"Không nhầm? Nhưng bảo kính của ta chưa thất thủ lần nào, như vậy chỉ còn một khả năng, đó là thần hồn của ngươi bị tổn thương." Nữ tử khẽ lắc đầu, bất quá lại nghĩ tới một khả năng khác.
"Thần hồn bị tổn thương?" Trần Vũ nhớ lại lần bị Trịnh sư thúc sưu hồn.
Vấn đề này hắn biết lâu rồi, có điều hắn đã kiểm tra qua, rõ ràng không có ảnh hưởng tới quá trình tu luyện.
"Đúng vậy, chỉ còn khả năng này!" Nữ tử gật đầu quả quyết.
Còn chưa đợi hắn phân trần, nàng đã thi triển một loại pháp thuật đặc biệt, sau đó điểm vào mi tâm của hắn.
Trần Vũ thấy vậy cũng không nói gì, nếu muốn kiểm tra, cứ việc để nữ tử này kiểm tra.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau một hồi, lông mày của nữ tử dãn ra, xác định mười phần, nói:
"Nguyên lai ta đã đoán đúng! Tuy không biết tại sao thần hồn lại bị tổn thương, nhưng nó chính là nguyên nhân khiến tu vi của ngươi bị thụt lùi."
Trần Vũ cười trừ, hắn là người hiểu rõ bản thân mình nhất, chắc chắn không giống như những gì nữ tử nói.
Có điều nàng ta đã nói vậy, hắn chỉ có thể miễn cưỡng giả vờ nghe theo, thuận miệng hỏi: "Nếu đúng như sư tỷ nói, vậy không biết có cách nào chữa trị không?"
"Cách thì có, nhưng thần hồn ngươi bị tổn thương quá nhẹ, không cần chữa trị cũng tự động khỏi. Theo ta tính toán, không quá một tháng, thần hồn sẽ khôi phục lại trạng thái đỉnh phong." Nữ tử nhìn hắn một lúc, sau đó mới nói ra lý giải của mình.
"Đa tạ sư tỷ!" Trần Vũ cảm tạ một tiếng rồi cáo từ ly khai.
Rời khỏi Liệu Thương Các, Trần Vũ thở ra một hơi, may mắn là Hắc Tháp không có phản ứng gì.
Kể ra cũng lạ, nữ tử kia kiểm tra ba lần, dùng đủ loại thủ đoạn, vậy mà không phát hiện Hắc Tháp đang nằm trong thức hải của hắn.
Hắc Tháp quả nhiên không phải phàm vật, đến bảo kính chiếu qua cũng không cách nào phát hiện.
Bất quá, mặc kệ nguyên nhân là gì, nhưng lần này hắn đã giải quyết được nan đề lúc trước.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ thầm giễu chính mình.
Nhớ lại lúc đột phá tầng hai, khi đó hắn còn muốn đến Liệu Thương Các điều tra Hắc Tháp.
Bây giờ thì sao? Đến một chút dấu vết của Hắc Tháp, nữ tử kia cũng không phát hiện, xem ra hắn không nói thì người khác cũng đừng nghĩ tới.
Về phần Hắc Tháp, nếu lúc nãy hắn không hướng nó cầu xin, xác thực nữ tử kia sẽ nối gót Trịnh sư thúc.
Trần Vũ không biết chuyện này, nhưng nghĩ tới nguyên nhân khiến tu vi bị thụt lùi, hắn liền cảm thấy đau đầu.
Hiện tại không thể làm gì khác, trước mắt hắn phải đợi một thời gian, đồng thời điều tra một số điển tịch để tìm hiểu.
Nghĩ thông suốt được vậy, Trần Vũ không có trở về tiểu viện, mà đi tìm hai người Trương Phong lãnh nhiệm vụ tháng này.
Nhiệm vụ lần này làm hắn ngạc nhiên ngoài dự kiến.
Không biết Trương Phong với Đỗ Trạch đã làm gì, mà cả đám lại được nhận nhiệm vụ đi tuần tra xung quanh tông môn.
Bởi vậy bọn hắn chỉ cần bỏ ra bảy ngày đi vòng vòng, sau đó dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy ngày sau đó, ban đêm Trần Vũ ngồi tu luyện, ban ngày thì luyện tập mấy loại tiên thuật mới mua.
Đầu tiên là pháp thuật sơ cấp bậc trung, Thiên Nhãn Thuật!
Tuy nói thuật này chỉ mang tính phụ trợ, tỷ như quan sát cảnh giới của người khác, hoặc điều tra dấu vết linh khí ba động trong không khí.
Nhưng hiệu quả mang lại cũng không kém, dùng truy tung địch thủ hoặc dò xét đúng là vô cùng thích hợp.
Cách thức vận hành của thuật này không khó lắm.
Thông qua ngưng tụ linh lực tại đồng tử, liền có thể nhìn thấy những dấu vết mắt thường không thể phát hiện.
Trừ điểm đó ra, thuật này chỉ hữu dụng với những người chưa học qua Liễm Khí Thuật, hoặc tu vi không cao hơn một đại cảnh giới.
Trần Vũ đọc sơ lượt qua liền cảm thấy hứng thú, hắn rất muốn biết cảm giác dùng Thiên Nhãn Thuật nhìn vào người khác là như thế nào.
Trải qua một khoảng thời gian luyện tập, bốn tuần trăng sau, hắn mới đạt được một chút thành tựu.
Để kiểm chứng thành quả của mình, Trần Vũ không thương tiếc, lấy Trương Phong ra làm bia thí nghiệm.
Thấy Trương Phong đang ngồi ngoáy tai, hắn liền thôi động linh lực, một tia linh khí trong đan điền lập tức chạy thẳng tới đồng tử.
Hai mắt Trần Vũ đột nhiên phát ra ánh sáng màu lam, trông vô cùng quỷ dị.
Hắn đảo mắt nhìn qua người Trương Phong, lông mày chợt nhíu lại, có chút tức giận nói:
"Trương sư huynh, ngươi thi triển Liễm Khí Thuật thì ta còn nhìn cái gì nữa?"
"Phụt! Ha ha..." Đỗ Trạch đang ngồi uống trà, nghe Trần Vũ nói vậy liền phun ra, ho khan một tiếng.
Đỗ Trạch cũng thử liếc mắt nhìn qua, quả nhiên toàn bộ khí tức trên người đồng bạn đã biến mất, ngoại trừ tu sĩ Trúc Cơ mới nhìn ra điểm khác thường.
"À, ta quên mất!" Trương Phong cười khổ, gãi đầu nói.
Bản thân Trương Phong là người thích điệu thấp, nên lúc nào cũng thi triển để người khác không nhìn ra thực lực chân chính.
Mà thuật này hắn học được gần nửa năm, lúc trước còn làm tán tu, làm gì có nhiều tiền với thời gian để học.
Bây giờ, Trương Phong cảm thấy an tâm hơn lúc trước rất nhiều, đây được xem như lá bài tẩy.
Để đối phương khinh xuất, rồi trực tiếp bộc phát tu vi sẽ làm đối thủ không kịp trở tay.
Đợi Trương Phong thu hồi Liễm Khí Thuật, Trần Vũ đảo mắt qua lần nữa.
Lần này hắn thấy ngay trung tâm đan điền của Trương Phong có một ngọn lửa màu đen, thông qua đó liền đoán được tu vi chính xác.
Trần Vũ thầm vui mừng, sau đó bắt đầu tìm hiểu về Liễm Khí Thuật.
Đây là pháp thuật phụ trợ sơ cấp bậc trung, có khả năng kháng lại Thiên Nhãn Thuật.
Chỉ cần thi triển thuật này, liền có thể thu liễm một phần hoặc toàn bộ linh khí của bản thân.
Tuy pháp thuật này không có tác dụng đối với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng lại là thủ đoạn đối phó của tu sĩ cấp thấp.
Sau khi xem xét kỹ càng, Trần Vũ bắt đầu toàn tâm luyện tập.
Bất quá Liễm Khí Thuật này khác hoàn toàn với pháp thuật phụ trợ khác.
Tu luyện nó hết sức khó khăn, xem ra trong nửa năm mới có thể nắm giữa được, đây cũng xem như một sự khiêu chiến không nhỏ.
Ngoài ra Trần Vũ cũng thử luyện tập Khu Vật Thuật, nhưng thành quả không như mong đợi.
Bởi vậy, hắn không cách nào phát huy ra uy lực của pháp khí, đến Hỏa Tinh Kiếm còn chưa sử dụng được, lấy chi mấy món pháp khí của Trịnh sư thúc.
Điều này khiến Trần Vũ vô cùng phiền muộn, nhưng hắn biết nếu cứ gấp gáp, chắc chắn sẽ dục tốc bất đạt.
Thời gian cứ trôi qua một cách yên bình, hết luyện tập Liễm Khí Thuật hắn lại lấy Tụ Khí Đan và linh tuyền ra uống.
Trong khoảng thời gian này, điều khiến hắn lo lắng nhất đã xuất hiện.
Mặc dù thần hồn đã khôi phục, nhưng tu vi vẫn không tịnh tiến dù chỉ một chút.
Chứng tỏ cảm nhận lúc trước không sai, còn nguyên nhân là vì cái gì, Trần Vũ cũng không rõ, cũng không thể cầu cứu ai.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh của Trương Phong: "Trần sư đệ, ngươi có trong đó không?"
Nghe có tiếng gọi mình, Trần Vũ thu hồi tâm niệm, đứng dậy đi ra ngoài tiếp đón.
Cánh cửa vừa mở ra, Trần Vũ lập tức cau mày.
Ngoài cửa không chỉ có Trương Phong và Đỗ Trạch, mà còn xuất hiện một gã đệ tử ngoại môn khác.
"Trần sư đệ, chúng ta vào trong trước rồi nói chuyện sau." Còn chưa để hắn mở miệng chào hỏi, Trương Phong đã lên tiếng trước.
"Được, mọi người vào trong đi!" Trần Vũ mang theo nghi hoặc, dẫn mọi người vào trong tiểu viện, trong lòng nghi thần nghi quỷ.
Bốn người chia ra ngồi xung quanh bàn gỗ, lúc này Đỗ Trạch hướng tay về phía thiếu niên lạ mặt, niềm nở giới thiệu:
"Giới thiệu với đệ, đây là Đông sư huynh, là đệ tử ngoại môn, đồng thời cũng là người mang đến một đại cơ duyên cho chúng ta."
"Nguyên lai là Đông sư huynh, tiểu đệ ra mắt chậm trễ, mong huynh thứ lỗi!"
Trần Vũ ôm quyền hướng gã đệ tử ngoại môn, sau đó quay sang Đỗ Trạch, hỏi:
"Lúc nãy huynh có nhắc tới đại cơ duyên, không biết cơ duyên đó là gì? Đỗ sư huynh có thể nói rõ hơn được không?" Trần Vũ vẫn chưa hiểu lắm, trong lòng cảm thấy mờ mịt, kèm theo đó là một chút hứng thú.
"Thật ra chuyện là thế này, lúc đó ta..." Đông sư huynh không để hắn đợi lâu, lập tức đi vào trọng tâm.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, một canh giờ sau, mọi người mới rời khỏi tiểu viện.
Đưa tiễn mọi người xong, Trần Vũ ngã người nên giường, hướng mắt nhìn lên trần nhà trầm tư suy nghĩ.
Nguyên lai trong lần đi làm nhiệm vụ mấy tháng trước, y vô tình phát hiện một cái động phủ đang bị phong bế.
Ban đầu, Đông sư huynh cũng không biết bên trong có người hay không.
Y kiểm tra cẩn thận, phát hiện cửa động phủ không có vết tích di chuyển, rõ ràng chưa từng mở ra trong một thời gian dài.
Nhưng để chắc chắn bên trong không có người, Đông sư huynh cố tình dùng mấy tấm Hỏa Diễm Phù đánh lên cửa đá.
Sau mấy ngày quan sát, quả nhiên một chút động tĩnh cũng không có, bởi vậy khả năng động phủ này bị bỏ hoang là rất cao.
Lúc đó Đông sư huynh vô cùng vui mừng, muốn một mình độc chiếm tất cả đồ vật bên trong.
Nhưng sau khi dùng đủ mọi cách, cửa đá chỉ rung chuyển một chút chứ không có mở ra.
Khi đó Đông sư huynh mới biết, dùng sức một người, căn bản không cách nào mở cửa động phủ.
Đang lúc buồn bực, y lại nhớ trong tay mình có một cái trận kỳ chuyên môn phá cửa.
Chỉ là từ trước tới giờ, Đông sư huynh chưa có cơ hội sử dụng nên cũng quên mất.
Bất quá, trận kỳ này có tới bốn phần, muốn sử dụng cần bốn người đồng thời truyền pháp lực vào mới thôi động được.
Trong lúc khó khăn, Đông sư huynh liền nghĩ tới Đỗ Trạch, một trong những bạn hữu mà y tin tưởng nhất.
Sau đó Đỗ sư huynh liền đem mọi chuyện kể lại cho Đỗ Trạch nghe, đồng thời đích thân dẫn Đỗ Trạch đến địa điểm đó kiểm tra.
Quả nhiên đúng như lời Đông sư huynh, Đỗ Trạch kiểm tra cẩn thận, mới hứa với Đông sư huynh sẽ kiếm những người đáng tin cậy.
Nhưng với điều kiện là phải chia chiến lợi phẩm thành bốn phần bằng nhau, sau một phen đắn đo, cuối cùng Đông sư huynh cũng gật đầu.
Bọn họ nhanh chóng chọn ra những người thích hợp, sau cùng chỉ thiếu một người, bởi vậy hôm nay mới đây tìm hắn.