Chương 45: Dạo chơi

- Nàng có muốn đi dạo cùng với ta?

Cảm thấy hiện tại vẫn còn sớm, Thiên Vân nhìn sang phía Tiêu Nhận Tuyết cười nói.

Nàng nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, nụ cười tỏa nắng của nàng khiến cho hắn ngơ ngác một chút, nhớ lại hình ảnh của nàng trong chiến đài với bây giờ, đúng là khác nhau một trời một vực.

Thu lại suy nghĩ, hắn liền vươn tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại xinh đẹp của nàng.

Tiêu Nhật Tuyết bị nam nhân nắm tay thì run nhè nhẹ, gò má xuất hiện vết ửng hồng…

Từ trước tới giờ, trừ vài vị trưởng bối trong gia tộc, nàng chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với nam nhân, việc Thiên Vân làm khiến cho nàng có chút không ngờ, nhưng cũng không có cảm giác chán ghét.

Nhớ lại ban đầu, nàng không thích cái người gọi là vị hôn thê này, bởi cả hai chưa hề tiếp xúc đã phải ràng buộc bởi một cuộc hôn nhân.

Nhưng khi gặp gỡ và làm quen với hắn, Tiêu Nhận Tuyết lại có một cảm giác đặc biệt với hắn.

- Nàng có muốn ra ngoài với ta không? Dù sao trong Thiên gia cũng toàn nơi tu luyện, cũng không có gì đáng xem.

Thiên Vân vừa đi vừa nói nhẹ nhàng nói, dù sao xung quanh Thiên gia cũng có không ít thành trì đồ sộ, để cho nàng cùng hắn đi dạo tăng chút hào cảm cũng tốt.

- Vâng…

Tiên Nhận Tuyết nhẹ giọng nói ra, như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đi theo Thiên Vân.

Thiên Vân lúc này lấy ra một mặt nạ màu trắng đeo vào, lập tức dung mạo của hắn liền thay đổi, mái tóc trắng bỗng chốc thành một màu đen, đôi mắt tà dị màu đỏ thì cũng thành màu nâu đen như những người bình thường.

Chiếc mặt nạ hắn dùng cũng là một pháp bảo khá cao cấp, tu vi dưới Thần Quân thì đều không thể nhìn thấu chiếc mặt nạ, trừ khi có thần thông hoặc một kỹ năng nào đó đặc biệt.

Tiêu Nhận Tuyết cũng sử dụng một tấm lụa mỏng để che đi khuôn mặt mình. Dù sao nàng cũng là một đại mỹ nhân, thêm cả khí chất cũng rất lạnh lùng với người khác, những kẻ khác có thấy thì chỉ dám nhìn chứ không có gan gây chuyện.

Ngay sau đó, hắn liền dùng đến một lệnh bài truyền tống. Đây là lệnh bài chuyên dụng của những người trong phạm vi Thiên gia, chỉ cần có nó, người sở hữu có thể tùy ý dịch chuyển đến các tòa thành trong phạm vi xung quanh.

---

Bạch Tiêu Thành, một trong những thành trì trung cấp ở Thiên gia.

Nơi được một vị cường giả Thần Quân đỉnh phong canh giữ, là một trong những chỗ nối giữa gia tộc cùng với rìa lãnh địa.

Tại trong thành, Thiên Vân cùng với Tiêu Nhận Tuyết bước ra từ trong truyền tống trận, cả hai người như một cặp đôi thần tiên quyến lữ, trai tài gái sắc khiến cho đám hộ vệ xung quanh liền nhanh chóng để mắt tới.

Bọn họ bị khí chất cùng vẻ đẹp của Tiêu Nhận Tuyết thu hút nhưng thấy một tên nam tử bên cạnh chỉ có tu vi Tiên Vương cảnh nhưng khí chất lại rất cao quý, cả đám liền nghĩ đây là một tên công tử nhà giàu đang tán gái.

Dẫu vậy, cũng không ai làm phiền cả hai, bởi gây thù chuốc oán, không phải là việc nên làm. Dù trong đây có vài cảnh bi cấp bậc Thần Binh hậu kỳ, cũng đành để cho hai người đi vào trong thành.

- Người ở đây có vẻ không tệ.

Tiêu Nhận Tuyết vừa đi vừa đánh giá, dù có không ít kẻ mê mẩn sắc đẹp của nàng, lại không có ai đám làm bậy.

- Tất nhiên, dù sao thành chủ ở Bạch Tiêu Thành cũng là một tên cường giả với tính cách không tệ, những kẻ làm việc ác mà bị hắn biết. Khẳng định sẽ ăn trái đắng.

- Có điều, hắn lại quá yêu thương nhi tử của mình, để cho tên đó ăn chơi lêu lổng. Chậc, nếu gặp được tên đó, nàng phải cận thận.

Thiên Vân dặn dò Tiêu Nhận Tuyết, dù tu vi của nàng cao hơn hắn nhiều, hắn vẫn không muốn nàng gặp phải chuyện gì.

- Ngươi không cần phải lo, dù sao cũng không có ai có thể chiếm được tiện nghi của ta.

Tiêu Nhận Tuyết cường thế nói một câu, nàng cũng bị không ít kẻ vây quanh khi còn ở Thiên Đạo Thư Viện, dẫu vậy, bọn hắn lại ăn không ít trái đắng khi muốn tiếp cận nàng.

Trong suốt một khoảng thời gian này, cả hai người đều đi dạo tham quan, Thiên Vân cùng Tiêu Nhận Tuyết kể lại một vài việc bản thân đã làm trong lúc rảnh rỗi.

Cũng nhờ có sự mở lòng này, độ hào cảm của Tiêu Nhận Tuyết đối với hắn được thêm 2 điểm. Đạt đến 85.

Trên tay Thiên Vân lúc này là hai cái xiên hồ lô, hắn cũng khá bất ngờ khi thế giới này lại buôn bán thứ này.

Nhưng khác với kẹo hồ lô bình thường, mỗi thứ này đều được cho vào không ít thiên tài dị bảo cấp bậc cũng tầm tiên cấp đến thánh cấp, có chút tác dụng trong tu luyện.

Một cây thì hắn cầm lấy ăn từ từ, còn cây còn lại thì đưa cho Tiêu Nhận Tuyết.

Nàng nhận lấy cây kẹo, ánh mắt nhìn về phía Thiên Vân đang ăn một cách ngon lành thì liền thử nâng tấm khăn che mặt lên rồi cắn một miếng nhỏ.

Một hương vị ngọt ngào, có phần đắng nhè nhẹ khiến cho Tiêu Nhận Tuyết cảm thấy mới lạ về thức ăn ở đây. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn chỉ tu luyện ở trong Thư Viện, chưa hề ra ngoài thưởng thức không khí như vậy.

Thiên Vân tất nhiên cũng như vậy, dù hắn ra ngoài nhiều hơn so với Tiêu Nhận Tuyết nhưng nếu không phải có kinh nghiệm kiếp trước, chỉ sợ hắn cũng không biết nên ứng xử khi ra ngoài.

- Nàng thấy thế nào? Ngon không?

Trước lời nói của Thiên Vân, Tiêu Nhận Tuyết liền trở nên nghiêm túc, giả vờ nói:

- Cũng không tệ, dù có chút thiên tài dị bảo nhưng không có quá nhiều tác dụng. Vì thì cũng không ngon hơn so với các trù sư cao cấp làm. Món này cũng chỉ để đám trẻ con ăn, chúng ta chẳng qua cũng chỉ ăn cho biết mà thôi.

Thiên Vân cũng không nói gì, liền nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng. Chưa để Tiêu Nhận Tuyết kịp phản ứng thì hắn liền kéo nàng đi thêm một đoạn.

Còn chưa đi được bao nhiêu, một thanh âm nam nhân lập tức vang lên:

- Vị mỹ nữ này, nàng có thể cùng với ta đi dạo một chút không?

Thiên Vân thấy có kẻ dám đào góc tường khi hắn còn đang đứng ở đây, liền nhưỡng mày, xoay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy một tên thanh niên trong cũng có chút dung mạo, dáng cao, thân gầy, trên tay đeo vài cái nhẫn trữ vật. Bộ dạng trông cũng rất có gia thế đang đi đến.

Sau lưng là một vài hộ vệ của hắn, tu vi còn cao hơn cả hắn và Tiêu Nhận Tuyết.

Tên nam tử ấy không ngừng đánh mắt về phía Tiêu Nhận Tuyết, sau đó nhìn qua Thiên Vân, thấy cảnh giới của hắn chỉ có Tiên Vương đỉnh phong, liền giễu cợt nói:

- Nàng xinh đẹp mạnh mẽ như vậy, sao phải hạ mình đi cùng một tên phế vật vô danh tiểu tốt mới tu vi Tiên Vương cảnh chứ. Hay nàng đi với ta đi! Ta chính là nhi tử của thành chủ Bạch Tiêu Thành, tên là Lân Dận. Rất hân hạnh được gặp nàng.

Tiêu Nhận Tuyết nghe vậy thì còn đang rút kiếm ra chém hắn một phát, một phần là do hắn nhìn cả cơ thể nàng với ánh mắt cực kỳ tà, làm nàng rất chán ghét. Phần còn lại là hắn dám coi thường vị hôn phu của nàng.

Nàng còn chưa kịp động thủ, thì đã bị Thiên Vân ngăn cản, trong đầu nàng liền vang lên giọng nói của hắn:

“Nàng cứ để ta giải quyết.”

Thiên Vân lúc đầu còn đang không biết tên này là ai, sau khi nghe giới thiệu thì vỡ lẽ. Thật là xui xẻo, mới nghĩ rằng sẽ không gặp mấy tên này, ai ngờ vẫn là gặp. Một ngày sống an ổn lại khó như vậy sao.

- Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Một tên phế vật còn dám trừng mắt nhìn ta?

Lân Dật thấy ánh mắt của Thiên Vân thì tức giận nói, hắn rất muốn ra tay chém giết tên yếu đuối trước mặt để giành mỹ nữ về tay, có điều nếu hắn ra tay ở đây mà không có lý do chính đáng, phụ thân hắn sẽ đánh gãy chân hắn mất.

- Dám có ý đồ lên nữ nhân của ta ngay trước mặt ta, ngươi chính là kẻ đầu tiên.

Thiên Vân không chút khách khí nào đáp lại, hắn không muốn gây sự thị phi chứ không phải hắn nhu nhược không dám tiếp. Chẳng qua chỉ là con trai của một thành chủ, hắn sợ cái rắm.

Với cả hộ vệ đằng sau thì sao, hắn chỉ cần gọi một người đang âm thầm bảo vệ hắn ra, đủ sức giết mấy tên này.

Nhưng làm vậy cũng là không hay, hắn liền lập tức dùng đến một trận pháp giam cầm, đem đám hộ vệ đằng sau tên thanh niên kia giam lại.

- Cái gì?

- Thứ này là gì? Sao ta không ra ngoài được.

Cả đám người liền lên tiếng, không ngừng dùng sức để phá ra ngoài. Nhưng đây cũng là một trận pháp Thánh cấp mà Thiên Vân tùy tiện cầm đi, tác dụng giam những kẻ dưới cấp bậc Thần cấp.

Mà trong đám này lại có một tên Niết Bàn Cửu Tinh, có vẻ chỉ cần vài phút là bọn chúng có thể thoát ra.

Vài phút này, đủ dùng.

- Cái gì? Ngươi dám ra tay với ta… Ngươi không sợ phụ thân ta biết được sẽ tiêu diệt ngươi.

- Nếu phụ thân ngươi biết, ngươi liền không có cái gan mà dám đứng trước mặt ta làm cho hề như vậy.

Thiên Vân tụ lực vào cánh tay.

Chiến Thần Thập Biến, Cuồng Đế Biến triển khai.

Thiên quyền, Địa Chấn lập tức được đánh ra, đập vào người tên thanh niên trước mặt. Dù hắn có tu vi Bán Thánh sơ kỳ nhưng nói về thực lực, hoàn toàn thua xa đám người Lăng Như Ngọc, Lăng Nhất.

Một quyền này của Thiên Vân đánh quá bất ngờ, mà tên công tử cũng chỉ suốt ngày ăn chơi không chịu tu luyện, làm sao có thể đỡ được. Hắn lập tức bị đánh bay xa, quần áo không bị xây xước mấy nhưng nội tạng bên trong bị thương không ít.

Một quyền của Thiên Vân chỉ xài có sáu thành thực lực cũng đủ để cho tên kia ăn không ít hành, nếu là đòn mạnh hơn, chỉ sợ tứ chi hắn đều gãy.

- Thật yếu đuối, không có chút nào thú vị.

Thiên Vân cũng chỉ ra một đòn như vậy sau đó liền nắm tay Tiêu Nhận Tuyết rời đi, kệ cho những người xung quanh đang kinh ngạc nhìn về phía này.

Còn tên công tử, hắn thấy tất cả nhưng không có cái gan ngăn cản lại. Đòn đấm đó khiến hắn sợ hãi không ít.

Chờ một lúc khi cả hai người đi xa thì đám hộ vệ cũng thoát khỏi đó, chứng kiến cảnh công tử bị đánh, mọi người đều xanh mặt sợ hãi.

- Công tử… ngài… ngài có sao không?

- Khốn khiếp, lũ phế vật… nuôi các ngươi có tác dụng gì? Còn không ngăn cản tên vô danh ấy được.

Lân Dật tức giận mắng, hắn cũng không có quá ngốc, biết được đám hộ vệ này không thể làm gì, liền ra lệnh cho đám người đi tìm tung tích của hai người, còn hắn cùng chút ít người còn lại về nói chuyện với phụ thân hắn, chờ phụ thân hắn tìm lại công đạo.

---

Tiêu Nhận Tuyết sau khi cùng với Thiên Vân rời xa chỗ này thì liền dừng lại, thắc mắc hỏi:

- Ngươi không muốn giết hắn sao?

- Tại sao?

Thiên Vân thắc mắc hỏi. Hắn cũng không phải kẻ lạm sát, cứ thích giết ai rồi giết. Dù sao kiếp trước cũng sống trong thế giới không chém giết, hắn dù xuyên qua đây đã một khoảng thời gian cũng chưa thể thay đi tính cách này.

- Với lại, thay vì giết người vô cớ, để người khác trừng phạt giúp ta có phải hơn không?

Lời của Thiên Vân liền khiến cho Tiêu Nhận Tuyết ngộ ra, nàng lúc này mới chú ý, cả hai đang đi về phía phủ thành chủ.

Cùng lúc đó, Lân Dật cũng đang cố gắng chạy về, hắn không biết, thứ tiếp theo chờ hắn là sự tuyệt vọng vô bờ.

--Hết chương--