Qua vài ngày, hiện tại Võ Lạc đã mở được mắt, bối cảnh nơi này có vẻ như là cổ đại.
Kiến trúc cùng điêu khắc kì lạ làm hắn không thể nói rõ đây là thời nào. Quần áo, trang phục cũng rất chung chung, dường như là một thế giới riêng biệt khác chứ hoàn toàn khác biệt so với trang phục trong lịch sử mà hắn đã từng học.
Võ Lạc không thể không thừa nhận, bản thân hắn xuyên không rồi. Hơn nữa còn xuyên không tới một thế giới kì lạ chỉ gặp trong sách truyện. Hơn nữa ai nấy đều nói tiếng Việt.
Điều kì lạ thứ hai làm hắn không tài nào hiểu nổi, cổ đại thì thôi đi, những người này dường như không phải con người.
Cung nữ đứng tuổi có giọng nói chói tai kia, không hiểu sao trên đầu lại có một cái sừng, như là sừng của kỳ lân. Các cung nữ khác cũng vậy, trên đầu của các nàng đều có một chiếc sừng, hơn nữa còn có rất nhiều màu sắc khác nhau.
Chỉ có người mẹ sắc mặt tái nhợt, cơ thể yếu đuối kia là không có sừng, phải chăng bà chính là con người duy nhất trong chỗ này? Cho nên Võ Lạc đối với người mẹ này có cảm giác thân thiết hẳn, bình thường cũng rất dính mẹ.
Chẳng qua dường như hắn cũng không phải con người, chiếc sừng trên đầu chính là minh chứng rõ ràng.
Chỉ là qua vài ngày rồi, tại sao còn không có gặp được người cha đáng kính của hắn vậy?
Cung nữ đứng tuổi kia bế hắn từ trong nôi ra, mặc dù đã qua vài ngày, nhưng khuôn mặt của hắn vẫn còn nhăn nheo, lớp mỡ dưới da chưa tích lũy được nhiều nên da cứ trùng xuống. Nhưng vẫn đỡ hơn là bộ dáng nhăn nheo như đít khỉ lúc mới sinh ra.
Cung nữ bế hắn tới chỗ người phụ nữ xinh đẹp có vẻ là mẹ hắn, bà hiền từ nhìn hắn, dịu dàng xoa hai cái sừng nho nhỏ trên đầu hắn, cười nói: “Con trai của ta…chờ Giáo chủ trở về, Giáo chủ sẽ đặt cho con một cái tên.”
Võ Lạc chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ của mình, nhìn chăm chăm vào người mẹ mới, tự hỏi thân phận của bản thân.
Giáo chủ? Giáo chủ gì? Giáo chủ võ lâm sao? Không thể nào, những người này không phải con người, hơn nữa trên đầu hắn còn có sừng, cho nên cha hắn không thể nào là giáo chủ võ lâm được.
Có lẽ nào là…. Giáo chủ ma giáo?
Đúng lúc này, một cái màn hình điện tử hiện ra trước mắt hắn, cái giao diện quen thuộc này còn không phải cái màn hình lúc hắn ở trong không gian đen sao?
Trên mà hình dần dần gõ ra một dòng chữ: “Chào mừng kí chủ đến với “Thiên Địa” thế giới. Thân phận của kí chủ là con trai thứ mười của Giáo chủ ma giáo. Đứa con lai tạp giữa con người và ma nhân. Nhiệm vụ của ngài là trở thành giáo chủ ma giáo và giữ vững sự cân bằng của thế giới.”
Võ Lạc ngơ ngác, cái quái gì thế này!? Đây chẳng lẽ là hệ thống trong truyền thuyết sao? Nếu như vậy, đây phải chăng chính là bàn tay vàng của hắn?
“Đúng vậy.” Trên màn hình viết: “Ta chính là hệ thống sẽ trợ giúp ngài hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì nhiệm vụ giữ cân bằng thế giới thật sự rất khó khăn, cho nên sẽ có những nhiệm vụ nhỏ để giúp ngài kiếm được phần thưởng.”
Trước đây Võ Lạc là tên mọt sách, đọc truyện đọc sách rất nhiều, đối với mấy cái tình tiết như này hắn nắm rõ như trở bàn tay. Có hệ thống, lại còn xuyên không, đây chẳng phải là kịch bản của nhân vật chính hay sao?
Nhưng nghĩ lại, nếu như đã có hắn, liệu có những người khác cũng từ Địa cầu tới đây giống hắn hay không?
Trên màn hình lại đổi mới dòng chữ: “Đương nhiên là có người khác cũng giống ngài, cũng có hệ thống trợ giúp. Nhiệm vụ của họ cũng tương tự như nhiệm vụ của ngài.”
Võ Lạc thở dài, cũng phải, xuyên thành con trai của giáo chủ ma giáo thì có thể là nhân vật chính sao…?
Bình thường không phải đều xuyên vào thiếu niên phế vật hay sao?
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó hỏi, đương nhiên là hỏi bằng suy nghĩ trong đầu, bởi vì hắn hiện tại còn chưa thế nói: “Nếu là như vậy, ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi.”
“Mời hỏi.”
“Câu hỏi đầu tiên, cụ thể phần thưởng nếu như hoàn thành nhiệm vụ nhỏ là gì, hơn nữa nếu như nhiệm vụ thất bại thì có hình phạt nào không?” Võ Lạc hỏi.
“Phần thưởng chủ yếu là công pháp ma tu, vũ khí, đan dược, hỗ trợ cho việc tu luyện của thí chủ. Còn nếu như nhiệm vụ thất bại sẽ gặp vài hình phạt nhỏ, như là sét đánh, gặp xui xẻo cả ngày, vân vân.” Trên màn hình viết rất nhanh khiến cho Võ lạc đọc mà đau cả mắt.
“Câu hỏi thứ hai.” Võ Lạc nói: “Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng là giữ vững thế cân bằng của thế giới, sau đó khi ta chết thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Nếu như không hoàn thành thì sao?”
“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tức là thực lực của ngài đã đạt tới một mức độ nhất định nào đó, sẽ được phi thăng thành Ma thần, sống một cuộc đời vĩnh cửu cùng với bạn lữ của mình. Còn nếu như không hoàn thành được việc giữ thế cân bằng của thế giới thì linh hồn sẽ biến mất mãi mãi, vĩnh viễn không siêu sinh.”
Võ Lạc đọc tới đây liền đổ mồ hôi lạnh, nhiệm vụ này, không nhận có được không?