- Các ngươi không cần phải giả vờ giả vịt, ta biết thừa mục đích của các ngươi. Có điều, các ngươi tưởng từng này người có thể giết được ta.
Trần Tâm lau đi vệt máu trên miệng, hai tay ngưng tụ chân khí, khí tức xung quanh dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Hắn ở thời điểm hiện tại dù bị thương nhưng cũng đã thành công đột phá đến Thánh Giả hậu kỳ, vẫn còn sức đối kháng lại những kẻ trước mặt.
- Hừ, đã rượu mời không muốn còn muốn rượu phạt, nhị công tử, chuyện hôm nay, đừng trách bọn thuộc hạ, tất cả cũng vì mệnh lệnh của đại công tử mà thôi.
Trần Minh không còn chút khách khí nào, cùng với những kẻ trực tiếp phóng tới chỗ Trần Tâm, từng đợt tấn công không chút nương tay ngắm đánh về một người, tất cả đều là những chiêu đoạt mạng.
Thế nhưng, khi các sát chiêu này gần đánh đến thân ảnh của Trần Tâm thì hắn ngay lập tức biến mất, còn những chiêu này thì đánh vào trong không khí tạo ra một vụ nổ có quy mô không nhỏ.
- Cái gì? Hắn đâu rồi?
- Không lẽ hắn đã sắp sẵn một truyền tống trận… Không thể nào, trước khi tấn công ta đã hủy sạch mọi trận pháp hắn bày ra rồi mà.
Từng tên trong số đó hoang mang không biết như nào, bởi bọn hắn chứng kiến cảnh Trần Tâm biến mất không chút dấu vết, thậm chí dao động linh khí xung quanh cũng không quá nhiều, hiển nhiên thứ này không phải do công pháp đặc biệt hay thân pháp của Trần Tâm quá đẳng cấp, mà là do hắn dùng thứ gì đó giúp bản thân dịch chuyển.
- Hắn chắn chắn đã dùng một vật phẩm dịch chuyển giống truyền thống trận, có vẻ thứ này đã được chuẩn bị từ trước. Bây giờ có lẽ Trần Tâm không có ở đây nữa rồi, Hữu Sinh, ngươi mau dùng thần thông của mình truy tìm dấu vết của hắn.
Thay vì cảm thấy khó hiểu như những kẻ khác, Trần Minh lại vô cùng bình tĩnh, dù sao hắn cũng là tâm phúc của Trần Mạnh nên bản sự cá nhân vẫn tốt hơn những kẻ trong đây.
Còn người được hắn nhắc tới là Hữu Sinh, cũng là tay sai dưới trướng đại ca của Trần Tâm, là một người có tu vi Thánh Giả sơ kỳ, nhưng lại có một thần thông đặc biệt có khả năng đánh dấu lên mục tiêu và có thể từ dấu ấn đó để truy tìm tung tích mục tiêu.
Nhưng vì giới hạn sức mạnh nên Hữu Sinh chỉ có tạo ra một dấu ấn duy nhất nên hắn đành dùng cho mỗi Trần Tâm. Nghe lời Trần Minh, hắn liền bắt đầu thi triển thần thông, hồn lực hắn lập tức dựa trên dấu ấn mà bắt đầu truy vết.
Từng làn sóng linh hồn lập tức tản ra xung quanh, bao la như đại dương tĩnh lặng. Bỗng nhiên, một điểm nào đó tạo ra một chút gợn sóng, điểm này chính là Trần Tâm nhưng khoảng cách giữa cả hai lại quá gần.
“Cái gì, hắn không lẽ ở trong số chúng ta.”
Hữu Sinh lập tức bất ngờ vì cảm nhận được dấu ấn cách bản thân không xa, hắn còn đang chuẩn bị hét to nhắc nhở những người khác thì…
Phốc!
Một cánh tay không biết từ chỗ nào đã xuyên qua cơ thể hắn, lôi điện cuồng bạo ngăn cản cho hắn hồi phục, sinh cơ, hồn lực dần dần tiêu tán.
Trong ánh mắt bất ngờ của toàn trường, Hữu Sinh cứ vậy mà chết đi, người ra tay cũng là một trong số kẻ đi cùng bọn họ, nhưng tên này từ lúc đầu đã che đi mặt mũi nên bọn hắn cũng chỉ biết tên, chứ chưa thấy mặt mũi hắn như thế nào.
Có điều những người có nhiệm vụ tiêu diệt Trần Tâm đều có dấu hiệu phát hiện riêng, nên bọn hắn mới dễ dàng nhận ra nhau. Nếu không thì bọn hắn đã không đi chung như vậy.
Một đòn kiếm nhanh chóng chém về phía tên mới ra tay giết Hữu Sinh nhưng hắn cũng liền biến mất một cách thần bí giống như Trần Tâm.
- Không thể nào…
- Tên này… sao lại như vậy…
Từng tên từng tên càng thêm hoang mang bất ngờ trước tình cảnh hiện tại, nhưng vài người trong đó như đã nhận ra điều gì đó, lập tức hét to.
- Chết tiệt, chúng ta bị rơi vào sát trận do tên Trần Tâm tạo ra rồi, chỉ sợ từ nãy tới giờ chúng ta đã bị hắn trêu đùa.
Lời vừa dứt, cả đám người lập tức trở nên đề phòng, ý, vực lập tức bao trùm xung quanh… Tinh thần căng cứng lại, chuẩn bị trong tư thế chiến đấu, không một ai dám lơ là.
Khung cảnh xung quanh trông vô cùng bình thường nhưng lại cũng rất bất thường, không biết qua bao lâu, lập tức có không ít thân ảnh Độc Giác Kim Hầu xuất hiện…
- Độc… Độ Giác Kim Hầu…
- Chúng ta đã bị vây trong Thứ Nguyên Triệu Thú Trận từ khi nào? Tại sao bản thân ta lại không phát giác ra nó…
Một tên trong số những kẻ này cũng là một vị Thánh Trận Sư tứ tinh, dù trận pháp này cao cấp hơn cấp độ hiện tại của hắn, nhưng hắn từ nhỏ có khả năng đặc biệt trong việc tìm kiếm và phát hiện trận pháp, có điều lần này lại không được như vậy.
- Chắc chắn là mưu kế của Trần Tâm, có lẽ hắn đã tính trước trường hợp này, nên đã âm thầm dụ chúng ta vô bẫy…
- Hừ, đừng nói nữa, mau chóng tiêu diệt hết đám yêu thú này, nếu không tất cả chúng ta chết chắc.
Trần Minh lên tiếng ra lệnh cho đám người, bọn hắn cũng không vì điều này mà tức giận, ngược lại còn ra sức phối hợp với Trần Minh. Dù sao đây là chuyện sinh tử, nếu trong nội bộ cứ bị rối loạn, thì số người có thể sống sót sẽ giảm đi rất nhiều.
Từng người đều thi triển công pháp, không ngừng đẩy lùi và tiêu diệt đám Độc Giác Kim Hầu ở trước mắt. Có người bị thương ngoài da, có kẻ trực tiếp ăn cú đấm của Độc Giác Kim Hầu mà trọng thương.
Cuộc chiến cứ thế diễn ra trong một khoảng thời gian dài, và cái kết là đám người đó thành công thoát khỏi trận pháp nhưng số lượng còn chưa đến một nửa.
Những kẻ có tu vi Thánh Giả sơ kỳ, không chết cũng trọng thương, không còn sức chiến dấu, còn ai là Thánh Giả trung kỳ, thì bị thương không nhẹ.
- Không thể tin được Trần Tâm lại đáng sợ như vậy, nếu để hắn có thời gian phát triển, chỉ sợ đến cả đại công tử cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Trần Minh vừa cắn một viên đan dược trị thương thì lên tiếng, những kẻ khác nghe vậy cũng không phản bác lại bởi sự thật đúng là như vậy.
Nếu Trần Mạnh sinh ra trước được người khác gọi là thiên tài trận pháp nghìn năm hiếm gặp thì Trần Tâm lại được coi như yêu nghiệt thật sự.
Dù không rõ vì sao Trần Tâm lại lựa chọn bịt mắt nhưng có kẻ đồn đoán rằng do hắn sinh ra sở hữu cặp song nhãn có khả năng đặc biệt, giống như một môn thần thông cực kỳ hiếm vậy.
Không chỉ thế, tốc độ tu luyện và học tập của hắn còn đáng sợ hơn Trần Mạnh rất nhiều, cũng vì lý do đó mà Trần Mạnh lo lắng vị nhị đệ của mình sẽ có ngày tranh mất vị trí Tháp Chủ nên đã âm thầm sai thuộc hạ đi giải quyết Trần Tâm không tí lần.
Có điều tất cả cuộc ám sát trước đây đều thất bại, không phải do những kẻ ra tay vô năng, mà là do Trần Tâm thực sự quá thông minh. Thêm cả vài người ủng hộ Trần Tâm lên làm Tháp Chủ có địa vị không nhỏ trong Chiêm Tinh Tháp nên khi Trần Tâm còn ở trong đó, sự bảo hộ của hắn là cực kỳ nghiêm ngặt.
Vì vậy, khi nghe tin Thái Cổ Thần Tông tổ chức Thánh Tuyển và Trần Tâm lựa chọn tham gia. Trần Mạnh đã sai người đi tiêu diệt vị đệ đệ của mình.
Để đề phòng hơn, hắn còn cho một số vị hồn sư mạnh mẽ ra tay phong ấn những ký ức về mệnh lệnh ám sát Trần Tâm cho những kẻ này, chờ khi bọn hắn đặt chân vào Thánh địa di tích, những phong ấn đó sẽ tự động giải khai.
Cũng nhờ vậy, trong suốt quãng đường đi, không có ai trong số những kẻ này để lộ ra sát ý của mình, nhưng có vẻ như kế hoạch của Trần Mạnh đã bị Trần Tâm đoán được, và hắn đã lên kế hoạch để phản sát những tên này.
- Các ngươi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc sao?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cho đám người đang nghỉ ngơi liền ngồi bật dậy, ai cũng bày ra vẻ mặt ngưng trọng, tay nắm chắc vũ khí, hồn lực tỏa ra xung quanh để dò xét người mới lên tiếng.
- Không cần phải cố gắng tìm ta, ta đang ở đây.
Bỗng một người nam tử xuất hiện trước mắt đám người, kẻ này không ai khác chính là người mà bọn hắn đang tìm kiếm, Trần Tâm. Nhưng khác với lúc nãy, khí tức hiện tại của Trần Tâm rõ ràng khỏe mạnh hơn nhiều, không giống với tình trạng lúc nãy.
- Trần Tâm, thật không ngờ ngươi vẫn ở đây, ta không biết ngươi đang muốn làm gì, nhưng đừng tưởng một mình ngươi có thể chiến thắng bọn ta.
Trần Minh lạnh giọng nói, khí tức xung quanh hắn lập tức thay đổi, trở nên càng điên cuồng hơn, thậm chí tu vi của Trần Minh đang từ Thánh Giả trung kỳ bỗng đột phá lên Thánh Nhân trung kỳ.
Những kẻ khác cũng bắt đầu giống như vậy, có người cũng đạt đến Thánh Nhân trung kỳ nhưng khí tức lại yếu hơn Trần Minh, còn người thì chỉ là Thánh Giả đỉnh phong.
Đây chính là một loại bí pháp do Trần Minh đưa cho bọn hắn có tác dụng tăng tu vi tạm thời với cái giá là hy sinh thọ nguyên nhất định, và căn cơ cũng vì thế mà ảnh hưởng, sau này cũng khó đột phá lên Thánh Đế.
- Trần Tâm, chết đi.
Cả đám người dùng thân pháp vi diệu, khí tức Thánh Nhân điên cuồng tiến tới thân ảnh Trần Tâm, kiếm vực, đao vực bùng nổ như muốn giết đi thân ảnh người trước mặt.
Chỉ thấy đối tượng bị nhắm đến vẫn rất bình tĩnh, hai tay lập tức kết ấn, hắn như là một viên nam châm, không ngừng hút toàn bộ nguyên khí xung quanh, cùng với một thứ lôi điện kỳ lạ từ thân thể hắn đánh ra xung quanh như muốn tạo ra một kết giới nào đó.
- Cửu Long Diệt Phá Trận.
Giọng điệu không chút cảm xúc vang lên kéo theo đó là vô vàn trận văn từ khắp nơi chỉ trong chưa đầy một giây liền liên kết với nhau.
Lấy vị trí Trần Tâm đang đứng làm tâm, tất cả vật xung quanh dần biến mất. Những kẻ đang tấn công thì liền nhận ra một tia nguy hiểm, tốc độ càng trở nên nhanh chóng…
Trần Minh có lẽ là kẻ nhanh nhất trong số đó, hắn hiểu rõ sự đáng sợ của Cửu Long Diệt Phá Trận do Trần Tâm thi triển, vì vậy khi tiếp cận, một đòn kiếm kĩ nhanh chóng triển khai.
Keng!
Tuy mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài giây nhưng như vậy là quá đủ, đòn kiếm của hắn gần như chạm tới cổ Trần Tâm nhưng rồi lại bị một tấm lá chắn ngăn cách, kiếm của hắn chạm vào màn ngăn này thì lập tức bị ngưng lại, đòn kiếm cũng biến mất.
- Thứ này… là Thần Văn… Không… không thể nào.
Trước ánh mắt tuyệt vọng của Trần Minh, Cửu Long Diệt Phá Trận đã được hoàn thành, hình ảnh những con rồng khổng lồ lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ.
Với khí tức kinh khủng đó, có vài kẻ nhanh chóng bị dừng lại, còn có những kẻ vẫn cố gắng tiến lên trong vô vọng.
Khi nhìn thấy cảnh Trần Minh không thể ra tay giết chết Trần Tâm trong một kiếm thì trong lòng đã hiểu rõ, hôm nay, có lẽ là ngày chết của bọn hắn.
--Hết chương--
Hình như chương trước tôi bị nhầm tu vi, mọi người thông cảm nha (/ω\)