Trong lúc Thiên Vân tiến hành thức tỉnh, Thiên gia liền nghênh đón một vị khách quý, nói đúng hơn là một sự tồn tại cực kỳ khủng bố.
Tại trong khu vực cấm trong Thiên gia, nơi chỉ có những người đứng đầu hoặc những ai có tu vi Thần Đế mới có thể đến, một âm thanh liền cất lên.
- Người đến cũng thật đông.
Người nói chuyện chính là vị “khách quý” ấy, giọng nữ êm ái nhưng cũng rất lạnh lùng. Nhưng tu vi cùng với khí thế của nàng lại cực kỳ mạnh mẽ, vì vậy người tiếp đón nàng chủ yếu là cường giả Phong Đế trở lên, thậm chí có vài vị lão tổ tu vi Chí Tôn còn đang nhìn chằm chằm vào.
- Thiên Đạo, sao ngươi lại đến đây?
Kẻ này không ai khác chính là Thiên Đạo, chuẩn hơn nữa chính là hiện thân của Thiên Đạo. Ở thế giới này, Thiên Đạo mạnh hơn hết thảy, dù cho những ai đã đạt đến Chí Tôn, có sức mạnh đứng đầu Thần giới, là nòng cốt các gia tộc, chung quy vẫn không thể thoát khỏi sự ràng buộc của Thiên Đạo.
Cũng vì vậy, từng có người đồn đoán rằng, giới hạn tu vi ở thế giới này, không phải là Chí Tôn. Mà người có thể xác minh được điều này thì lại chưa có một ai.
- Ta đến, cũng vì một trong số hậu bối của các ngươi. Người có thể tu luyện được Hỗn Độn Thiên Kinh.
Thân ảnh nữ nhân vẫn chậm rãi nói như thể xung quanh nàng không có gì hết vậy.
- Cái gì?
Lời của Thiên Đạo lập tức khiến cho những thành viên cốt cán trong Thiên gia càng thêm đề phòng nàng, nhiều khí tức lập tức khóa lại thân ảnh của nàng.
Nữ nhân ấy vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng khí tức siêu việt Chí Tôn lập tức bao trùm xung quanh, lạnh giọng nói:
- Các ngươi dù sao cũng không phải kẻ ngốc. Nếu ta thực sự có ý đồ xấu, thì đã không trực tiếp xuất hiện ở đây.
Điều nàng nói là thật, với tu vi của nàng, muốn làm chuyện xấu, dù có là đệ nhất gia tộc như Thiên gia, không, dù cho Cửu Đại Thế Lực cùng nhau liên thủ, có thể làm được gì nàng chứ.
- Dù sao ta tới đây cũng không mang bất kỳ ác ý nào cả. Ta chỉ muốn nói với các ngươi rằng, ta sẽ cho tên tiểu tử ấy thời gian để thức tỉnh, khi hắn đã thức tỉnh xong, ta sẽ tự tay đem hắn thả xuống tam giới trong mười ngày sau đó.
- Không được.
Người phản bác lại lời nàng chính là Lâm Dao Dao, mẫu thân của Thiên Vân. Thân là một người mẹ, nàng làm sao có thể để nhi tử mình xuống một thế giới xa lạ một mình được chứ.
- Đúng vậy, nếu để Thiên Vân xuống dưới, liệu Thiên Đạo ngươi ra tay với thằng bé, bọn ta làm sao có thể cho phép.
Người nói chuyện là một vị tổ lão tu vi Phong Đế đỉnh, hắn cũng có quan hệ mật thiết với Thiên Vân, làm sao có thể để hậu bối của mình xuống tam giới được.
Tam giới, dù nói đó là thế giới có cấp độ thấp hơn Thần giới nhưng độ nguy hiểm cũng không thể bàn cãi. Dù cho các thế lực tại Thần giới cũng cài cắm không ít người ở dưới, nhưng nếu cho đệ tử mình xuống đó lịch luyện, cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn.
Đằng này Thiên Đạo lại muốn cho Thiên Vân xuống luôn tam giới, nếu Thiên gia gửi người hỗ trợ, thì tu vi của hắn cũng sẽ bị giảm xuống Niết Bàn Cửu Tinh, dù có dùng chút thủ đoạn để lộ ra tu vi thật thì Thiên Đạo chắc chắn sẽ ngăn cản.
Nhưng cả đám cường giả vẫn có chút khó hiểu, vì sao Thiên Đạo lại làm như vậy?
- Tại sao ngươi lại làm vậy, Vân Nhi nhà ta rốt cuộc đã khiến ngươi không hài lòng?
Người nói chính là Thiên Thừa Ân, sau khi hắn đưa nhi tử mình vào trong cánh cổng, mới quan sát được một chút thì liền có người kêu với hắn rằng có kẻ xâm nhập vào Thiên gia, vì vậy hắn đành phải tạm giữ lại sự lo lắng cho nhi tử, lập tức đi xuống để gặp mặt kẻ xâm nhập.
- Hắn… không có đắc tội gì ta hết. Tên tiểu tử đó, cũng khá dẻo miệng, dù từ xưa giờ ta khá ghét những kẻ như vậy, còn hắn thì lại khác. Ta còn có chút ưa thích tên nhóc ấy.
Toàn bộ người xung quanh liền có cảm giác như Thiên Đạo đã cười nhẹ một tiếng, bọn hắn không hiểu sao Thiên Đạo lại cười, lại càng không hiểu những lời mà nàng ta nói.
Nhưng lại có hai người bắt đầu nghi ngờ, lục lọi lại ký ức, bọn hắn dần hiểu ra cái gì đó.
- Ngươi muốn Tiểu Vân xuống tam giới, có phải vì hắn tu luyện Hỗn Độn Thiên Kinh.
Một giọng nói già nua, trầm trầm vang lên trong đầu từng người ở đây, vị này chính là một trong những người có tuổi đời cao nhất trong Thiên gia, một vị Chí Tôn,
Với thực lực cùng độ hiểu biết của mình, lão đã từng suy đoán về Hỗn Độn Thiên Kinh, dù là Chí Tôn, lão cũng không thể nào đọc được những văn tự đó.
Tuy nhiên, lão cũng từng thử nghiên cứu, tìm hiểu sâu xa về nó, và kết quả mà lão suy luận và tìm hiểu được chính là, Hỗn Độn Thiên Kinh của Thiên gia, không phải một quyển hoàn chỉnh.
Một số công pháp có cấp bậc càng cao, sự khảo nghiệm đối với người tu luyện càng gian nan, khắc khổ. Mà Hỗn Độn Thiên Kinh thân là một trong những công pháp cấp cao nhất trong Thiên gia, không thể không nói khó.
Tuy nhiên, với số người tu luyện ít ỏi cùng với kẻ thành công cũng chỉ có một mình Thiên Vân, vì vậy vẫn chưa một ai khám phá được thực hư về về suy đoán của lão.
- Không hổ danh là kẻ mạnh nhất nhì Thần giới, nhãn quan của người cũng không tệ.
Thiên Đạo không trực tiếp nói đúng sai, thay vào đó lại giống như một tiền bối đang chỉ dạy một tiểu bối vậy.
- Các ngươi cũng nhìn thử xem, ở Thần giới, hắn có thể phát triển tiếp sao?
Lời tiếp theo của Thiên Đạo liền khiến cho mọi người lần nữa phải suy nghĩ kĩ càng, bởi Thiên Vân từ lúc sinh ra, đã mang một loại khí vận hùng mạnh, so với những kẻ có tư chất thành Đế, Thiên Vân lại khủng bố hơn nhiều.
Nhưng những năm gần đây, tu vi của hắn lại mãi chỉ kẹt ở Tiên Vương đỉnh phong, không thể tiến thêm được.
Với cả Thần giới qua mạnh, Thiên Vân cũng không thể mãi ở Thiên gia, đến lúc hắn xuất quan, hắn cũng phải giống các biểu ca biểu tỷ, ra ngoài tu luyện.
- Ta đồng ý với ý kiến của nàng ta. Dù sao, Vân Nhi không thể tiếp tục ở Thần giới. Điều này ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thằng bé.
Người đầu tiên đồng ý, vậy mà là phụ thân Thiên Vân, Thiên Thừa Ân. Dù vẫn lo lắng cho nhi tử, hắn cũng không quá lo lắng, bởi người Thiên gia xuống lịch luyện ở tam giới cũng không ít, thêm cả thế lực của Thiên gia cài cắm ở đó, Thiên Vân dù gặp nguy hiểm nhưng cũng không quá lo.
Và hắn có niềm tin rằng, Thiên Đạo sẽ không khiến cho Thiên Vân lao vào chỗ chết một cách ngu xuẩn như vậy.
- Ta cũng đồng ý.
Người tiếp theo chính là Lâm Dao Dao, nàng cũng hiểu ra một chút. Cộng thêm trượng phu cũng đồng ý, dù lo lắng nhưng nàng cũng không muốn nhi tử của mình mãi mắc kẹt ở cảnh giới này.
Do phụ mẫu Thiên Vân đồng ý, không ít tộc lão, thậm chí các vị Chí Tôn cũng liền đồng ý với ý kiến của Thiên Đạo.
- Không tệ, các ngươi đúng là có chút suy nghĩ đến đại cục. Mà dù các ngươi có từ chối. Ta cũng sẽ đem hắn nhốt xuống tam giới thôi.
Thiên Đạo cường thế nói một tiếng, sau đó cũng không có ý định ở lại, lập tức rời đi. Khi mọi người cứ nghĩ chuyện đã xong, âm thanh của nàng lại vang lên:
- Ta sẽ cho các ngươi thời gian là 10 ngày để tạm biệt tiểu tử kia. Sau đó hắn sẽ phải xuống tam giới. Với lại, Thiên gia các ngươi cũng nên đề phòng thêm, có một vài kẻ ẩn núp trong bóng tối, cũng đang muốn ngoi lên rồi.
---
Mặc kệ những thứ ở ngoài kia, Thiên Vân hiện tại thì đang vô cùng hoang mang với những thứ ở trước mặt hắn.
Trong vài phút ngắn ngủi trước đó, hắn đã cùng với bản sao chính mình dùng sát chiêu để quyết định ván đấu.
Băng Đế quyền đối chiên Tru Thiên.
Kết quả, bản sao liền biến mất còn Thiên Vân lại mất một cánh tay… Một kết quả không thể nào tốt hơn bởi Tru Thiên, không phải là chiêu thức yếu.
Nếu không phải do Thiên Vân chưa lĩnh ngộ được kiếm vực, thì người thắng còn chưa rõ ràng đâu.
Nhưng khi trận đấu kết thúc, hắn lại phát hiện ra bản thân đã bị dịch chuyển đến nơi khác, mà cánh tay của hắn cũng lập tức khôi phục, lực lượng cùng với khí chất của hắn cũng đã trở về như ban đầu, như thể chưa có trận chiến nào xảy ra vậy.
- Đây là…
Thiên Vân liền biết bản thân đã thành công trong việc vượt qua khảo hạch nên được dịch chuyển đến nơi để hắn thức tỉnh huyết mạch thần thông. Mà cảnh tượng ở đây khiến hắn phải hít một ngụm khí lạnh, trong đầu không ngừng cảm thán khung cảnh này.
Khắp nơi đều là xương cốt, thần binh, thậm chí còn có máu, rất nhiều máu…
Tại một nơi trông như chiến trường, những thứ còn lại chỉ là mảnh tàn của những người từng chinh chiến tại đây, mặt đất đã nhuộm màu máu, bầu trời độc màu đỏ, không khí tang thương đến khó tả.
Thiên Vân dù vậy nhưng vẫn tiến về phía trước, hắn dù không biết nên làm gì tiếp nhưng trong lòng hắn vẫn tự mách bảo rằng, phía trước chính là thứ mà hắn đang đợi chờ.
Rất nhanh, hắn đã đến ở giữa trung tâm, nơi có một ngôi mộ không tên dựng đứng ở giữa. Xung quanh đó toàn là các binh khí, nào là kiếm, đao, …
- Bái kiến các vị lão tổ.
Sắc mặt nghiêm túc, Thiên Vân lập tức quỳ xuống tỏ lòng thành.
Khí tức xung quanh liền lập tức thay đổi, một luồng ý niệm hiện lên. Dù không thể nhìn ra được mặt mũi thế nào nhưng trực giác Thiên Vân mách bảo, rất đáng sợ.
Dù cho là phụ thân của hắn, cũng không thể nào so bì được.
- Cuối cùng, cũng có người tu luyện được nó… Ha ha ha, Thiên gia chúng ta, một lần nữa có thể khiêu chiến hắn, mở ra thế giới mới.
Âm thanh cuồng ngạo vang lên, mặc kệ cho Thiên Vân còn đang thắc mắc, hắn tiếp tục nói:
- Tiểu tử, ngươi thân là người sở hữu Hỗn Độn Thể giống với kẻ đó, ngươi phải nhanh chóng mạnh lên, phải thật mạnh.
- Thiên gia chúng ta, là kẻ thù không đội trời chung với hắn. Vì vậy, ngươi sẽ phải cận thẩn.
Thân ảnh nói xong, lập tức vung tay lên, huyết dịch xung quanh liền tụ lại một chỗ, trong đó, có một giọt đặc biệt, năng lượng tỏa ra từ nó còn khủng khiếp hơn những thứ ở đây.
- Mau đến đây, mau hấp thụ tất cả… Hãy nhớ, ngươi cần trở nên mạnh hơn, mạnh hơn hết thảy.
Nói rồi, toàn bộ huyết dịch lập tức xâm nhập vào người Thiên Vân khiến hắn đau đớn gào thét, thân ảnh như thể đã hoàn thành tâm nguyện, lập tức biến mất.
--Hết chương 40--