Chương 6: Đại Chiến

Thư phòng chưởng môn. Tân tiền nhiệm chưởng môn Hàn Hải ngồi sau chiếc bàn vẻ mặt cực độ khó coi. Lý Hạ Trúc đứng trước mặt hắn nét mặt thâm trầm.

•Tiêu rồi, tiêu rồi, lớn chuyện thật rồi.....

Hàn Hải ôm đầu cuống nói, tin dữ mà Lý Hạ Trúc vừa báo làm hắn vô cùng hoảng sợ. Thiên Hổ Môn là ai chứ, là một tông môn tam lưu hàng thật giá thật, tổng lực chiến đấu không phải Ẩn Long Môn bọn hắn có thể bì được.

•Báo...

Chợt có tên đệ tử hớt hải từ ngoài chạy vào.

•Có chuyện gì...

Hàn Hải thái độ không vui hỏi.

•Bẩm chưởng môn, Thiên Hổ Môn vừa gửi tới chiến thư...

Tên đệ tử kia cúi đầu thấp đầu, hai tay dâng cao một bức thư.

Hàn Hải nhận lấy thư tay mở ra xem.

“ Hàn Hải chưởng môn, đệ tử của ngươi dám hạ sát thủ với nhi tử của ta, nếu không có lời giải thích thỏa đáng thì chờ Thiên Hổ Môn ta đánh tới đi.”.

Hàn Hải đọc xong nội dung bức thư vẻ mặt lập tức âm trầm, đây rõ ràng là trực tiếp đe dọa, không xem Ẩn Long Môn ra 100g nào trọng lượng.

•Sư phụ, bọn họ nói gì...

Hạ Trúc nhìn Hàn Hải hỏi, nhìn biểu tình của gã nàng cũng đã đoán được tám phần.

•Con đọc đi...

Hàn Hải ném bức thư cho Hạ Trúc nói.

Hạ Trúc nhận lấy, sau khi đọc xong nét mặt nàng càng trở nên khó coi hơn.

•Để con đi nhận tội với họ...

Nàng trầm giọng nói.

•Không được, con không thể đi.

Hàn Hải lập tức cắt ngang.

•Tại sao, chẳng lẽ chờ họ kéo đến sao...

Hạ Trúc khó xử trả lời.

•Con không thể đi ra chịu chết, con là hi vọng của môn phái, gánh vác trách nhiệm to lớn. Dù hôm nay Ẩn Long Môn có bị diệt môn đi nữa con cũng phải sống, chờ con đủ lớn mạnh lại đem Ẩn Long Môn về thời kỳ đỉnh cao..

Hàn Hải nghiêm nghị nói.

•Nhưng mà...

•Đừng nhưng nhị nữa, chuyện này không phải là con có thể giải quyết.

Hạ Trúc bất đắc dĩ đáp. Tuy nhiên nói được nữa lời đã bị Hàn Hải chen ngang.

•Con mau trở về thu xếp đi, nếu thật sự có chuyện xảy ra thì mau chóng rời khỏi đây, tìm một nơi an toàn tránh đi, ta sẽ phân phó những đệ tử ưu tú cùng đi với con....

Hàn Hải phân phó.

•Con không thể bỏ mặc mọi người... Con...

Hạ Trúc khó chịu nói, nàng vô cùng không muốn trốn chạy như vậy.

•Đừng cãi lời ta, con ở lại cũng không giúp được gì chỉ tổ tạo thêm rắc rối, mau mau đi đi, coi như là vì ta, vì Ẩn Long Môn.

Hàn Hải thở dài nói, chuyện xảy đến không ai muốn, chỉ có thể trách ông trời.


Tích Phong Sơn, mỏm đá chênh vênh. Thương Tiểu Phàm như lão tăng nhập định đã hơn một trăm năm ngồi yên không động đậy. Toàn thân hắn phủ rêu xanh, bụi đất bám đầy, như một pho tượng sống.

Bất chợt không gian xung quanh hắn ngưng động, một cổ khí tức như mãnh thú hồng hoang thức tỉnh dâng lên làm không gian vặn vẹo liên hồi. Thương Tiểu Phàm hai mắt mở ra, tròng mắt lóe lên tinh quang vô tận, bên trong ẩn chứa vũ trụ tinh tú, nhật nguyệt tinh thuần.

Toàn thân hắn chậm rãi bay lên, lơ lửng trên không trung. Linh khí trong thiên địa bắt đầu tụ tập lại xung quanh hắn như một vòng xoáy. Từng tia linh khí không ngừng chen chúc chui vào từng tế bào trên người hắn, giống như bọt biển hút nước.

Cơ thể Thương Tiểu Phàm bằng mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu thuế biến, từ một lão già khọm lưng trở thành một tên thiếu niên.

Quá trình cải lão hoàn đồng kéo dài hai canh giờ, Thương Tiểu Phàm hiện tại đã biến thành thiếu niên mười sáu tuổi, giống hệt như lúc vừa mới ngộ đạo. Hắn im lặng đứng trên vực đá, hai nhắm khẽ, không chút biểu tình mảy may.

•Phù...

Một lúc sau Thương Tiểu Phàm mới từ trong cảm ngộ tỉnh lại, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, đầu ngẩn lên nhìn ngắm bầu trời khuất sau mây mù. Bây giờ tâm tình của hắn khá phức tạp, ngộ đạo hơn sáu trăm năm khiến hắn có rất nhiều lại cảm xúc. Có vui, có mất mát, lại có cảm khái.

•Nên trở về rồi....

Thương Tiểu Phàm nhìn xuống vực thẳm lẩm bẩm. Một cảm giác nhớ nhung kéo đến, hắn khẽ mỉm cười, người nhún một cái liền nhảy xuống.

Thương Tiểu Phàm như một hòn đá lao thẳng xuống vực, tiếng gió rít lên bên tai rào rào. Tuy nhiên hắn không sợ chút nào, càng như là rất hưởng thụ. Tốc độ rơi cực nhanh phút chốc đã đến gần mặt đất. Lúc này hai tay Thương Tiểu Phàm đột nhiên giương ra, bàn tay bóp vào không khí, lập tức hai sợi pháp tắc như có như không bị hắn kéo ra. Thương Tiểu Phàm nắm lấy hai sợi pháp tắc, tốc độ đột ngột ngừng lại, toàn thân hắn lơ lửng trên không cách mặt đất gần hai mét. Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh và không có chút âm thanh nào. Đoạn Thương Tiểu Phàm buông tay, nhẹ nhàng tiếp đất, tiếp đó hắn sải bước về phía Ẩn Long Môn.

Ngày hôm nay không khí bên trong Ẩn Long Môn vô cùng nặng nề, nghiêm trọng. Tin tức về việc Thiên Hổ Môn tấn công đã được truyền ra. Toàn bộ đệ tử đều lâm vào hỗn loạn. Có trầm mặc, có hoảng sợ, có tức giận... Tất cả đều chuẩn bị nghênh đón địch nhân.

Cách sơn môn Thiên Hổ Môn năm mươi dặm một đoàn gồm năm chiếc Pháp Thuyền dẫn theo gần ngàn tên đệ tử ngự không bay đi. Mục tiêu của bọn họ chính là Ẩn Long Môn.

Đứng trước mũi thuyền của chiếc Pháp Thuyền đầu tiên là một trung niên nhân, gã mặt một bộ trường bào màu đỏ, bên trên thiêu một đầu hỏa hổ đang giương nanh múa vuốt vô cùng hung tợn. Trung niên nhân kia chính là Môn Chủ của Thiên Hổ Môn Chu Liệt Hổ.

•Bẩm môn chủ, chỉ còn năm mươi dặm nữa sẽ đến Ẩn Long Môn.

Từ boong thuyền bước ra một tên đệ tử đi đến sau lưng gã khom người bẩm báo.

•Ừm.... Về thứ đó của Ẩn Long Môn điều tra thế nào rồi...

Chu Liệt Hổ không quay lại, giọng khàn khàn lạnh nhạt hỏi.

•Đệ tử đã cho người âm thầm điều tra, thứ đó của Ẩn Long Môn năng lượng đã không còn nhiều, uy lực cũng giảm xuống, cao nhất cũng chỉ sử dụng được hai lần.

Tên đệ tử kia cung kính đáp.

•Làm tốt lắm, lần này Ẩn Long Môn sẽ thuộc về ta...

Chu Liệt Hổ cười âm lãnh nói.

•Không xong, tới rồi, tới rồi, tới rồi......

Từ ngoài cổng Ẩn Long Môn một tên đệ tử nhỏ tuổi hớt hải chạy vào, hắn còn không ngừng mồm năm miệng mười la ló như sợ người khác không nghe thấy hắn vậy.

•WWê.. Tên kia, làm mô chi mà bài hãi bài hãi rứa...

•Phải đó, ngươi cmn chạy gấp về ổ đẻ à...

Thấy hắn như vậy vài tên đệ tử khác cảm thấy phiền phức lập tức mắng mỏ.

•Thiên Hổ Môn kéo tới rồi, bọn họ đang ở ngoài mười dặm...

Tên đệ tử nhỏ tuổi kia gấp hô, không kịp nhiều lời đã ba chân bốn cẳng chạy đi, vừa chạy vừa la lớn.

Nhất thời không khí Ẩn Long Môn âm trầm, toàn bộ đệ tử đều trong lòng nặng nề.

•Toàn bộ đệ tử tập trung ở quảng trường...

Một lát sau âm thanh của Hàn Hải vang lên, vọng khắp Ẩn Long Môn. Các đệ tử nghe xong nhao nhao tụ tập lại ở khu quảng trường.

Quảng trường rất rộng, hơn hai ngàn người đứng chung vẫn khá rộng rãi, phía trước quảng trường là một đài cao bên trên đứng mười mấy thân ảnh, chính là các trưởng lão cao tầng của Ẩn Long Môn.

•Các ngươi nghe đây, hiện tại đại chiến đã sắp xảy ra. Tông môn sẽ cố gắng hòa giải, tận lực giữ vững hòa bình cho Ẩn Long Môn. Tuy nhiên nếu đối phương quá đáng, hoặc không nghe theo thương lượng thì chúng ta chắc chắn sẽ đối đầu với đại chiến. Nếu như đệ tử nào không muốn bị kéo vào có thể trốn đi bằng cửa sau, Ẩn Long Môn sẽ không truy cứu. Còn lại những đệ tử khác sẽ cùng chúng ta ở lại giết địch.

Trên đài cao, Hàn Hải cao giọng nói.

Các đệ tử nhất thời lâm vào trong thiên nhân giao chiến. Đứng giữa sự lựa chọn sinh tử bọn hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao bọn họ vẫn còn trẻ tuổi, tương lai vẫn còn rộng mở. Chốc lát liền có vài đệ tử lựa chọn rời đi, một người kéo theo một người cứ thế hơn một phần ba đệ tử chọn lựa chạy trốn.

Hàn Hải nhìn thấy đám người rời đi trong lòng lạnh lẽo, ánh mắt rơi trên những đệ tử còn lại trầm giọng nói.

•Các ngươi thì sao...

Các đệ tử kia đồng thanh uống nói.

•Nguyện cùng Ẩn Long Môn, cùng chưởng môn vào sinh ra tử...

Âm thanh của hơn ngàn người hợp lại vô cùng hùng hồn, nhất thời sĩ khí của Ẩn Long Môn được tăng lên một bậc.