Chương 11: Linh ngưu (1)

Con khỉ chỉ chạy bằng thể lực nên tốc độ không quá nhanh nhưng mỗi bước chân đều tạo ra chấn động làm các loài thú tản ra tránh né, chạy một lúc thì nó dừng lại.

“Đã bắt được con mồi…thưa chủ nhân…”

“Khà khà…tốt…cho nó vào lồng…”

Minh ‘say tàu xe’ nên không biết trời trăng mây gió gì, chỉ cảm nhận được con khỉ không còn di chuyển nữa và nghe tiếng nhiều người nói cười.

Bịch…bịch…

Con khỉ quăng Minh và con chuột vào trong một cái chuồng giam rồi rời đi. Nằm một lúc lâu mà vẫn còn phê pha, Minh thử điều Khí ra toàn bộ cơ thể, lập tức cái lạnh nhè nhẹ đó làm hắn dễ chịu hơn và nhanh chóng hồi tỉnh.

Ngồi dậy, thứ đầu tiên hắn thấy là con chuột đang nhìn mình với ánh mắt cực kì giận dữ, Minh liền sởn tóc gáy. Như phản xạ tự nhiên, hắn lui về sau đề phòng, nhưng lết mông được vài cái thì đụng phải thứ gì đó, lúc này mới nhận ra mình đang ở trong một lồng giam rất lớn. Còn đang ngỡ ngàng thì một luồng gió nóng phả vào người kèm theo âm thanh như tiếng thở, Minh quay lại phía sau liền hoảng hồn lùi lại chỗ con chuột. Bên ngoài là cái đầu to đùng của con khỉ ban nãy bắt hắn, nó lui lại tránh qua cho một đám người lại gần.

“Con này đẹp đấy, đem về làm quà sinh nhật cho cháu ta là tuyệt vời…” Người đàn ông to béo tỏ vẻ sung sướng lên tiếng.

Hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh, Minh nhận ra con chuột đang nhìn đám người này chứ không phải mình, hắn đoán gã là chủ của đám người phía sau và con khỉ.

“Nó là con đẹp nhất được đám kia giấu rất kĩ…nhưng phải khống chế nó trước đã… thưa ông chủ…”

“Hà hà, cứ đưa về rồi tính…”

Gã cười hề hà rồi hướng mắt nói với con chuột: “Ngươi biết điều thì ngoan ngoãn phục tùng, không thì ta bắt hết mấy con kia làm mồi cho thú cưng của ta...thế nào…hề hề!”

Gã nói xong liền xoay người bước đi, nhưng sực nhớ ra điều gì nên đưa tay chỉ vào Minh rồi nói mà không quay lại: “Nó là thức ăn của ngươi chứ không phải thú cưng của ta…ngươi cứ tuỳ tiện…”

Nghe câu nói của gã mà Minh rủn người, từ từ quay lại nhìn con chuột. Đối diện con vật mà ở ngoài kia chỉ to bằng cổ chân, còn con này có kích cỡ như một con trâu làm hắn rùng mình khi nghĩ tới cảnh những chiếc răng to bằng bàn tay của nó găm vào người. Minh lại lùi lại góc chuồng tránh xa con thú mặc dù nó muốn thì đời nào chạy thoát nổi. Nhưng con chuột chỉ nhắm mắt lại mà không quan tâm tới hắn.

“Hừm… con người đừng sợ…chúng ta không làm hại ngươi đâu…”Âm thanh từ bên cạnh vọng tới, Minh nhìn sang thấy một chiếc lồng khác, bên trong là một gã thanh niên có thân hình lực lưỡng, da ngăm đen với gương mặt điền đạm, đặc biệt là cặp sừng cong vút trên đầu.

Vô cùng bất ngờ khi lần đầu tiên nhìn thấy một bán nhân, giây lát ngỡ ngàng trôi qua Minh mới quay lại nhìn con chuột như xem thử lời của thanh niên kia nói có đúng không. Quả thật con chuột vẫn nằm im bất động, phần vì bị thương, phần vì vô vọng. Chưa rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng Minh cũng bớt lo bị chuột ăn thịt. Hắn nhìn về phía đám người kia đang ăn uống bên đống lửa, cơn đói lại kéo tới làm Minh não nề, đành ngồi im một chỗ để tiết kiệm kalo và tranh thủ vận công hồi phục Khí lực.

Đám người kia ăn xong chia thành 2 nhóm rời đi, để lại tên to béo và con khỉ. Mắt Thần cho biết gã béo đó là một đại gia họ Nguyễn, còn các tên còn lại là đám thợ săn có tiếng bậc nhất, hai chiếc lồng này cũng là bảo vật đắt tiền. Ban đêm các loài thú mạnh và nguy hiểm xuất hiện nhiều hơn mà đám người kia vẫn tiếp tục đi săn, chứng tỏ bọn chúng không phải dạng vừa.

“Tại sao con người cũng bị con người bắt?” Gã thanh niên ở chuồng bên hỏi Minh.

“Ta…” Hắn không biết trả lời thế nào.

“Vì chúng là con người…”Giọng nói sau lưng vang lên làm Minh giật mình quay lại, hắn không ngờ con chuột kia cũng là bán nhân, tuy vậy Minh vẫn nhận thấy ánh mắt căm phẫn của nó.

“Ngay cả đồng loại cũng hãm hại…” Con chuột nói tiếp.

Minh không muốn biện hộ gì, hắn biết thế giới này con người là kẻ thù của hầu hết các loài thú. Thở dài quay sang nhìn lão béo, gã đang ở trong lều, bên ngoài là con khỉ canh gác, con khỉ cấp Linh thú này phục tùng lão cũng là nhờ một thuật chú bắt buộc con khỉ phải nghe lời.

Minh nhìn xung quanh tìm cách thoát ra, cái lồng là bảo vật mạnh mẽ hơn cái lúc sáng giam hắn trong động, bên ngoài còn có con khỉ hung bạo. Nghĩ một lát, hắn chỉ có chút khí lực ít ỏi và Phong Nha, một ý nghĩ loé lên trong đầu, mắt sáng lên quay sang hỏi nhỏ thanh niên hai sừng ở chuồng bên:

“Này, ngươi có đánh lại con khỉ kia không?” Hắn biết gã này cũng cấp bậc Linh thú, và là con trai của một Thánh thú Ngưu tộc.

“Một mình con khỉ thì ngang sức, ta bị bắt là vì đám người kia đánh hội đồng…”