Chương 10: Trao đổi lấy sức mạnh ( lệ và quyên)

Tốt nhất nên tránh xa đám sinh vật mạnh mẽ này, Minh nghĩ trong đầu như thế nhưng nhìn con chuột khổng lồ với bộ lông y chang hamster đang nằm thở gấp có chút không nỡ, cầm Phong Nha đắn đo, hắn không chắc cây kiếm này có làm được điều phi thường như lúc sáng không.

Còn đang phân vân định trẻ trâu thêm lần nữa thì con khỉ khổng lồ cao gần 5 mét đã quay lại và đang nhìn Minh từ khi nào. Con thú khinh bỉ đưa ngón tay giữa lên móc lỗ mũi nghe rột rột, rồi nó đưa tay xuống hướng về phía Minh, ngón tay giữa cong lại và bật ra, một thứ gì đó bay như viên đạn vào thẳng mặt thằng trẻ trâu đang cầm kiếm.

Bốp…

“Á…”

Ăn nguyên cục phân mũi vào mặt, Minh choáng váng đứng không vững. Con khỉ còn chưa dùng tới khí lực đã dễ dàng hạ được hắn. Lồm cồm nhặt thanh kiếm định bỏ chạy thì âm thanh như động đất lại vang lên, rồi Minh thấy mặt đất xa dần giống như mình bau cao lên, hoảng hồn quay lại nhìn thì cơ thể đã nằm gọn trong bàn tay con khỉ. Tay còn lại của nó đang cầm con chuột và chạy đi.

“A…khốn kiếp…” Minh gào thét vẫy vùng, tay cầm kiếm quơ lung tung chứ không dám đâm chém con thú, bởi vì hắn cảm nhận được khí lực của nó hơn bản thân mình rất nhiều, có chém thì chỉ chém được một đòn rồi bị nó nghiền ra bã.

Con khỉ chạy nên hai tay lên xuống liên hồi, Minh cảm giác như đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển trong cơn bão cấp 10. Nhanh chóng rơi vào trạng thái say tàu, đầu óc mất phương hướng nên chỉ cố gắng giữ chặt thanh kiếm, đó là hy vọng duy nhất của hắn.

Lệ và Hoàng Yến đi tới cuối một con đường bên quận Phù Thuỷ, nơi đây là thiên đường của những người dùng phép thuật. Giá cả các vật phẩm hệ Phép Thuật đều đắt hơn các hệ khác nhiều lần dù cùng cấp độ.

“Sao cái gì cũng mắc quá vậy mẹ… đúng là hút máu quá mà…”

“Muốn mạnh lên nhanh chóng thì đó là cái giá phải bỏ ra mà con gái…” Lệ vẫn luôn mỉm cười dù trong lòng luôn nghĩ về đứa con trai, đã kiếm tìm khắp thành nhưng vẫn chưa có thứ phù hợp với nàng.

“Hết đường rồi mẹ ơi…còn con hẻm kia, có vào đó xem không mẹ?” Hoàng Yến thở dài mệt mỏi vì đi suốt mấy tiếng đồng hồ.

Lệ cũng không còn lựa chọn, nàng nắm tay con gái đi vào hẻm. Lối đi chỉ vừa đủ cho hai người đi song song dẫn tới căn nhà nhỏ nhưng thiết kế rất đẹp. Lệ đẩy cửa bước vào trong, Hoàng Yến bước theo sau. Bên trong bày bán các vật phẩm liên quan tới phép thuật nhưng hoàn toàn khác các cửa hàng mà hai người đã xem qua.

“Hai mẹ con muốn trao đổi không?” Người phụ nữ là chủ quán lên tiếng.

Lệ và Hoàng Yến ngạc nhiên hỏi lại: “Sao bà biết tôi đang tìm thứ gì?”

Người phụ nữ giơ tấm bài lên và nói: “Tất nhiên là dùng thuật rồi, hai ngươi đang muốn có sức mạnh thật nhanh đúng không?”

Quá ngạc nhiên đến nỗi không biết trả lời thế nào, Lệ và Hoàng Yến tỏ ra bối rối.

“Ta sẽ cho hai ngươi sức mạnh, đổi lại là sắc đẹp của ngươi…”

Lệ nhìn người phụ nữ, tuy mụ ta trông còn trẻ nhưng nàng cũng không phải người chậm hiểu, Lệ biết ngay mụ ta dùng phép thuật để che đi gương mặt thực sự, bởi bì những viên ‘sắc dược’ giúp giữ gìn dung nhan rất đắt đỏ.

“Đó là khế ước sao?” Hoàng Yến hỏi, nàng cũng xem nhiều phim và truyện ảo tưởng nên dễ dàng nhận ra.

“Đúng…và ta muốn sắc đẹp của ngươi, cô bé thông minh!”

Lệ liền lên tiếng: “Nếu bà nói thật thì đổi lấy nhan sắc của tôi đây…”

“Ngươi thì không được… Ta cần nhan sắc của một trinh nữ…” Ả chủ quán nói mà vẫn nhìn Hoàng Yến.

Lệ nắm chặt tay, nàng đau lòng vì bất lực trong việc tìm con trai nhưng sẽ không chấp nhận để Hoàng Yến đánh đổi.

“Vậy…thôi, cảm ơn!” Lệ cúi chào người chủ quán rồi nắm tay con gái định đi ra.

“Mẹ…Từ từ đã, để xem khế ước như thế nào rồi tính sau…”

Lệ cũng không biết phải làm thế nào, đứa nào cũng là con nhưng Hoàng Yến vẫn còn bên cạnh, vẫn còn ở thế giới ngoài kia với nàng, tuy là khế ước trong game nhưng Lệ biết nếu thực thi nó sẽ ảnh hưởng tới cơ thể bên ngoài kia của Hoàng Yến.