ rực.
“Không được đụng đến người yêu của ta…!” Minh nghiến răng gầm gừ nhìn Lạc Nhân, hắn đã chọn đúng lúc để thể hiện. Khán đài im phăng phắc…
Xoay người lại nhìn Xuân Phước, hóa giải Phá Cốt rồi đưa tay ôm eo, tay còn lại cầm đũa phép thi triển Dịch thuật tách lớp đá ra khỏi bàn chân nàng. Lạc Nhân cũng đang choáng váng nên phép thuật của hắn cũng yếu đi, vì thế Minh mới kéo được Xuân Phước ra khỏi lớp đá bị yểm phép thuật.
“Tên này cũng không phải dạng vừa…” Khả Ca chứng kiến toàn bộ sự việc nên hắn đánh giá cao khả năng của Minh.
Lạc Nhân đứng vững, hắn nhìn Minh dò xét. Cùng là phù thủy cấp 1 nhưng Lạc Nhân đã trình độ này từ lâu, còn Xuân Phước chỉ mới đạt được gần đây. Hắn đuối sức là vì phép thuật hệ đất tốn nhiều năng lượng hơn các hệ còn lại, nâng và ném một nắm đấm bằng đá nặng hàng trăm kí khiến hắn nhanh chóng đuối sức.
Hai tên Tường An và Thái Thông từ nãy tới giờ e dè không dám kiếm chuyện với Minh, giờ lại càng sợ hơn khi thấy hắn một đấm đánh tan tành phép thuật của đại ca mình. Nhìn tên trẻ trâu âu yếm người đẹp mà không thể làm gì được.
“Hừ…” Vẫn chỉ là nụ cười lạnh, Lạc Nhân đã hồi phục, hắn niệm thuật, ánh sáng màu xám lại tụ xuống chân.
“Hừ…!” Minh cũng cười nhạt vì cảm nhận được cử động của đối phương, nhanh như chớp vòng tay bế Xuân Phước lên, vận khí nhảy vọt sang một bên khi Lạc Nhân dùng lại chiêu cũ, một cọc đá nhọn hoắc từ mặt đất đâm lên.
Vụt…vụt…vụt…
Không dừng lại, Lạc Nhân liên tiếp ra đòn nhung xui xẻo đã gặp phải một tên biến thái dùng Khí lực sở hữu một mảnh Long Nguyên, thứ mà đem so với hệ phép thuật thì sánh ngang một mảnh Thiên Thạch. Với nguồn Khí mạnh mẽ, với cơ thể được tái tạo nhờ Khắc ấn Viêm Báo, Minh dễ dàng di chuyển tránh khỏi những cọc đá dù đang bế một người.
“Nàng mệt rồi, ta đưa nàng về nghỉ nhé…!”
Minh mỉm cười nhìn Xuân Phước, bây giờ trông nàng như một chú mèo ngoan ngoãn để yên cho chủ nhân cưng nựng. Nhưng ánh mắt của nàng làm hắn chợt nổi da gà, ánh mà mà hắn đã gặp lúc sáng…
“Hừ… Ai cho ngươi đụng vào người ta?”
“Ái…cứu…!” Minh hoảng hốt buông Xuân Phước ra rồi quay đầu bỏ chạy khi cảm nhận được cái nóng từ bàn tay nàng, mới vừa sáng nay hắn đã bị nàng đốt cháy đen sau khi trưng ra vẻ đáng yêu đó.
Bịch…
“Ui da…Ngươi…ngươi đám…!” Xuân Phước cũng không ngờ hắn dám thả mình ra đột ngột như thế, nàng té đập mông xuống đất rồi lập tức bò dậy đuổi theo. Nhưng không ai nói với ai, cả Xuân Phước và Minh cùng quay lại nhìn một lượt những tên đang ở trên sân bằng ánh mắt đe dọa cảnh cáo rồi mới tiếp tục cuộc truy đuổi.
Minh chạy thẳng lên khán đài chỗ Hảo Hảo đang ngồi, hắn kéo cô bé ra che chắn cơn thịnh nộ của Xuân Phước. Dù rất nóng tính nhưng Xuân Phước luôn nhẹ nhàng với con gái, những tưởng Hảo Hảo sẽ giúp hắn cản cô nàng kia lại nhưng nào ngờ cả hai cùng nhau đuổi theo.
“Cái đồ bắt cá hai tay…! Chết đi…!”
Dường như bị ảnh hưởng từ Xuân Phước, cô bé hiền lành lanh lợi cũng trở nên giận dữ. Trận đấu bất thường kết thúc mà kết quả không rõ ràng, nhưng ai cũng biết một điều rằng nếu đánh tới cùng, khả năng cao chỉ còn một người trụ lại và đó là tên hám gái kia…