Trên con đường tu tiên dài đằng đẵng, đối với người không có bối cảnh cùng người chống lưng, mà vẫn làm ra những trò nổi bật một cách ngu ngốc.
Mấy người đó, tùy thời sẽ bị những thế lực cường đại không thể chống cự bóp chết.
Trần Vũ đã lĩnh ngộ qua một lần, cho nên rất hiểu đạo lý này.
Tốt nhất cứ thấp đầu mà tu luyện, đợi đến lúc có thành tựu rồi tính nước khác cũng không muộn.
Trải qua trận đại chiến, hắn học được không ít thứ, cũng hiểu rõ về cách đấu pháp của người tu tiên.
Về phần di chứng sau khi bị sưu hồn, không phải là không có, nhưng không biết tại sao nó lại không ảnh hưởng nhiều.
Nhưng với tu vi hiện tại, nhanh nhất cũng cần hai tháng, những tổn hao đó sẽ khôi phục lại bình thường, không quá lo ngại.
Nghĩ tới trận chiến hung hiểm vừa rồi, Trần Vũ không khỏi hưng phấn trong lòng, hắn liền đổ hết đồ trong túi trữ vật ra.
Đầu tiên là chiếc hộp của Tiêu Diệp, cũng chẳng biết nó được làm từ chất liệu gì.
Bề ngoài nhẵn bóng, không có một chút ký hiệu, nhưng lại rắn chắc vô cùng, dùng cách gì cũng không mở ra được.
Nhìn tới nhìn lui một hồi, Trần Vũ đành thu hồi tâm niệm.
Có vẻ hiện tại không thể mở chiếc hộp này, hắn đành vứt nó vào túi trữ vật.
Tiếp đến là phần hấp dẫn nhất, đồ vật của Trịnh sư thúc không hề ít.
Nhìn đống linh thạch đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ, lòng hắn vui phơi phới.
Trần Vũ đếm sơ qua một chút, không ngờ có tới năm trăm hạ phẩm linh thạch.
Cũng không biết lão đã thu lợi của bao nhiêu người, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay hắn.
Thấy mình có nhiều linh thạch như vậy, Trần Vũ cảm giác lâng lâng như đang ở trên chín tầng mây.
Có số linh thạch này, hắn không cần mạo hiểm đem linh tuyền đi bán trong thời gian tới.
Trần Vũ khẽ mỉm cười, cầm pháp khí hình sợi dây lên quan sát, hắn thấy phần đầu sợi dây có ba chữ "Khốn Tiên Thừng".
"Khốn Tiên Thừng, cái tên cũng không tệ." Trần Vũ thầm tán thưởng, quả nhiên đúng như tên, vật này có thể vay khốn tiên nhân.
Hắn cầm sợi dây kiểm tra một lúc, cuối cùng cũng nhìn ra, đây đích xác là thượng phẩm pháp khí, bởi vậy nó mới có uy lực lớn như vậy.
Ngay cả Hộ Thuẫn Phù có thể ngăn được một kích toàn lực của tu sĩ tầng chín, vậy mà đối mặt với Khốn Tiên Thừng lại chẳng có tác dụng nào.
Sau khi kiểm tra Khốn Tiên Thừng, Trần Vũ nhìn tới hai món pháp khí còn lại.
Đó chính là một thanh trường đao và một cái chuông nhỏ, nhìn số phù văn được khắc trên đó, xác thực là trung phẩm pháp khí.
Tuy chỉ có ba kiện pháp khí, nhưng cũng thừa sức làm hắn mừng như điên.
Một tên đệ tử cấp thấp, lại nắm trong tay nhiều pháp khí cấp cao, có được mấy ai như hắn.
Trong lúc kiểm tra pháp khí, Trần Vũ để ý tới ba bình đan dược đang nằm lăn lóc trên giường.
Hắn cầm một bình lên mở ra xem, vẻ mặt không thay đổi nhiều, đây là Tụ Khí Đan.
Đan dược này có thể xúc tiến tu vi một chút, ngoài ra cũng không còn hỗ trợ nào khác.
Có lẽ Trịnh sư thúc dùng đan dược này để dụ mấy tên đệ tử khác làm việc cho mình.
Còn hai bình đan dược kia, trong đó có một bình là Bồi Chân Đan và một bình đan dược không biết tên.
Ngoài mấy thứ trên, Trịnh sư thúc vẫn còn mười hai tấm linh phù.
Trong đó có bốn tấm Định Thân Phù và bốn tấm Hỏa Diễm Phù, tất cả đều là hạ phẩm.
Riêng hai tấm Kim Chung Phù và hai tấm Ẩn Thân Phù, chúng đều là trung phẩm phù lục.
Nhưng đáng tiếc, trong đây lại không có pháp quyết tu luyện hay tiên thuật nào cả.
Không chừng mấy thứ quan trọng, Trịnh sư thúc đã để lại động phủ của lão cũng nên.
Còn mấy thứ lặt vặt khác, Trần Vũ lười để ý tới.
Nhìn một lúc, vẻ mặt hắn trở nên nóng rực, có lượng lớn tài nguyên như vậy, hắn không tin mình không đột phá tới tầng sáu.
Xem ra thu hoạch lần này không tồi, thừa sức đền bù tổn thất của hắn.
Trần Vũ nhân cơ hội này, đem tất cả chiến lợi phẩm sửa sang lại một lần.
Trừ những đồ cực kỳ trân quý hoặc đồ có thể dùng được như linh thạch thì hắn đều hủy hết, để tránh hậu hoạn về sau.
Hiện tại đã là tu sĩ tầng ba, Trần Vũ cũng nghĩ tới việc đột phá tầng kế tiếp.
Cho nên hắn lặng lẽ đến Vạn Bảo Lâu, đổi lấy pháp quyết tu luyện của mấy tầng tiếp theo cùng với một ít tiên thuật cấp thấp.
Nhưng lần này hắn không tu luyện Nạp Khí Quyết, mà cải tu sang Ngưng Khí Quyết.
Pháp quyết tu luyện này thâm ảo hơn Nạp Khí Quyết một chút, nên hắn phải bỏ ra hai mươi linh thạch mới thu tới tay.
Lão chưởng quỹ vẫn như lần trước, cho dù hắn có mua nhiều thế nào, lão cũng không giảm dù chỉ một ít.
Trần Vũ đành mặc kệ, làm ăn với lão cáo già này không có lời, nhưng cũng an tâm hơn.
Thời gian sau đó, Trần Vũ hoàn toàn đâm đầu vào tu luyện, suốt cả tháng không ló đầu ra ngoài nửa bước.
Có điều, lần này lại không như hắn mong đợi.
Không ngờ từ lúc chiến đấu với Tiêu Diệp tới giờ, tu vi của hắn không tịnh tiến dù chỉ một chút.
Thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được, nếu ngày nào không tu luyện, tu vi sẽ từ từ thụt lùi.
Trần Vũ cảm thấy vô cùng khó hiểu, hắn thử đi hỏi thăm khắp nơi, bọn họ cũng không biết nguyên nhân.
Tam tiến tứ rõ ràng không có bình cảnh, nhưng hắn lại có, điều này là tại sao?
Trương Phong và Đỗ Trạch nghe xong, nửa ngày cũng không nói lời nào.
Bởi vì đây là lần đầu bọn họ nghe nói, chỉ cần ngừng tu luyện trong một ngày, tu vi sẽ thụt lùi.
Điều này quá mức kỳ lạ, Trương Phong suy nghĩ một lúc, nhíu mày nghiêm túc nói: "Trần sư đệ, hay là ngươi tới Liệu Thương Các kiểm tra xem sao?"
"Trương huynh nói không sai, Trần sư đệ nên đến đó một chuyến, chuyện này để lâu không tốt lắm đâu." Đỗ Trạch gật đầu, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Chuyện này quá mức kỳ lạ, từ đó tới giờ bọn hắn chưa nghe ai nói qua, trong lòng cũng có chút tò mò.
Trần Vũ bán tính bán nghi, hắn sợ dị tượng lần này do Hắc Tháp gây ra, nhưng nó đã cứu hắn một mạng.
Lỡ như đến đó, Hắc Tháp bị phát hiện thì phải làm sao?
Suy nghĩ một hồi, Trần Vũ cũng biết cái nào nặng, cái nào nhẹ, lập tức gật đầu: "Nếu mọi người đã nói vậy, đệ sẽ muốn đến đó một phen."
. . .
Ước chừng một tuần trà, khi cáo biệt hai người Trương Phong, Trần Vũ đã tới Liệu Thương Các.
Liệu Thương Các nằm cách Linh Pháp Các không xa lắm, đây là một tòa lầu các bằng gỗ, có tổng cộng ba tầng.
Bước vào đại sảnh tầng một, hôm nay không có nhiều người, chỉ có một vài sư huynh sư tỷ đến đây chữa thương.
Trần Vũ thấy mọi người đều đến trước quầy gỗ nói nhỏ gì đó, bởi vậy hắn cũng học theo, đi đến đó hỏi thăm.
Ngồi trấn giữ trước quầy gỗ là một thiếu nữ áo lam, nàng thấy hắn đi tới, thì lên tiếng nói trước:
"Vị sư đệ này, ngươi muốn đến đây chữa bệnh, chữa thương hay là tiêu độc trừ tà?"
"Cái này đệ cũng không rõ lắm, chỉ là trong lúc tu luyện, tu vi không có tịnh tiến mà lại thụt lùi, hiện tại cũng không biết nên làm thế nào." Trần Vũ cười khổ, hắn không biết mình nên chọn loại nào ở trên.
Thiếu nữ nghe xong hơi ngẩn ra, nàng suy nghĩ một lúc, sau khi suy xét cẩn thận mới mở lời:
"Hay là sư đệ lên tầng ba tiêu độc trừ tà thử xem, nói không chừng bị trúng độc cũng nên. Nhưng lên đó phải tốn 15 linh thạch, không biết sư đệ..."
Trần Vũ nghe lời này liền hiểu, hắn làm vẻ không nở, do dự một lúc mới lấy 15 linh thạch đưa cho thiếu nữ, đồng thời ôm quyền nói: "Đa tạ sư tỷ chỉ điểm."
Giao linh thạch xong, Trần Vũ quay người đi tới cầu thang bên cạnh, bước lên tầng ba.
Đại sảnh tầng ba được sắp xếp cực kỳ trang nhã, chẳng những giường chiếu đầy đủ.
Thậm chí còn có mấy bồn hoa không biết tên đặt ở góc phòng, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
Trần Vũ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhấc chân đi thẳng vào trong.
Vừa mới bước vào, hắn thấy phía bàn gỗ có một nữ tử đeo khăn che mặt đang ngồi đọc sách.
Thấy hắn đi tới, đối phương cũng không ngẩn đầu lên, Trần Vũ đành cười khổ, bước tới kính cẩn nói:
"Tiểu đệ tu luyện bị một chút vấn đề, không biết tại sao tu vi không tăng, mà còn thụt lùi, mong sư tỷ giúp đỡ."
"Ồ, lại có chuyện như vậy, để ta xem qua một chút!" Nữ tử nghe vậy, mày liễu hơi nhíu lại, cảm thấy có chút hứng thú.
Nàng để quyển sách đang đọc xuống, đưa tay bấm pháp quyết, tay kia khẽ run lên, một ngón tay duỗi ra điểm lên trán hắn.
Trần Vũ hơi lo lắng, âm thầm cầu nguyện cho cái tháp kia đừng làm ra chuyện gì, nếu không hắn chịu không nổi.
"Thả lỏng tinh thần, không nên chống cự, ta chỉ kiểm tra cơ thể ngươi có bị trúng tà khí hay kỳ độc gì không?" Nữ tử thấy hắn lo lắng, lập tức mở miệng nhắc nhở.
Trần Vũ hít sâu một hơi, sau đó lập tức thả lỏng tinh thần.
Trong nháy mắt, hắn thấy một luồng năng lượng lạ lẫm bỗng nhiên từ bên ngoài tiến vào cơ thể.
Loại năng lượng này nhanh chóng quét qua khắp nơi trong thân thể, không hề bỏ qua bất kỳ vị trí nào.
Cũng không biết có phải do hắn đã cầu xin hay không, lần này Hắc Tháp không làm ra dị tượng gì, cứ như nó không hề tồn tại trên thế gian này vậy.
"Sao lại không có dị thường?" Nữ tử thì thào, thu ngón tay lại, sau đó tay áo run lên, lộ ra một cái gương đồng tinh xảo.
"Đây là Tịch Liên Bảo Kính, nếu cơ thể ngươi có tà vật hay kỳ độc, cho dù trốn trong thức hải hay đan điền, đều không cách nào qua khỏi sự tra xét của nó." Nữ tử tùy ý nói.
"Vâng, sư tỷ!" Trần Vũ ôm quyền, hắn cũng muốn biết nguyên nhân.
Chỉ thấy nữ tử thi pháp, từ trong chiếc gương bắn ra một luồng ánh sáng màu trắng, đem hắn bao phủ vào bên trong.
Trong nháy mắt, Trần Vũ cảm thấy khí huyết sôi trào, mỗi một tấc thịt đều bị tấm gương xem rõ tường tận, không cách nào che giấu được.
Đợi cho Tịch Liên Bảo Kính quét qua người hắn một lúc, nữ tử thu gương đồng lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, thấp giọng nói:
"Kỳ lạ, mấy dấu hiệu như trúng độc, nội thương, tà vật xâm nhập hay ma khí nhập thể đều không có, không lẽ ngươi cảm nhận nhầm?"
"Nhầm? Chắc chắn không thể nào sai được! Hay sư tỷ thử đổi phương pháp khác xem sao?" Trần Vũ nghe lời này, nội tâm lập tức trùng xuống.