Chương 3: Thiếu Niên Trần Vũ

Theo tiếng hát liêu nghiêu của đám nông phu, cách đó không xa là một căn y quán đơn sơ.

Nhìn bề ngoài, y quán này không có gì đặc biệt, đồ đạc cũ kỹ, thiếu thốn vô cùng.

Nhưng những người đi ngang đều không dám lớn tiếng, thái độ lại cung kính lạ thường.

Người khác nhìn vào chắc chắn sẽ lấy làm lạ, nếu ở y quán khác, đa phần sẽ không có sự tình thế này.

Tuy nhiên, người dân tại sơn trấn đã sớm quen với việc này, mà bộ dáng cung kính kia là xuất phát từ nội tâm, chứ không phải làm màu cho người ta thấy.

Giờ phút này, trong sân là mấy chục cái sạp thuốc được mang ra từ trước, chỉ cần bước vào, liền ngửi thấy mùi dược liệu nồng nặc.

Xung quanh y quán là mấy vườn thảo dược, chúng đều xanh tươi mươn mướt, đủ thấy tay nghề của người này không tầm thường chút nào.

Lúc những tia nắng đầu tiên vừa xuất hiện, ở phía xa con hẻm có hai bóng người đang từ từ bước tới.

Tới khi bọn họ đến gần, mới nhìn ra đó là một người phụ nữ đang dẫn theo đứa trẻ.

Đến trước y quán, mặc dù cửa không có đóng, người phụ nữ vẫn tiến đến một bên, đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa, lên tiếng gọi vọng vào trong:

"Bạch Thần Y, ngài có ở nhà không?"

Nghe thanh âm này có chút quen tai, thiếu niên mặc y phục vàng ố mang theo vẻ nghi hoặc tiến ra ngoài quan sát.

"Nguyên lai là Vương đại thẩm, không biết người tìm sư phụ ta có chuyện gì?"

Vừa bước tới cửa thiếu niên đã nhận ra hai người này, hắn liền mỉm cười hỏi thăm.

"Hóa ra là tiểu thần y nhà ngươi, vậy Bạch Thần Y không có ở nhà rồi?"

Phát hiện người bước ra không phải vị Bạch Thần Y kia, Vương đại thẩm không có thất vọng, trái ngược lại càng thêm tươi cười.

"Vương đại thẩm đoán không sai, sư phụ đã lên núi hái thảo dược từ hai ngày trước, nếu đại thẩm tới sớm hơn một chút, nói không chừng sẽ gặp được lão nhân gia ngài. Bất quá, có phải đại thẩm tới đây là muốn chữa bệnh cho nhóc A Ngưu?"

Thiếu niên dừng ánh mắt trên người đứa trẻ một lúc, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nghe nói Bạch Lão đã lên núi hái thảo dược từ hai ngày trước, đại thẩm cũng không lấy lầm lạ.

Đây là sự tình thường xuyên xảy ra ở y quán này, cứ cách một đoạn thời gian, hai thầy trò bọn họ lại lên núi tìm thảo dược quý hiếm như vậy.

"Ánh mắt tiểu thần y nhà ngươi cũng không tệ lắm, ta tới đây đúng là muốn chữa bệnh cho con trai ta. Nếu Bạch Thần Y không có ở nhà, vậy làm phiền ngươi một lúc." Vương đại thẩm nhẹ gật đầu, trên mặt dần thu liễm nụ cười.

Thiếu niên nghe vậy, ánh mắt lần nữa đánh giá đứa trẻ trước mặt.

Vẻ mặt đứa trẻ này xanh xao nhợt nhạt, mí mắt cụp xuống như thiếu sức sống, nhưng tinh thần vẫn còn tươi tỉnh, chứng tỏ bệnh tình không nặng lắm.

Hơn nữa hiện tại còn xuất hiện tình trạng mưa trái mùa, cho nên trong đầu đã đoán được một phần nguyên nhân.

"Vương đại thẩm, có phải nhóc A Ngưu đã tắm mưa vào ngày hôm qua không?" Thiếu niên đặt tay lên trán nhóc A Ngưu, thuận miệng hỏi một câu.

"Đúng vậy, hôm qua ta không có ở nhà nên tiểu tử thúi này lén chạy ra ngoài tắm mưa cùng đám trẻ. Lúc về, ta phát hiện A Ngưu có triệu chứng như sợ gió, toàn thân mệt mỏi, thường xuyên hắc hơi, chắc bị trúng phong hàn rồi."

Vương đại thẩm nhìn con trai mình lắc đầu, cũng không la mắng gì mấy, chuyện đã qua rồi, la mắng còn có ích gì, tụi nhỏ luôn ham chơi như vậy mà.

Thiếu niên nghe vậy không vội kết luận, mà lặng lẽ nhắm mắt bắt mạch một lúc, sau đó mới gật đầu:

"Nhóc A Ngưu xác thực đã trúng phong hàn, nhưng bệnh tình không nặng lắm, chỉ cần ba thang thuốc là có thể khỏe lại, Vương đại thẩm đợi ta một chút."

"Vậy thì tốt quá, đa tạ tiểu thần y." Vương đại thẩm mỉm cười, khẽ vuốt đầu đứa trẻ, bộ dáng vô cùng yêu thương.

Thấy cảnh này, trong lòng thiếu niên bỗng có chút mất mát, bất quá cũng nhanh chóng vào trong tìm dược liệu.

Hắn dùng một tờ giấy, hốt lấy Tô Điệp, Tô Ngạch, Trần Bì, Gừng, Cam Thảo gói lại thành ba thang thuốc, đưa cho Vương đại thẩm, không quên dặn dò:

"Vương đại thẩm mang thang thuốc này về nấu sắc xuống chừng một lóng tay, sau đó nhân lúc thuốc còn nóng thì cho nhóc A Ngưu uống, đến ngày hôm sau bệnh tình sẽ thuyên giảm. Nhớ đừng cho nhóc A Ngưu đi tắm mưa, mưa trái mùa thường dễ nhiễm bệnh lắm."

"Về ta sẽ đun thuốc cho A Ngưu uống, chỉ mong tiểu tử này mau chóng hết bệnh, có như vậy ta và cha nó mới an tâm ra ngoài buôn bán." Vương đại thẩm nhận lấy thang thuốc, mặt lộ vẻ vui mừng.

Nhưng lời nói vừa dứt, Vương đại thẩm như chợt nhớ tới điều gì đó, lập tức xoay người lại, tươi cười hỏi:

"Tiểu thần y, ngươi thấy cô nương nhà họ Tô thế nào?"

"Tiểu thư nhà họ Tô thế nào sao? Đương nhiên là thiên tư hơn người, tư sắc đúng là số một số hai trong sơn trấn này. Bất quá, người ta là cành vàng lá ngọc của Tô gia, hơn nữa còn có võ mạch gia thân, người như ta làm sao hợp với nàng?" Thiếu niên hiểu được ý tứ của Vương đại thẩm, trực tiếp không khách khí trả lời.

Vương đại thẩm ngẩn ra một lúc, kinh ngạc nói: "Sao lại không hợp? Trong sơn trấn này, người nào không biết tới y thuật cao siêu của sư phụ ngươi, mà ngươi còn là đệ tử chân truyền của người đó, cái này người ta cầu còn không được đấy chứ!"

"Hơn nữa, nha đầu đó có võ mạch thì đã sao? Không phải cũng nhờ đến sư phụ ngươi cứu chữa hay sao? Ta nói thật, nếu không có sư phụ ngươi, cái mạng nhỏ của nàng đã sớm đi đời nhà ma rồi!" Vương đại thẩm không cho là vậy, đứng một bên ra sức thuyết phục.

Nghe mấy lời này, thiếu niên chỉ mỉm cười chứ không trả lời, cũng không có ý tứ phản bát.

"Chuyện này ta cũng không dám xen vào quá nhiều, thấy Tô gia có ý tứ với ngươi nên mới nói bóng nói gió như vậy, còn lựa chọn thế nào là tùy ngươi." Thấy thiếu niên không có chút lung lay, Vương đại thẩm cảm thấy thất vọng.

Trước khi rời khỏi, Vương đại thẩm không quên tiến lại thùng gỗ có khắc hai chữ “Tùy Tâm”, bỏ vào đó một vài văn tiền rồi mới dẫn nhóc A Ngưu về nhà.

Đến khi thân ảnh Vương đại thẩm khuất dần trong con hẻm, thiếu niên mới cười khổ một cái.

Hắn vốn họ Trần tên Vũ, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, bộ dáng không coi là anh tuấn, nhưng lại có chút ưa nhìn.

Lúc sáu tuổi, không biết vì sao cả nhà lại bị một đám người thần bí sát hại, lần đó nhờ hắn qua đêm ở nhà người quen nên tránh được một kiếp.

Tới khi trở về, Trần Vũ mới phát hiện, người thân của mình đã trở thành những cái xác không hồn, việc này khiến hắn rơi vào một khoảng thời gian đầy ác mộng.

Khi đó bản thân chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, mà đứa trẻ sáu tuổi thì có thể làm được gì chứ? 

Trả thù ư? Cái ăn cái mặc còn lo chưa xong, lấy đâu ra thực lực mà trả thù?

Cũng may, người tốt luôn có quý nhân phù hộ.

Trần Vũ vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy.

Khi đó trời đang mưa, tiếng sấm vang vọng cả thiên địa, bất quá không có một người tiến tới hỏi thăm dù chỉ một tiếng.

Bọn họ đều sợ bị liên lụy, không người nào dám lại gần, chỉ có Bạch Lão không chút sợ hãi, từ trong đám đông bước tới dẫn hắn rời đi.

Không lâu sau đó, Bạch Lão nhận hắn làm đệ tử, hơn nữa còn xem hắn như con ruột của mình mà đối xử, nên hắn cũng xem Bạch Lão như người thân duy nhất trên đời.

Nhưng vì sợ những người năm đó muốn diệt cỏ tận gốc, Trần Vũ chưa từng trở về, mười năm một mực sống ẩn mình tại chỗ của Bạch Lão. 

Tới khi hiểu chuyện, Trần Vũ không còn trách những người năm xưa chỉ biết đứng xem mà không giúp gì, nếu giờ khắc này đổi lại là hắn, có lẽ cũng không khác bọn họ là bao.

Nhớ lại chuyện cũ, Trần Vũ càng muốn cảm ơn mọi người một tiếng, vì không có người nào bước ra, hắn mới có duyên gặp được Bạch Lão.

Trong những năm sống chung, hắn học được rất nhiều thứ về thảo dược, độc dược, thuật phối dược, thuật bắt mạch,...

Kể cả thuật bí truyền như Kim Châm Trích Huyệt, Huyền Ti Bắt Mạch, Bạch Lão cũng không chút giấu giếm mà truyền lại tất cả, đủ cho thấy sư phụ yêu thương hắn đến mức nào.

Nhưng đó vẫn chưa phải điều khiến Trần Vũ kính trọng sư phụ mình như vậy.

Đó là suốt mười sáu năm, mười sáu năm ròng rã, Bạch Lão chưa từng thu lấy một xu của người khác.

Ngược lại còn đem tiền trong thùng gỗ tặng những người khó khăn cơ hàn, không nơi nương tựa.

Người như vậy, cả sơn trấn chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên không ai không kính phục, đến cả Hô đại nhân cũng phải nể mặt sư phụ hắn bảy tám phần.

Nhưng không vì vậy mà hắn tự mãn, hằng ngày ngoài việc theo sư phụ học nghệ, Trần Vũ còn dành ra chút ít thời gian để luyện tập các loại quyền pháp cơ bản.

Bởi vì là đệ tử chân truyền của Bạch Lão, hắn được Triệu bộ đầu đích thân chỉ điểm những lúc rảnh rỗi.

Sau nhiều năm như vậy, mặc dù không phải là xuất sắc, nhưng quyền pháp cũng không đến nỗi nào.

Nếu như gặp chuyện bất trắc, ít nhất cũng có một chút công phu mèo cào để phòng thân.

Thời gian rảnh rỗi còn xót lại, Trần Vũ luôn đem mấy quyển cổ thư của Bạch Lão ra nghiên cứu.

Càng đọc càng làm đầu óc mở mang nhiều loại tri thức, bởi vậy trong cùng trang lứa, hắn luôn là người biết sâu hiểu rộng.

Tuy thực lực có hạn, nhưng những năm gần đây, Trần Vũ luôn điều tra về tấm lệnh bài màu đen, mà năm đó cha hắn chết vẫn giữ trong tay.

Trần Vũ biết đó là manh mối cha mình cố ý để lại, chỉ là mười năm đã qua, bản thân vẫn không biết tấm lệnh bài màu đen kia đến từ thế lực nào.

Điều này để cho tâm tình có chút nguội lạnh, Trần Vũ không ngừng trách bản thân quá mức vô dụng.

Lại nói, tiểu thư nhà họ Tô không phải người trong mộng của hắn, nên Vương đại thẩm nhắc tới chuyện thành gia lập thất, hắn mới tìm cách tránh né hết lần này tới lần khác.