[Quyển 1: Tiên Duyên Mờ Mịt]
Thái Linh Đại Lục rộng lớn mênh mông ngàn vạn dặm, phàm là nhân loại, không ai biết nó rộng tới mức nào.
Mọi người chỉ biết trên đại lục có nhân tộc, yêu tộc, ma tộc, linh tộc và một số cổ tộc cùng sinh sống.
Cùng với đó là những truyền thuyết xa xưa đầy bí ẩn, nhưng theo năm tháng, mọi thứ dần chìm vào quên lãng.
Năm trăm năm sau, phía nam Trấn Nam Quốc, Vân Sơn Trấn.
Trấn này nằm cạnh ngọn núi Vân Sơn, nhân khẩu không quá ngàn người, có thể nói là thôn trấn nhỏ bé nhất vùng.
Người dân sinh sống đa phần nhờ vào làm nông, chỉ có số ít làm thương gia, đi buôn bán với các vùng lân cận.
Lúc này đêm đã khuya, trên bầu trời không một đốm sao, để cho toàn bộ cảnh vật đều bị bóng tối nuốt chửng.
Bên dưới sơn trấn, hầu hết mọi người đã ngủ từ sớm, trên đường chỉ còn lác đác vài người qua lại.
"Nam huynh, tuổi ngươi cũng lớn rồi, sao không cưới vợ sinh con đi, ta thấy có nhiều cô nương thích ngươi mà?" Trung niên họ Mã huých vai trung niên bên cạnh, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Ầy, ta cũng muốn lấy vợ sinh con, sau đó về nhà trồng ít rau, nuôi chút cá, sống an nhàn hết cuộc đời còn lại! Nhưng hết thảy là do tên đệ đệ trời đánh của ta, không biết nó làm gì mà nợ người ta cả đống tiền, làm ta phải nai lưng ra trả thay cho nó, hiện giờ trong người không còn một xu đây này, làm sao dám nghĩ tới chuyện lấy vợ sinh con chứ?" Trung niên họ Nam than thở, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Lỗi tại Nam huynh ngươi chứ ai, đệ đệ ngươi cũng mười tám tuổi rồi, còn lo cho hắn làm gì nữa? Nhớ năm đó, ở cái tuổi này ta và ngươi đã ra ngoài lăn lộn kiếm ăn rồi đấy!" Trung niên họ Mã cảm thấy hành động của huynh đệ mình không đúng, có chút trách cứ.
"Kỳ lạ, thời tiết hôm nay làm gì có quang tượng? Nhưng sao trên kia lại có điểm sáng vậy?" Trung niên họ Nam vừa định trả lời, nhưng nhìn thấy điểm sáng như sao băng trên bầu trời thì ngẩn ra.
Trung niên họ Mã ngẩn đầu nhìn theo hướng người kia chỉ, không ngờ trên bầu trời tối đen như mực lại xuất hiện một vệt lôi quang.
Vệt lôi quang này lập lòe vô cùng yếu ớt, như chỉ cần một ngọn gió cũng có thể làm nó rụi tàn.
Thế nhưng từ bên ngoài tinh hà có thể thấy, vệt lôi quang lập lòe yếu ớt kia lại là một khối thiên thạch khổng lồ.
Khối thiên thạch càng lúc càng gần, nó lao tới tinh hà với tốc độ cực nhanh, để không gian xung quanh như muốn xé toạc ra.
"Oành..."
Thiên thạch vừa chạm vào tầng ngoài của tinh hà liền bốc cháy dữ dội, làm cho đêm tối trong phút chốc trở thành ban ngày.
Ngay khoảnh khắc đó, cuồng phong trên đại lục không ngừng gào thét.
Thiên thạch còn chưa hạ thế mà khắp nơi đã bắt đầu rung động dữ dội, cây cối xao động, bụi mù tứ tung.
Trong đêm tối tĩnh lặng, mọi thứ lại bắt đầu rục rịch.
Cách sơn trấn hơn trăm dặm về phía bắc, nơi đây có một nhân ảnh đang đứng trên trường thành.
Người này ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, miệng thì thào lẩm bẩm:
"Dị kiếp ngàn năm có một, không lẽ Vân Sơn Trấn sắp gặp họa diệt vong? Hô lão đầu à, lựa chọn của ngươi là gì đây?"
Sau một hơi yên lặng, tiếng thì thào lại vang lên: "Các ngươi phái ra hai ngàn nhân mã, tận lực chạy về phía nam tiếp ứng, dọc đường nếu phát hiện có cường đạo thừa cơ cướp bóc, cứ việc giết không cần luận tội."
"Vâng, thành chủ đại nhân!" Đám tướng sĩ bên dưới nhận được mệnh lệnh, không chút chần chừ liền mang người khởi hành trong đêm.
Cùng lúc đó, những người sống tại sơn trấn cũng phát hiện dị tượng bất thường, bọn họ nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Vẻ mặt ai nấy đều ngơ ngác, không ngờ điểm sáng trên bầu trời lại là một khối thiên thạch, mà hướng đi của nó, rõ ràng là nhắm vào sơn trấn mà tới.
Nhìn khối thiên thạch kia, mọi người như chết lặng.
"Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau rời khỏi chỗ này?!"
Không biết là người nào từ trong đám đông quát lớn một tiếng, làm mọi người sực tỉnh lại.
"Người nọ nói không sai, chúng ta phải mang người thân rời khỏi chỗ này, bằng không, một lát nữa nơi đây sẽ là chỗ chôn thây của chúng ta."
"Aaa... ta không muốn chết! Tổ tiên phù hộ cho ta, phù hộ cho ta..."
Những người khác không dám chậm trễ, lập tức mang theo người thân rời đi, trong phút chốc, cả sơn trấn rơi vào tình thế hỗn loạn.
Trong lúc mọi người đang tìm đường chạy nạn, tại một góc yên tĩnh của sơn trấn, nơi đây lại không bị không khí khẩn trương bên ngoài ảnh hưởng.
Từ trong nhà gỗ, lão nhân dẫn theo đứa trẻ chừng năm sáu tuổi ra ngoài ngắm nhìn thiên tượng.
Đứa trẻ nhìn lên bầu trời rồi nhìn lại lão nhân, giọng nói non nớt vang lên: "Sư phụ, chúng ta có đi cùng bọn họ không?"
"Đồ đệ ngoan, chúng ta không cần rời khỏi chỗ này, hai người chúng ta vào nhà ngủ thôi!" Lão nhân khẽ vuốt chòm râu, giọng nói già nua chậm rãi vang lên.
"Sư phụ, người không sợ sao? Con thấy sợ lắm!" Đứa trẻ lo lắng, nắm lấy tay áo của lão nhân giật giật mấy cái.
"Ha ha, sư phụ đương nhiên không sợ rồi! Nếu con sợ, cứ việc vào ngủ cùng ta." Lão nhân cười lớn một tiếng, mặt không chút lo lắng.
"Nếu sư phụ không sợ, con cũng không sợ, chúng ta vào nhà ngủ thôi!" Mặc dù trong lòng vô cùng sợ hãi, đứa trẻ vẫn làm ra bộ dáng trấn định, một mạch chạy vào trong.
Sau khi vào nhà, đứa trẻ liền mang theo chăn gối chạy qua phòng lão nhân, làm lão không nhịn được mà cười lớn một tiếng:
"Ồ, không phải vừa rồi con nói không sợ sao? Tại sao giờ này lại mang theo chăn gối chạy qua chỗ ta?"
"Hì hì!" Đứa bé chui vào ngực lão nhân, cười hí hửng rồi ngủ lúc nào không hay.
Trái ngược với lão nhân và đứa trẻ kia, tại một chỗ uy nghiêm của sơn trấn, người này ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, giọng nói run rẩy:
"Chẳng lẽ, trời cao muốn hủy diệt nơi này thật sao?"
Cái sơn trấn này có lịch sử từ trăm năm về trước, cho tới nay đã truyền lại không biết bao nhiêu đời, nhưng hôm nay gặp phải nguy cơ diệt vong, làm sao lão không đau lòng cho được.
Nhưng sức người có hạn, làm sao ngăn cản được việc này?
Cũng chỉ có thể than thở với trời cao, thổ thẹn với tổ tiên muôn đời.
Trong thoáng chốc, tiếng khóc nức nở vang lên khắp nơi, cảnh cha ôm con, chồng ôm vợ tràn ngập trong mắt mọi người.
"Nếu trời cao đã muốn hủy diệt nơi này, ta thân là mệnh quan triều đình, cũng nên ở lại bồi tán cùng họ."
Hô lão nhân khẽ thở dài, sau đó phân phó thuộc hạ, giúp được bao nhiêu người chạy khỏi thì giúp.
Giọng nói Hô lão nhân vừa lặng xuống chưa được bao lâu, khoảng cách của thiên thạch đã nằm trong gang tấc, mọi người nhịn không được mà quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt ai nấy đều tuyệt vọng.
Trong lúc mọi người nghĩ tất cả đã chấm hết, không ngờ dị biến lại bất ngờ xuất hiện.
Khối thiên thạch kia không có rơi xuống sơn trấn, mà lại bay xẹt qua cả cánh rừng rộng lớn, sau đó mất hút ở đường chân trời.
Điều này khiến lão nhân đứng trên trường thành có phần bất ngờ, sau đó mỉm cười một cái, xoay người rời đi.
Tại sơn trấn, sau một hồi yên lặng chờ đợi, tiếng nổ kinh thiên như mọi người nghĩ lại không xảy ra, để cho ai nấy đều ngơ ngẩn một lúc lâu.
Khối thiên thạch kia cứ thế biến mất, cứ như đã tan biến vào hư không, không để lại chút dấu vết nào.
Điều này làm mọi người có chút nghi hoặc, bất quá nguy hiểm đã qua đi, không còn ai để ý tới.
"Ha ha, trời cao có mắt, tổ tiên có mắt, chúng ta được an toàn rồi, an toàn rồi, ha ha ha..."
Tiếng cười vang vọng cả sơn trấn, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Khối thiên thạch kia lớn như vậy, nếu rơi xuống cái sơn trấn nhỏ bé này, thì mọi thứ coi như xong.
Bây giờ trên mặt ai nấy đều mang theo nụ cười, bởi vì vừa nãy, khối thiên thạch chỉ cách đầu bọn họ có ba trượng, chỉ một chút nữa là mọi thứ đã tan thành tro bụi.
Trong lúc mọi người đang tươi cười, ánh sáng trên bầu trời bỗng vụt tắt, để cho đêm tối lập tức chiếm lại uy quyền, khiến khắp nơi lâm vào bóng tối tĩnh mịch.
"Xẹt xẹt, ầm..."
Ánh sáng vừa mất, trên bầu trời lóe lên vài đường lôi điện, sau đó lôi điện như mạng nhện bao phủ cả màn đêm.
Sau một lúc, tiếng "lách tách" từ những chiếc lá truyền tới, sau đó là một trận mưa phô thiên cái địa.
Mọi người nhanh chóng vào nhà trú mưa, cứ thế tránh được một kiếp, để cho ai nấy đều được an giấc ngon lành.
Thoáng cái mười năm đã qua, mặc dù mọi người vẫn còn nhớ một trận kinh hoàng năm đó, thế nhưng không ai nguyện ý rời khỏi cố hương.
Bởi vì những thiên tai hủy diệt như thế, cách ngàn năm mới xảy ra một lần, cho nên mọi người có thể an ổn sống thêm ngàn năm nữa.
Vì vậy mọi chuyện cũng theo năm tháng mà mai một, dần dần không còn ai nhắc tới.
Lúc này trời đã lờ mờ sáng, sương sớm lượn lờ đem mấy ngọn núi xung quanh ẩn giấu vào trong, làm cảnh vật càng thêm mờ ảo.
Mặc dù mặt trời vừa mới nhô lên, nhưng khắp nơi đã nhộn nhịp tiếng người đi lại.
Tại bãi đất trống phía nam, một đám trẻ đang tụ tập lại để chờ đợi những tia nắng đầu tiên của ngày mới.
Một số khác thì đứng khua tay múa mép với nhau, trên từng khuôn mặt non nớt đều lộ ra nụ cười tươi rói.
Đứng trước đám trẻ là trung niên mặt đầy nghiêm túc, người này đang chỉ điểm cái gì đó cho bọn chúng, nhưng đám trẻ nào có nghe.
Cả đám một mực nô đùa với nhau, chúng xem trung niên kia như người vô hình, chỉ có số ít là đang chăm chú làm theo.
Đám trẻ nô đùa với nhau được một lúc, bên ngoài đường lớn dần xuất hiện mấy chục nhân ảnh đang dẫn trâu ra đồng.
Trên đường đi, ai nấy đều cười cười, nói nói với nhau, thậm chí còn có người vừa cưỡi trâu vừa hát liêu nghiêu.