Chương 2: Ngọc hoàn ( trứng thiên địa)

Tự nói một mình, đứng một lúc cảm nhận thế giới mới rồi Minh cất bước đi về một phía có toà nhà chưa sụp đổ, bản năng cho biết lên cao sẽ ít nguy hiểm hơn ở dưới mặt đất. Đi được một đoạn thì nghe có âm thanh hỗn loạn cách đó không xa, Minh mon men tới gần thấy một đám người đang đánh nhau, hắn có chút sợ hãi trước cảnh chém giết nên rụt xuống không dám xem tiếp, bất ngờ một cái đầu người bị chém đứt bay lên cao và rơi xuống ngay trước mặt làm hắn hoảng sợ, cắm đầu chạy thẳng về phía toà nhà.

Trốn một lúc lâu trên tầng lầu mới dám mò ra quan sát, Minh bắt đầu hối hận vì quyết định của mình.

“Mẹ ơi…!” Hắn không kìm được phải thốt lên một câu.

Những người sử dụng VR-21 thật sẽ được tái tạo cơ thể, sẽ được hỗ trợ sức mạnh và có trợ lý ảo hướng dẫn và nhất là được thoát ra nếu muốn. Còn những người như Minh sẽ có cơ thể tương tự thế giới bên ngoài, vẫn là một kẻ yếu trước thế giới sống sót bằng thực lực này.

“Phóng lao thì phải theo lao thôi!”

Tự trấn an mình rồi bước về phía phòng vệ sinh để đi tè. Đẩy cánh cửa dính đầy bụi bẩn có chữ WC, bên trong tối om mặc dù bên ngoài đang là ban ngày.

“Đệt, ở đây rồi còn vào WC làm gì…”

Minh tự cười chính mình rồi đứng giữa cửa, vạch quần ra xả lũ mà không bước vào. Nhót từng cái để trút hết những giọt nước cuối cùng, hắn giật mình hoảng hốt vì một bóng đen lù lù bên trong. Không kịp kéo quần cứ thế quay đầu bỏ chạy.

“Thằng khốn…!”

Chạy được vài bước thì nghe được tiếng chửi từ căn phòng WC đó. Đột nhiên hắn không cảm thấy có nguy hiểm, vô thức dừng lại để nhìn rõ bên trong.

“Thằng ác ôn này!” Tiếp tục một câu chửi nữa phát ra.

“Ai đó?” Minh cất tiếng hỏi.

Đánh liều bước lại gần, mắt quen dần với bóng tối, hắn nhận ra cái bóng đen kia là một lão già đang ngồi trên bệ xí, lão đang cố bước ra ngoài. Lão già đẹp lão, nhìn kĩ thì Minh thấy lão quen quen.

“Thằng khốn nạn!”

Bị chửi liên tục nhưng Minh không thắc mắc, bởi người lão già ướt đẫm vì chỗ lão ngồi đúng tầm hắn bắn nước lúc nãy.

“Ông là ai?”

Lão già nhìn hắn một lúc mới lên tiếng: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”

Cảm thấy lão không có gì nguy hiểm, mà nếu có cũng thì hắn cũng không có khả năng trốn thoát nên nói thật:

“Xin lỗi vì… lúc nãy, cháu không cố ý. Cháu vào đây bằng chiếc máy của bọn chợ đen.”

“Hừm…Chợ đen… Ngươi có biết như vậy là sẽ không thể trở ra không?” Lão già có vẻ tức giận.

Minh cúi mặt: “Dạ biết…nhưng thích quá không cưỡng lại được… Hy vọng sẽ tìm được đường trở lại.”

“Đường ra… Ha ha! Ngay cả ta còn không có cách nào trở lại. Mà dù có tìm được thì ngươi cũng không thể, vì có lẽ ngay lúc này cái bọn buôn nội tạng đó đang xẻ thịt ngươi rồi.”

Minh không kìm được nước mắt, nhưng vẫn nhận ra một điều trong câu nói của lão nên hỏi ngay: “Vậy ông là ai?”

“Ta? À…” Nét mặt của lão cho thấy lão vừa lỡ lời.

“Thôi đành vậy, trốn chạy hoài cũng không phải là cách. Ta sẽ nói cho ngươi biết! Ta chính là Quân-21!”

Minh trợ mắt, hắn cảm thấy lão quen quen nhưng không ngờ lại là tác giả của cái thế giới mà hắn đang ở trong đó. Nhìn gương mặt đang đắc ý tự sướng của lão, vì chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của tác giả nên Minh cũng bán tín bán nghi hỏi lại:

“Có thật không? Nếu là tác giả sao ông không ra ngoài được? Không lẽ…”

Lão già trầm lại và kể: “Số phận trớ trêu, sau khi đưa Thiên Địa VR vào thệ thống VR-21, ta bị bọn mà người gặp bên ngoài bắt cóc. Bọn chúng ép ta chế tạo VR-21, nhưng ta chỉ là người tạo ra trò chơi chứ không phải người chế tạo máy chơi, ta không biết được hết bản thiết kế cộng với việc bọn chúng thiếu thiết bị nên chỉ chế được chiếc máy VR 1 chiều.”

Lão ngưng lại, thở dài rồi nói tiếp: “Sau đó bọn chúng bắt ép đưa ta vào đây để tìm bảo vật cho chúng, lợi dụng lúc sơ hở ta trốn thoát, chạy mãi tới kiệt sức rồi trốn tạm trên này.”

“Vậy…ông cũng không tìm được vũ khí hay sức mạnh gì đế chống lại bọn chúng sao?” Minh hỏi.

Hàiii. Bọn chúng săn tìm ta khắp nơi, làm sao mà đi được, mà có tìm được rồi thì cũng trở thành con mồi cho hàng loạt kẻ mạnh khác. Với lại, sự thực là chính ta cũng phải tuân theo quy luật của thế giới này, không thể một phút mà trở thành bá chủ ngay được.”

Minh trầm tư: “Ông không sợ cháu giao ông cho bọn kia sao?”

“Haha…nếu ngươi không muốn tìm được cách thoát ra thì cứ việc giao ta cho bọn chúng.”

Nghe lão Quân nói, Minh vui hẳn lên: “Vậy là ông có cách thoát ra?”

“Không có!”

Câu trả lời làm Minh thất vọng tràn trề.

“Ta sẽ giúp ngươi, nhưng có tìm được đường ra hay không là còn phụ thuộc vào chính ngươi. Ta tìm được đường vào, nhưng không tìm được đường ra, có nghĩa là nếu muốn tìm được đường ra thì ngươi phải hơn ta!” Lão Quân vừa nói vừa vuốt cằm không có cọng râu nào.

“Giúp cháu?” Minh hỏi lại.

“Coi như ta với ngươi có duyên, mà thật ra ngươi rất may mắn, may mắn từ ngay khi vừa tới thế giới này. Lại còn không bị bọn kia bắt, hầu hết những người vào bằng cách như ngươi đều bị bọn chúng chờ sẵn bắt làm nô lệ. Mà ta thì không muốn lộ diện để bị tóm.” Nói xong lão lấy ra một thứ phát sáng nhẹ to bằng ngón chân cái, trông như một quả trứng.

“Nuốt nó vào!”

Lão đưa cho Minh, trước cơ hội sống sót, hắn không một chút đắn đo, nhận lấy và nuốt vào bụng. Ngay lập tức hắn cảm nhận được thứ đó đang lạnh dần trong bụng mình, cái lạnh đó lan ra khắp bụng và di chuyển dần xuống chỗ thằng nhỏ.

“Dạ…đó là gì vậy ạ?

“Đó là Ngọc Hoàn 69 năm của ta.” Lão già trả lời.

“Ngọc…Ngọc…Hoàn…?”

“Đúng! Đó là viên cuối cùng.”

Oẹ…Oẹ…Minh móc họng mình để cố nôn ra thứ đó, vì Ngọc Hoàn là tên gọi của hai cái quả lủng lẳng dưới thẳng nhỏ mà ai cũng biết là gì đấy.

“Đừng móc nữa, ta đùa đấy! Đó là một trong hai quả trứng Thiên Địa đặc biệt mà ta tạo ra. Nó sẽ giúp ngươi có được sức mạnh dễ dàng hơn cách thông thường.”

Minh ngừng lại, hắn cũng chỉ biết nghe theo lão thôi. Khi còn ở bên ngoài, hắn cũng có tìm hiểu thông tin và biết được người từ bên ngoài vào muốn tu luyện thì phải dùng Trứng Thiên Địa.

“Còn cái này nữa!” Lão đưa cho Minh một cái hộp nhỏ, bên trong là một cặp kính áp tròng siêu mỏng.

“Đeo vào đi! Cái đó cũng do chính ta chế tạo, không có bộ thứ hai trong thế giới này!”

Minh đeo vào, đứng ngây người cảm nhận rồi quỳ xuống cảm ơn lão. Cặp kính áp tròng đó tương tự một trợ lý ảo, nhưng đặc biệt là nó chứa đựng những thông tin và hiểu biết của chính tác giả Quân 21, chỉ cần dùng ý nghĩ là các thông tin lập tức hiện ra trước mắt. Minh mừng rỡ nhìn lão, ngay lập tức có dòng chữ nhỏ ‘Quân 21’ hiện ra trên đầu lão vài giây rồi tắt đi. Cặp kính đó được lão Quân đặt tên là Mắt Thần.

Đêm đó Minh ở lại toà nhà nghỉ ngơi lấy sức bắt đầu một hành trình mới.