Cả Thiên Vân cùng Tiêu Nhận Tuyết rất nhanh đã đến phủ thành chủ của Bạch Tiên Thành.
Thiên Vân vẫn đeo một cái mặt nạ ẩn giấu dung mạo, còn Tiêu Nhận Tuyết thì vẫn che mặt, dù sao cả hai cũng không muốn để người khác biết mình là ai.
Với thân phận của mình, Thiên Vân dễ dàng gặp được thành chủ nơi đây.
Người này chính là một vị trung niên trai tráng, gương mặt rất phúc hậu. Hắn có tên là Lân Chấn, có nhiệm vụ bảo vệ và canh giữ Bạch Tiên Thành, là một cường giả với tính tình khá tốt, được người dân trong thành tin tưởng.
- Hoang nghênh Thiên thiếu giáng lâm. Xin lỗi thiếu gia vì không thể tiếp đón ngài được chu toàn.
Thiên Vân chỉ đeo mặt nạ chống những ai có tu vi Thần Quân trở xuống nhìn thấu. Còn với một cường giả Thần Quân cảnh đỉnh như Lân Chấn, hắn dễ dàng nhìn thấu dung mạo hai người.
Với mái tóc trắng cùng màu tóc đỏ rất đặc trưng của đa số người mạch chính trong Thiên gia, hắn liền có thể phán đoán ra một phần thân phận của Thiên Vân, còn về mỹ nhân xinh đẹp đi bên cạnh, có thể xem như là nữ nhân hắn.
Trước lời nói chào mừng của Lân Chấn, Thiên Vân vẫn là cười cười rồi đối đáp lại Lân Chấn.
Hai người nói chuyện một hồi, Thiên Vân cũng không có giấu diếm ý định nữa.
Mục đích hắn đến đây, cùng là để xử lý tên dám lấy chút chỗ dựa mà lăng mạ hắn, thậm chí có ý đồ với vị hôn thê của hắn.
Có điều, so về chỗ dựa, ai hơn ai còn chưa biết.
- Lân thành trưởng, ngài có biết, lúc nãy ta cùng vị hôn thê của mình đi dạo trong thành, có một kẻ lên tiếng uy hiếp ta và muốn dẫn vị hôn thê của ta đi không? Ngài có muốn biết người này là ai không?
Vốn còn đang không hiểu mục đích Thiên Vân đi đến đây, nghe được lời này của hắn, Lân Chấn lập tức thay đổi sắc mặt.
Trong lòng hắn lúc này, thầm mắng rằng không phải do tên nghịch tử của hắn làm. Dù thường ngày Lân Dật rất hay chọc phá nhưng cũng chưa đến nỗi, với cả có đám thị vệ đi bên cạnh, làm sao có thể để tên tiểu tử ấy gây chuyện.
Lân Chấn chắc cũng không ngờ rằng, một người trong đó đang tính báo tin với hắn thì bị Thiên Vân dùng trận pháp giam ở trong, còn những kẻ núp xung quanh quan sát tình huống thì bị đám hộ vệ của Thiên Vân bắt lại hết.
- Tên đó tự xưng là nhi tử của Lân thành chủ… Tên gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, là Lân Dật. Ngài biết cái tên này chứ.
Thiên Vân từ tốn nói, âm thanh của hắn có phần sát khí. Lân Chấn nghe vậy thì liền hô “không hay!”, hắn thề, bắt được tên nghịch tử kia về, hắn sẽ đánh gãy hai chân tên này.
- Công tử, đây là do sai sót của người làm phụ thân như ta. Hy vọng ngài chờ chút, để ta sai người đem hắn về hỏi tội.
Lân Chấn nói để Thiên Vân bình tĩnh lại, sau đó sai người lên bưng nước hậu hạ hai người, còn hắn liền kêu những hộ vệ ở ngoài.
- Người đâu, lập tức tìm tên nghịch tử đưa về đây, nếu hắn không chịu đánh gãy hai chân xách về đây cho ta.
Những tên hộ vệ nghe vậy thì lạnh sống lưng, bọn hắn đều biết, lần này Thành chủ thực sự rất tức giận. Thiếu gia lần này không có quả ngon để ăn rồi.
---
- Lý quản gia, ngài muốn tìm ta làm gì vậy?
Người được gọi là Lý quản gia là một người quản lý sự vụ trong phủ thành chủ của Bạch Tiêu Thành dưới trướng của Lân Chấn, đây là một cường giả tu vi Thần Quân trung kỳ.
Mà người mới nói chính là tên xấu số Lân Dật, lúc nãy hắn còn đang tính đi về mách phụ thân rằng có kẻ ra tay với hắn. Còn chưa kịp tới nơi thì đã gặp đám người của Lý quản gia.
Còn chưa kịp nói câu nào, Lân Chấn đã bị đám người này mang về.
Hắn đã thử hỏi lý do với những tên này và tất cả đều nói không biết, chỉ thấy rằng thành chủ có vẻ đang rất giận dữ muốn tìm hắn về làm gì đó.
Nhớ lại lúc nãy thấy mỹ nữ, còn chưa kịp làm gì thì đã bị đánh, bây giờ lại bị phụ thân gọi về vì có chuyện, hắn cảm thấy hôn nay thật xui xẻo.
Nhưng chuyện đã như vậy, hắn chỉ có thể giấu hết cảm xúc bất mãn vào trong lòng.
- Thiếu gia, người đến rồi. Mau đi vào, thành chủ còn đang chờ.
Lý quản gia dù có địa vị không thấp nhưng cũng không phải là cao nhất.
Việc mà thành chủ muốn, hắn cũng không biết quá rõ, theo trực giác mách bảo, lão tin rằng, Lân Chấn chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay khi vào trong.
Rất nhanh, Lân Chấn liền đi vào trong sảnh riêng.
Làm hắn cực kỳ kinh hỉ chính là, tên tiểu tử tu vi Tiên Vương cùng với nữ nhân xinh đẹp mà nãy hắn mới gặp ở ngoài, lại đang ở trong đây.
Cảm xúc lúc đầu của hắn tất nhiên là rất vui vẻ, cứ nghĩ là thu được mỹ nhân về tay.
Hắn còn đang nghĩ làm sao tìm được nàng, không ngờ nàng ta lại tự đến tìm hắn.
Thế nhưng khi nhìn kỹ lại, cả hai người họ mà lại đang ngồi trên ghế đón khách quý, một nam một nữ ngồi chung bàn, tự hồ đang thưởng thức trà.
Còn phụ thân hắn, lại không dám ngồi ở ghế chủ tọa, lão tự tay rót trả cho cả hai, thậm chí còn có chút khúm núm khi nhìn bắt chuyện với na tử trẻ tuổi ấy.
- Chết… chết ta rồi! Không ngờ lần này ta lại đá phải người có thân phận rồi.
Sắc mặt Lân Chấn vô cùng tái nhợt. Chứng kiến toàn cảnh, hắn còn chưa biết nên phản ứng như thế nào.
Bạch Tiên Thành dù là một thành trung cấp ở địa bàng Thiên gia nhưng tài nguyên tu luyện cùng với thế lực ở đây cũng không quá nhiều. Chủ yếu là một số đồ ăn cùng với chút sinh ý nhỏ… Vì vậy, những người có thân phận khủng bố cũng ít đi đến đây, nếu có thì phụ thân hắn sẽ nhắc hắn.
Dẫu vậy, phụ thân hắn cũng là một cường giả Thần Quân đỉnh phong, có không ít người nể mặt lão mà kệ cho hắn nghịch ngợm chút.
Còn lần này, tự hồ là không phải một chút.
Thấy cách phụ thân hắn biểu hiện, thân phẩn tên trước mặt, phải nói là cực khủng bố.
Quan trọng nhất, hắn vừa mới đắc tội với đối phương, bây giờ đối phương lại trực tiếp tìm đến cửa, mà đến cả phụ thân hắn cũng chỉ dám cung cung kính kính, không có chút hình dáng của một cường giả.
Hắn chắc chắn, chuyện này, 8 9 phần là từ hắn mà ra.
Hắn, sắp phải đi đời rồi. Cái mạng nhỏ này có vẻ như khó mà giữ được.
- Tiểu súc sinh, còn đứng đó làm gì? Không mau lăn lại đây!
Lân Chấn thấy nghịch tử đã về, trực tiếp hét lên một tiếng, lập tức dùng uy áp, bắt hắn lăn qua.
Biết bản thân hết cách để cứu, hắn liền bày ra vẻ mặt ăn năn hối lỗi, đi tới bên cạnh phụ thân của mình.
- Tiểu súc sinh, bình thường ta không quản giáo ngươi chặt chẽ, để ngươi đi trêu đùa nữ nhân nhà người ta.
- Lần này ta phải thay mẫu thân ngươi, dạy ngươi cách làm người, nếu còn không nghe, trực tiếp phế ngươi.
Không biết Lân Chấn kiếm từ đâu một que gỗ, phẩm chất cũng không tệ, hung hăng đánh vào lưng của Lân Dật.
Dù Thiên Vân còn chưa nói hắn phải làm gì, Lân Chấn cũng tự biểu diễn một phen, mục đích không chỉ là giáo huấn mà còn muốn cho Thiên Vân bớt giận.
Tên tiểu tử này, mượn danh của hắn để ra ngoài làm bậy.
Bình thường, người của Lân Chấn dĩ nhiên sẽ ngăn cản hoặc che đi những việc Lân Dật làm, khi trở về chỉ báo cáo một chút hoặc không nói gì cả.
Tất nhiên, nếu là trêu chọc bình thường, hắn cũng sẽ không nói gì. Thế giới này dù sao cũng không có hai chữ công bằng, đó chỉ là cách để kẻ mạnh nói chuyện với nhau, những kẻ yếu, dù được bảo hộ đến thế nào, cũng không phải là chu toàn.
Một số người, tất nhiên sẽ bị công tử thế gia trêu chọc, có người sẽ bất mãn, còn có người lại thèm khát đây. Dù không biết có thể lên cao bao nhiêu, nhưng nếu có chút quen biết với thành chủ, vẫn có thể tìm được chút lợi ích riêng cho bản thân.
Dẫu vậy, Lân Dật lần này chọc ai không chọc, lại chọc đúng Thiên Vân, thành viên của Thiên gia.
Người của Thiên gia, có thể để cho con cháu mình bị người khác khi dễ?
Không, tất nhiên là không. Mỗi người trong Thiên gia, dù có tư chất thiên tài hay bình thường cũng đều có bối cảnh ưu việt hơn kẻ khác.
Thậm chí với chút tin tức bản thân nghe được, Lân Chấn còn đoán sơ sơ rằng, người trẻ tuổi này chính là nhi tử của gia chủ Thiên gia hiện tại, là một người có thân phận rất cao quý trong Thiên gia.
Một hòn ngọc quý như vậy, dù cho là hắn, không, dù cho là người ở thế gia nào, tu vi có là Thần Vương thì cũng không ai dám chọc vào. Còn về Thần Đế, hắn không nghĩ tới bởi ai đạt đến Thần Đế đều đi bế quan cả rồi, ít kẻ nào ra ngoài gây chuyện lắm.
Và trong chuyện lần này, người gây sự trước lại chính là nhi tử hắn.
Nếu người trong Thiên gia bất mãn, Lân Chấn hắn, tất nhiên sẽ phải đứng ra chịu mũi sào.
Càng nghĩ, hắn càng ra tay mạnh hơn, lực đạo thêm vào mốt phát một ít.
Một kẻ mới có tu vi Bán Thánh như Lân Chấn, cũng không thể nào chịu được, tiếng than khóc như sói kêu liền vang lên trong phòng.
Đối với chuyện này, cả Thiên Vân cùng Tiêu Nhận Tuyết đều không có nói gì.
Cả hai đều biết Lân Chấn vẫn thương xót nhi tử của mình, dù đánh mạnh nhưng cũng không đánh vào chỗ hiểm, vết thương bầm tím cũng kha khá, lại không ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện.
- Thiên thiếu, ngài có hài lòng với kết quả này.
Lân Chấn cung kính nói chuyện với Thiên Vân, hắn biết chuyện nhi tử mình làm, không thể dễ dàng giải quyết như vậy.
Thiên Vân cũng chưa biết nên nói sao, dù tên Lân Dật nhìn Tiêu Nhận Tuyết với ánh mắt xấu xa, nhưng cũng không làm được gì. Ngược lại còn bị hắn đánh, giờ cũng bị Lân Chấn đập, cũng có chút thảm đi.
Nhưng dù sao tên này cũng có ý đồ đối với Tiêu Nhận Tuyết, hắn thử đánh mắt về phía nàng, ý muốn hỏi “Ý nàng thế nào?”.
Tiêu Nhận Tuyết nhìn mắt hắn thì dễ dàng hiểu ra, suy nghĩ một lúc, nàng liền lắc đầu. Dẫu sao ở Thiên Đạo Thư Viện, cũng có không ít kẻ nhìn nàng như vậy. Nàng cũng không có rảnh để đi xử lý bọn chúng, nên cũng thành thói quen.
Thấy Tiêu Nhận Tuyết khẽ lắc đầu, Thiên Vân cũng không làm khó, một tay đưa lên đem theo hàn ý của Băng Linh đánh về phía một tay của Lân Dật, lập tức khiến cho huyết mạch cùng cách tay bị hóa băng.
- Aa… tay của ta…
Lân Dật đau đớn kêu lên, hắn cảm thấy một tay mình mất cảm giác, sau đó liền vỡ ra, huyết mạch cùng thịt cùng vỡ nát, đau đớn hơn cả những vết thương sau lưng.
- Như vậy là được, còn lại do ngươi tự giải quyết.
Thiên Vân cũng không có dài dòng gì nữa, lập tức nắm lấy tay Tiêu Nhận Tuyết rời đi. Dẫu sao tên này có tội nhưng phụ thân hắn lại là người của Thiên gia, làm quá lên cũng không tốt, mà dễ dàng buông tha cũng quá nhẹ nhàng cho hắn. Vì vậy liền phá hủy cánh tay phải, tạm thời cho hắn bị phế một tay cũng được.
Thấy hai người rời đi, Lân Chấn liền vội vàng nói:
- Thiên thiếu, đở ta đưa tiễn ngài.
- Không cần.
Thiên Vân từ chối, hắn cùng với Tiêu Nhận Tuyết đang dạo chơi, nếu không phải do nhi tử ngươi gây chuyện, bọn ta còn đang vui vẻ. Giờ thêm cả ngươi đi theo, hứng thú đâu mà chơi nữa.
- Vậy cảm ơn Thiên thiếu đã ghé qua, đây là chút lòng thành của ta dành cho ngài. Hy vọng ngài sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay, ta đảm bảo sẽ dạy dỗ tên súc sinh này.
Thành chủ Bạch Tiên Thành vội vàng đưa cho Thiên Vân một nhẫn trữ vật. Hắn dùng thần thức kiểm tra thì ở trong có không ít Thần thạch cùng một số tài nguyên tu luyện không tệ.
Hiển nhiên, Lân Chấn vẫn đang lo ngại hắn thù dai, muốn dùng chút đồ này để hắn có thể bỏ qua.
Với mấy đồ này, Thiên Vân dù không thiếu, nhưng cũng không phải là không cần, hắn không chút nào khách khí mà lấy đi.
Rất nhanh, Thiên Vân cùng Tiêu Nhận Tuyết đã rời xa phủ thành chủ, tiếp tục dạo chơi ở vài nơi.
---
Sau khi hai người rời đi, Lân Chấn mới quay lại đại sảnh, nơi Lân Dật đang nằm trên mặt đất kêu đau đớn.
- Thường ngày ta cho ngươi tự do, không ngờ ngươi lại gây họa như vậy.
- Phụ thân, nam nhân kia, hắn… hắn là ai?
Lân Dật không nhịn được hỏi, hắn vẫn không hiểu vì sao phụ thân hắn lại sợ tên tiểu tử kia như vậy.
- Ta nói ngươi nghe, đừng bao giờ có ý định trở thủ. Người đó chính là người ngươi không bao giờ đắc tội nổi. Còn thân phận của hắn, ngươi về sau sẽ biết.
Nghe phụ thân nói vậy, Lân Dật dù đoán trước được nhưng cũng phải bất ngờ, hắn cũng không nói gì nữa.
Thấy nhi tử mình cũng yên lặng thì Lân Chấn liền yên tâm phần nào, sau đó liền phân phó thủ hạ.
- Người đâu, đem tên tiểu tử này đi chữa thương, sau khi hắn hồi phục thì đem vào quân doanh rèn luyện. Nếu không có lệnh của ta, tuyệt đối không cho hắn rời khỏi quân doanh.
Lân Chấn thực sự hy vọng rằng, sau chuyện lần này, nhi tử của hắn bớt nghịch ngợm, chịu khó tu luyện để mạnh hơn. Với thế giới này, chỗ dựa cũng chỉ là nhất thời, thực lực cá nhân mới khiến người khác phải nể ngươi.
Nếu lão không phải là cường giả Thần Quân mà chỉ là một tên Thần Binh hoặc dưới nữa, chỉ sợ đã bị Thiên Vân cho người giết chết rồi.
--Hết chương--