Phải nói Thánh địa di tích cực kỳ rộng lớn, nhóm người Thiên Vân đã dành không ít thời gian di chuyển nhưng mãi vẫn chưa đến nơi cần đến.
- Không ngờ ta lại ở xa trung tâm như vậy.
Thiên Vân thầm cảm thán, dù sao thông tin mà hắn có đối với nơi này rất ít, một phần là do hắn bận bế quan không tìm đám người Ngô Mục thăm hỏi, phần nữa là do bản thân hắn lại muốn thử thách chính mình, không muốn biết trước nội dung Thánh Tuyển.
- Thưa công tử, dù sao vẫn chưa đến lúc chọn ra Thánh Tử, Thánh Nữ nên chúng ta vẫn còn thồi gian. Ít ra chúng ta vẫn may mắn rằng lượng yêu thú xung quanh đây cũng có không ít nhưng không quá nhiều.
- Vậy nên chúng ta có thể dựa vào giết chúng để nâng cao tu vi, nắm chắc một phần đột phá đến cảnh giới tiếp theo… Có thêm tỉ lệ chiến thắng trong đợt tuyển chọn.
Trần Giang ở một bên từ tốn giải thích. Hắn lúc này thật sự cảm thấy vui vẻ, đúng hơn là cảm giác như quyết định đầu quân cho Thiên Vân là đúng.
Bởi trong quá trình di chuyển, bọn họ đã gặp không ít yêu thú, hắn còn chưa kịp làm gì thì Lăng Như Ngọc đã ra tay xử lý hết tất cả.
Nhưng vì nàng cũng biết tác dụng của đám yêu thú này nên chỉ khiến cho đám yêu thú mất khả năng chiến đấu, tạo cơ hội cho Thiên Vân ra tay xử lý.
Có điều Thiên Vân lại không muốn mà cho phép hắn tiêu diệt, từ đó tu vi của Trần Giang đang từ Chuẩn Thánh đỉnh, sắp tiến thêm một bước đột phá Thánh Giả.
Đứng trước một người thủ lĩnh như vậy, chưa cần biết thành tựu sau này của hắn là gì, chỉ cần thấy hắn không giữ lại tài nguyên nào mà chia sẻ cho mình, đã là một hạnh phúc lớn lao rồi.
Dù cho tài nguyên trong Thái Cổ Thần Tông có không ít, nhưng mà ở thế giới này, không ai được miễn phí thứ gì cả. Tài nguyên đẳng cấp như nguyên khí thuần khiết đến từ việc giết yêu thú ở trong đây, ở ngoài cũng xếp vào loại cấp cao.
Và những thứ như vậy, trừ khi có thể chứng minh được bản thân là thiên tài xứng đáng bồi dưỡng, nếu không thì chất lượng cùng số lượng tài nguyên được phân phát cũng không quá nhiều.
Và điều Thiên Vân làm, hiển nhiên đã khiến cho Trần Giang tôn trọng hắn rất nhiều.
Nhưng Trần Giang làm sao biết được, Thiên Vân không cho Lăng Như Ngọc giết rồi hấp thu vì lo lắng cho tâm cảnh của nàng theo không kịp.
Còn về bản thân, do vấn đề thiếu khuyết công pháp, hắn lại không thể tăng tiến tu vi. Vậy nên thay vì cố gắng hấp thụ vô ích, để Trần Giang đang không làm gì tiêu diệt cũng không sao.
Thiên Vân tin tưởng, Trần Giang sẽ không phản bội. Dù ấn ký lên linh hồn bổn nguyên dễ dàng bị những cường giả cấp cao phát hiện và phá hủy nhưng với một tên như Trần Giang, chỉ cần cho hắn thấy được thứ hắn đang mong chờ, thì việc hắn phản bội rất khó.
Nếu thực sự phản bội, lúc đó hắn cho người đi giết cũng được.
Cả ba người vừa đi vừa cảnh giác xung quanh, ngoài trừ Thiên Vân sở hữu Thiên Nhãn nên tầm nhìn xa hơn người thường còn Lăng Như Ngọc cùng Trần Giang lại kém hơn hắn một chút, bởi thủ đoạn của hai người không thể so với hắn.
Bỗng Thiên Vân thấy được ở xa đang có một cuộc chiến giữa một người với nhiều người, và người đang đối chọi với những kẻ còn lại, chính là Trần Tâm, tên chiêm tinh sư từng ngăn cản hắn với Đao Mộc chiến đấu.
- Không ngờ lại là hắn…
Thiên Vân liền nói một câu, trên miệng nở ra một nụ cười khó đoán.
Lăng Như Ngọc mặc dù cảm nhận ngắn hơn Thiên Vân nhưng do cả đám người đang di chuyển lên trước nên nàng cũng nhanh chóng thấy được tình cảnh Trần Tâm đang đơn chiến với những kẻ có tu vi Chuẩn Thánh sơ kỳ đến Chuẩn Thánh trung kỳ.
Mà khi thấy nụ cười đầy ẩn ý trên khuôn mặt Thiên Vân, nàng liền hiểu được ý đồ của hắn. Dù sao khi mới gặp nàng thì hắn cũng có một nụ cười như vậy.
- Thiếu gia, ngài muốn đem hắn trở thành người dưới trướng mình sao?
Lăng Như Ngọc cũng không phải là một người không não, nàng biết thân phận của Thiên Vân không nên tiết lộ quá nhiều, trừ việc thường ngày nàng gọi hắn là thiếu gia và phục vụ hắn, còn những việc khác lại không nói gì cả.
Đến cả lúc này, thay vì nói hậu vệ hoặc là chiêu mộ vào Thiên gia, nàng lại kêu là người dưới trướng, dù sao với thân phận của Thiên Vân, việc sau này hắn có thể sở hữu một thế lực lớn cũng không sai chút nào.
Vì vậy nên bây giờ hắn muốn thu nạp thêm người dưới trướng, kiểu như Trần Giang thì cũng là điều dễ hiểu.
- Có lẽ vậy, hoặc không, xem biểu hiện của hắn đã.
Thiên Vân cũng tỏ ra vô cùng bình thản mà nói, hệ thống lần này không có trao nhiệm vụ cho hắn, vì vậy bảng thông tin nhân vật cũng chỉ có vài người hắn mới nhìn được. Nên đối với việc chiêu mộ người khác, hắn vẫn chưa chọn được ai ở thế giới này.
Còn Trần Giang, cũng chỉ là thử xem mà thôi. Dù sao cũng mới gặp, tin tưởng nhau tuyệt đối thì chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy.
- Cái gì, công… công… tử muốn chiêu mộ Trần Tâm trở thành người dưới trướng.
Trần Giang cũng đã phát hiện ra Trần Tâm, cũng liền hiểu lời mà Lăng Như Ngọc cùng Thiên Vân vừa nói, giọng run lẩy bẩy hỏi thẳng.
- Ta cũng không chắc, tùy xem hắn thể hiện thế nào đã.
Trần Giang nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Theo những tin tức hắn nhận được, Trần Tâm thân là đệ nhất thiên tài dưới hai trăm được Chiêm Tinh Tháp khẳng định và tin tưởng đưa đến đây để khảo nghiệm.
Trong phạm vi của Thái Cổ Thần Tông, có vài thế lực có cường giả Niết Bàn cảnh tọa trấn, trong đó có Chiêm Tinh Tháp.
Chiêm Tinh Tháp chính là nơi đào tạo Chiêm Tinh Sư hàng đầu ở đây, mỗi Chiêm Tinh Sư đều có khả năng mượn một phần sức mạnh của Thiên Đạo để nhìn về tương lai, xem thấy quá khứ và đánh giá cả nhân cách của đối tượng…
Thậm chí có những tồn tại được coi là nghịch thiên, có thể dùng sức mạnh của bản thân mình để thay đổi những thứ đó. Và cái giá phải trả, tất nhiên cũng là sinh mệnh bản thân.
Không chỉ vậy, mỗi Chiêm Tinh Sư còn là các vị Trận Sư vô cùng mạnh mẽ, với khả năng sử dụng các trận pháp đặc thù khiến cho đối thủ nhận cái kết đắng.
Mà Trần Tâm lại là nhi tử thứ hai của Tháp chủ Chiêm Tinh Tháp hiện tại, tu vi đã là Chuẩn Thánh trung kỳ, không bây giờ phải nói là Chuẩn Thánh hậu kỳ.
Khi Thánh Tuyển còn chưa bắt đầu, Trần Tâm được đánh giá nằm trong số 5 người có thực lực cao nhất giới trẻ hiện tại. Còn Đao Mộc mà Thiên Vân từng chiến, lại ở hạng 6, chỉ thua Trần Tâm một bậc.
Nhưng lại xuất hiện biến cố, không chỉ một mà là ba, chính là đám người Thiên Vân. Trong đó Lăng Như Ngọc cùng Lăng Nhất, với tu vi áp đảo thừa sức trở thành cường gải trẻ tuổi hạng 1, hạng 2.
Còn Thiên Vân, dù tu vi linh tu cũng chỉ mới là Tiên Vương đỉnh phong nhưng theo đánh giá của Trần Giang, dù là hắn cũng chưa chắc đã làm gì được Thiên Vân, thậm chí hắn có thể cảm nhận được, cuộc chiến lần trước Thiên Vân còn chưa dùng tới át chủ bài của mình.
Mà điều đó càng chứng tỏ thân phận của Thiên Vân không hề đơn giản, thậm chí Trần Giang còn nghĩ, hắn với Cơ Mộng Băng có mối liên hệ nào đó.
“Không lẽ Thiên Vân chính là nhi tử của Cơ Nguyên Lão, mà sao có thể thế được, nghe đồn đại nguyên lão chưa từng có phu quân mà…”
Trong đầu Trần Giang không ngừng nghĩ ra hàng trăm, hàng ngàn thân phận của Thiên Vân nhưng hắn đâu biết được, đừng nói Cơ Mộng Băng, dù cho ba vị ẩn lão tu vi cao nhất trong đây cũng không dám đứng trước mặt Thiên Vân xưng bổn tọa.
Còn về Trần Tâm, hắn lại đang có chút yếu thế khi đối chọi với kẻ địch.
Những kẻ này, không ai không phải thiên tài đến từ thế lực của mình, đám người này dù tu vi thấp hơn, nhưng thủ đoạn chiến đấu lại không thể chê vào đâu được, cộng thêm cả số lượng nhiều hơn nên ưu thế hiển nhiên nghiêng về bên bọn hắn.
- Không ngờ đám người các ngươi có thể nhanh như vậy tìm được nơi ẩn nấp của ta, có vẻ như ca ca ta hao tổn không tí công sức, để cả Trần Minh ngươi ra đây để thủ tiêu ta.
Trần Tâm dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía một người thanh niên đang dẫn đầu đội có tu vi Chuẩn Thánh trung kỳ. Tên người này như Trần Tâm nói, là Trần Minh, một trong số những người tham gia vào Thánh Tuyển.
Tu vi của hắn trước khi tham gia mới là Chuẩn Thánh trung kỳ và giờ vẫn vậy, chứng tỏ thời gian này hắn không chú trọng thu thập tài nguyên mà bận việc khác. Theo như lời Trần Tâm nói, có vẻ mà việc tên này bận làm chính là tìm và tiêu diệt Trần Tâm.
Mà Trần Minh lại là thủ hạ dưới trướng Trần Mạnh, đại ca của Trần Tâm, cũng là nhi tử của tháp chủ Chiêm Tinh Tháp.
Việc nhi tử trong một thế lực lớn minh tranh ám đấu cũng không còn là điều xa lạ ở thế giới này, dù Trần Tâm trời sinh sở hữu một thiên phú kinh khủng nhưng tuổi tác của hắn lại nhỏ hơn Trần Mạnh rất nhiều, vì vậy chỗ đứng trong Chiêm Tinh Tháp chưa quá cao.
Cũng may vì thực lực tự thân không tệ, nên Trần Tâm lựa chọn tham gia Thánh Tuyển, nếu có cơ hội thì hắn muốn trở thành một Thánh Tử, không thì hắn sẽ cố gắng thành một đệ tử của Thái Cổ Thần Tông, như vậy sẽ đảm bảo tính mạng cho hắn.
Nhưng hắn đã nghĩ quá dễ dàng, không ngờ đại ca hắn lại không buông tha, còn gài người tham gia để thủ tiêu hắn cho bằng được.
- Nhị thiếu gia, ngài dù sao cũng còn trẻ, lịch luyện chưa nhiều. Vì vậy chúng ta đến đây để bảo hộ ngài rời khỏi, yên tâm.
Tên Trần Minh cười gian xảo, miệng nói bảo vệ nhưng kiếm trong tay lại không thu về, ngược lại kiếm vực càng trở nên cuồng bạo hơn.
Cả đám người còn đang trong tình thế giương kiếm chuẩn bị chiến đấu, còn bên Thiên Vân lại đang ở một bên âm thầm xem toàn cảnh.
Có sự trợ giúp của trận pháp ẩn nấp, cộng thêm Thiên Vân dùng Thần Văn che giấu khí tức nên nếu bọn họ không làm gì thì cũng khó bị phát hiện.
Còn về Trần Tâm có bị gì hay không, thì Thiên Vân tạm thời chưa quan tâm. Hắn không phải thánh mẫu, không phải người thích lo vào chuyện bao đồng một cách vô cớ, nếu không có lợi ích hoặc tác dụng với bản thân, hắn cũng mặc kệ.
--Hết chương--