“Cô…cô đừng lại đây!” Võ Lạc bị trói chặt, hoảng sợ nhìn cô gái trước mặt.
“Anh không còn yêu em sao…?” Cô gái cầm con dao, đầu tóc rũ rượi, sắc mặt tái nhợt, đâu còn hình ảnh xinh đẹp như thường ngày?
Hắn đúng là xui xẻo, kết giao bạn gái thì thôi đi, chẳng hiểu sao lại vớ trúng cô gái này. Hắn cảm thấy tình yêu là sẽ có lúc kết thúc, lại không phải kết hôn đi suốt cả cuộc đời. Hết yêu thì chia tay trong hòa bình không phải sao? Kết quả hôm trước hắn vừa nói lời chia tay, hôm nay liền bị bạn gái cũ bắt cóc rồi trói ngồi trên ghế.
Võ Lạc cũng không có làm gì, không ngoại tình, cũng chẳng yêu ai khác, chỉ đơn giản là hết tình cảm mà thôi. Yêu đương chia tay không phải thực bình thường sao? Vậy thì vì cái gì bạn gái cũ của hắn lại bắt cóc hắn tới đây? Lại còn…lại còn dùng phương thức đáng sợ như vậy….
Hắn năm nay hai mươi tuổi, còn đang học đại học, bạn gái là đã yêu đương được một năm, thế nhưng rõ ràng cô ấy là một người dịu dàng, ôn nhu, lại rất yêu hắn. Căn bản không có khuyết điểm. Nhưng không yêu chính là không yêu, ngay từ đầu lúc hẹn hò là cô mở lời, Võ Lạc đồng ý cũng chỉ vì cho là trong thời gian hẹn hò hắn sẽ yêu cô. Kết quả có tình cảm nhưng dần dần tình cảm lại vơi đi nên mở lời chia tay.
Không nghĩ bạn gái của hắn lại có một thuộc tính ẩn giấu như thế này… Ây! Không cần lại gần đây!
Mắt nhìn bạn gái cũ cầm dao lại càng ngày càng tiến tới gần hắn, sắc mặt của Võ Lạc trắng bệch, hắn nói : “Khoan đã!”
Thân hình của cô gái khựng lại.
“Chuyện yêu đương chia tay không phải thật bình thường sao? Vì sao cô lại bắt cóc tôi tới đây, lại còn cầm dao lên như vậy? Chuyện này là vi phạm pháp luật đó, cô có biết không!” Võ Lạc thấu tình đạt lý giải thích.
Nhưng là người đối diện như là nghe không hiểu hoặc cố tình nghe không hiểu, cười phá lên, sau đó dùng chất giọng đặc biệt đáng sợ nói: “Vi phạm pháp luật? Không có anh ở bên cạnh thì chấp hành pháp luật để làm cái gì?”
Cô gái tiến lại gần hơn, kề dao lên cổ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt điển trai của hắn, nói: “Anh nếu như không yêu em, vậy thì cũng không thể yêu ai khác…”
Võ Lạc cảm nhận được con dao lạnh buốt như đang ấn vào cổ hắn, liền hoảng loạn la lên: “Chờ đã, chờ đã! Chúng ta quay lại yêu nhau, có được không?” Xuất phát từ bản năng cầu sinh, hắn nói: “Anh sẽ cố gắng yêu em, chúng ta cùng nhau đi tới đầu bạc răng long, có được không?”
Cô gái dường như có điều suy nghĩ, sau đó mỉm cười: “Muộn rồi.”
Sau đó, Võ Lạc liền ở trong một không gian tối đen ngẩn người.
Không gian tối đen này, làm hắn suy nghĩ tất cả về cuộc đời của bản thân, ký ức từ nhỏ đến lớn, cứ như một thước phim chảy chậm lướt qua trước mắt hắn.
Hóa ra đây là tử vong.
Võ Lạc thầm nghĩ, hắn sờ sờ lên yết hầu, dường như chỉ mới đây thôi, con dao lạnh lẽo kề vào cổ hắn, sau đó hắn từ từ chết đi, thân thể dần dần lạnh lẽo.
Cảm giác chết đi rất không dễ chịu, khiến hắn bây giờ tới khi nhớ lại cũng cảm thấy không khỏe. Chính là ở trong không gian này, mọi điều tiếc nuối của hắn dường như đều tan biến đi, không cam lòng, lưu luyến thế gian đều bị đánh bay. Giờ đây hắn chỉ cảm thấy thanh thản.
Chết đi cũng tốt, không phải đối mặt với xã hội, với loài người.
Đột nhiên, một cái màn hình nhảy ra trước mắt hắn, trên đó viết: “Chúc mừng kí chủ được lựa chọn trở thành một cư dân của thời không “Thiên Địa”! Xin mời kí chủ chuẩn bị sẵn sàng để tới thế giới mới!”
Võ Lạc còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy bản thân bị hút đi.
Cảm giác bị hút đi khiến hắn thật không khỏe, hơn nữa, sau khi cảm thấy bản thân ổn định hơn, liền cảm giác như cả người đang ngâm trong nước. Rất ấm áp, rất thoải mái, nhưng là chỉ có một lúc, một lúc sau hắn liền cảm thấy khó thở.
Khó thở quá! Hắn vùng vẫy, cố gắng muốn thoát ra ngoài. Dường như có thứ gì đó trợ giúp hắn, hút hắn ra ngoài, cho nên Võ Lạc rất phối hợp mà thuận theo sự trợ giúp đó mà thoát ra.
Rốt cuộc cũng thoát được ra ngoài, nhưng hắn không nhìn thấy ánh sáng, hơn nữa cơ thể nhịn không được mà khóc oang oang!
Thân là sinh viên đại học, việc khóc nhè quả thật không phải là phong cách của hắn, nhưng tuyến nước mắt dường như bị thứ gì đó điều khiển, nước mắt không ngừng chảy ra ngoài, không nín được.
Mặc dù mắt nhìn không rõ, không mở nổi mắt, nhưng hắn có thể nghe thấy âm thanh: “Chúc mừng phu nhân! Là một quý tử! Cung Hồng Nguyệt chúng ta có phúc rồi!”
Giọng nói của người này khá chói tai, hình như là của một người đã có tuổi.
“Thật tốt quá…” Giọng nói của một cô gái thều thào, dường như rất mệt mỏi.
Hiện tại hắn cái gì cũng không thể nghĩ được, chỉ nghĩ làm sao để nín khóc mà thôi.