Năm 2012, một tai hoạ xảy ra tàn phá trái đất. Nó phá huỷ hầu hết các lục địa bằng động đất, siêu bão và sóng thần. Duy nhất có vùng đất Việt Nam được các cơn địa chấn đẩy lên cao, tránh khỏi sử huỷ diệt từ thiên nhiên. Vùng xung quanh quanh Việt Nam vì thế cũng giảm được phần lớn sự tàn phá nên còn tồn tại. Tuy vậy, ‘ngày tận thế’ đó cũng mở ra một thế giới mới, các loài sinh vật từ trong trí tưởng tượng xuất hiện gây nên các cuộc chiến đẫm máu giữa các chủng loài, giữa con người với con người, giữa những người còn tồn tại sau ‘tận thế’ và những người từ bên ngoài(dùng máy VR-21).
Tuy đất nước không bị huỷ diệt, vẫn còn hình dạng chữ S nhưng chỉ có các địa danh là không bị thay đổi, còn vị trí và địa hình không còn như cũ.
Ban đầu, khi quân đội còn vũ khí thì con người còn kiểm soát được tình hình, nhưng các loài sinh vật ngày càng mạnh trong khi súng đạn cạn kiệt dần mà không thể sản xuất thêm, con người dần thất thủ. Khi đó họ buộc phải học theo cách mà các loài sinh vật mạnh lên để tự thân chiến đấu - luyện Khí. Tới năm 2069 thì đất nước bị chia cắt và kiểm soát bởi nhiều thế lực. Ba thế lực đứng đầu là quân đội kiểm soát vùng Hà thành, Hoàng gia kiểm soát miền Trung và Thiên Địa Hội kiểm soát Sài thành.
Ở nhà Hoàng Minh, mẹ nó tỉnh lại sau vài lần ngất xỉu, nàng ngồi nhìn kiện hàng vừa được gửi tới bằng ánh mắt đầy căm phẫn, đó chính là chiếc máy VR-21. Chỉ vì nó mà đứa con yêu dấu của nàng đã không còn.
“Con trai… Hức…!”
Nước mắt lại trào ra, nếu người ta chuyển chiếc máy tới sớm hơn thì con trai nàng vẫn còn trên đời này. Ôm mặt nức nở rồi đột nhiện nàng ngưng khóc.
“Phải rồi… Hoàng Minh vẫn còn ở trong đó…chắc chắn như vậy…”
Lệ, mẹ của Minh luống cuống mở chiếc máy, nó có hình dạng một chiếc tủ. Nàng mở cửa bước vào.
…
Minh hít một hơi thật sâu rồi cất bước, chưa biết phải làm gì trước nên cứ đi rồi tính. Vừa đi vừa nghĩ tới quả trứng Thiên Địa mà lão Quân cho, Minh cảm nhận được cái khí lạnh nhè nhẹ lan thoả khắp thân người từ quả trứng, dù đã tan ra nhưng dường như nó vẫn nằm ở vùng bụng của hắn. Quả trứng này đặc biệt, nó khác những quả trứng mà Thiên Địa Hội cung cấp cho người chơi. Công pháp của nó mà lão nói là Sao Tinh, nghĩa là sao chép những thứ tinh hoa, và phương pháp dễ dàng nhất đó là chịch. Những người dùng trứng thường chỉ có thể tu luyện theo cách thường. Nhưng với một thằng nhóc chỉ ham chơi game chứ không ham chơi gái thì chuyện đó phải nói là cực khó, dù vẫn xem phim và truyện sex đều đặn. Tuy vậy hắn vẫn tự hào vì mình là một game thủ giỏi.
“Không biết ở đây mình có giỏi như bên ngoài không…”
Minh thầm nghĩ rồi dùng ý nghĩ thúc động Mắt Thần, một bản đồ mờ như hình vẽ 3D hiện ra trước mắt. Nơi hắn đang đứng là vùng ngoại ô của thành phố Đồng Hới cũ. Người dân vẫn sinh sống bình thường, họ chỉ ra ngoài vào ban ngày, còn buối tối mọi người sẽ ở trong nhà, bên ngoài chỉ có binh lính tuần tra bảo vệ.
“Cho cháu ly nước mía khổng lồ 5 nghìn!”
Tấp vào quán nước ven đường, Minh gọi nước uống, trước khi đi hắn đã xin của lão Quân một ít bỏ túi. Tiền trong Thiên Địa VR được lưu hành khá giống với tiền của thế giới bên ngoài, tuy rằng năm 2069 hiện tại 1 đồng xấp xỉ 1 usd nhưng tác giả muốn hoài niệm lại những ngày đầu thiết kế Thiên Địa VR- những năm 201x- nên cho dùng tiền có tỷ giá tương tự thời đó. Khác biệt lớn nhất là tiền có màu đen với biểu tượng chữ L nằm trong vòng tròn và in hình của tác giả Quân 21.
Cầm ly nước mía rít một hơi hết sạch cho đã khát, Minh vén áo chùi mép với vẻ mặt phê pha. Lúc đó có tiếng còi xe xa xa vọng lại, nhìn theo hướng âm thanh hắn phát hiện một nhóm người đứng bên cạnh một chiếc xe buýt. Nhưng điều làm hắn quan tâm là cô gái xinh đẹp trong bộ váy đen đang quanh quẩn như tìm kiếm thứ gì đó.
“Đẹp…” Thốt lên một câu, quả Trứng Thiên Địa đã khiến một tên mê game dần trở thành một kẻ mê gái.
Hắn đứng ngắm người đẹp một lúc mới để ý thấy một con chó như giống chilhuahua bên cạnh đang nhìn mình.
Gâu…gâu… phập!
“Ui da…!”
Minh la hét cố thoát khỏi con chó nhưng không được, con chó bé tí ngoặm chặt ngón chân hắn và đứng im không chịu nhả ra. Còn người bán nước thì bụm miệng cười nắc nẻ.
“Đù mé…con chó này!” Minh chửi trong đau đớn, quê độ vì vùng vẫy hết sức nhưng rõ ràng là hắn yếu hơn con chó.
“Ki…thả ra...!” Một giọng trong trẻo vang lên, con chó liền nhả ngón chân hắn ra rồi lui lại.
Cô gái tiến lại gần hỏi han: “Em không sao chứ?”
Minh không thèm nhìn mà đưa ngón chân rướm máu in dấu răng lên, vẻ mặt như muốn ăn vạ.
“Xin lỗi…con chó này nó không thích đàn ông…” Vừa nói cô gái vừa lấy thuốc bôi lên ngón chân của Minh, ngay lập tức hắn không còn thấy đau nữa.
Cảm nhận ngón tay mềm mại chạm vào ngón chân, Minh ngước lên nhìn mới giật mình vì trước mặt là cô gái mà hắn đang ngắm từ nãy giờ, gương mặt xinh đẹp chỉ tầm 18 tuổi.
“Thành thật xin lỗi…em có…yêu cầu gì không?” Cô gái hỏi hắn, ý muốn đền bù vì không muốn trốn tránh trách nhiệm.
Minh thẩn thơ nghĩ trong đầu: “Không lẽ lại bảo cho em chịch một cái!” Nghĩ thì thế, nhưng nó cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Nếu không thì…chị đi nhé!” Cô gái mỉm cười với nó lần nữa rồi nhẹ nhàng đứng lên.
Minh buột miệng hỏi: “Chị đi đâu?”
“Người ta tới đây thì còn đi đâu nữa hả em? Hi… Chị đang đi tới động Phong Nha.”
Minh gãi đầu cười trừ: “Cho em đi với được không?”