Rời khỏi không gian thử thách số ba thành công, Lăng Như Ngọc cùng Lăng Nhất gặp lại nhau, cả hai liền quyết định rời khỏi đây để tránh những việc không cần thiết.
- Các ngươi thật sự muốn rời đi sao?
Một vị trung niên tiến đến hỏi cả hai tỷ đệ họ Lăng, dù xung quanh cũng có không ít người đã rời khỏi không gian ấy nhưng nếu xét về tư chất, hai người họ cao hơn hết thảy.
- Đa tạ tiền bối nhìn trúng, nhưng tỷ đệ bọn ta chỉ nghe theo lệnh thiếu gia. Nếu thiếu gia không ra lệnh, bọn ta sẽ không tham gia bất kỳ đâu cả.
Cả hai người đều cáo lui, còn tên trung niên chỉ thở dài một tiếng. Dù hắn cảm thấy tiếc khi không thể thu được thêm hai hạt giống tốt như vậy vào dưới môn hạ.
- Thật đáng tiếc.
Tên nam tử ấy nói xong liền biến mất, hắn cũng không ép buộc hai người, cứ để cả hai tự do rời đi như vậy.
---
- Thiếu gia.
Hai người sau khi rời khỏi vùng không gian riêng biệt thì bắt gặp thân ảnh Thiên Vân sớm đã đứng ở trước đó chờ họ, điều này khiến cho hai tỷ đệ Lăng Như Ngọc và Lăng Nhất cảm thấy rất vui bởi thiếu gia của họ không hề bỏ rơi họ.
- Thế nào, các ngươi xử lý việc riêng rồi chứ.
Thiên Vân lên tiếng hỏi. Từ sau khi cả hai người đụng độ hai tên họ Ngao, hắn cũng không có xem tiếp mà trực tiếp rời đi. Với thực lực của cả hai, hắn tin tưởng hai người họ sẽ dễ dàng xử lý hai tên kia.
Lăng Như Ngọc và Lăng Nhất nhìn nhau một hồi, sau đó lại quỳ xuống bằng một chân rồi nói.
- Đa tạ thiếu gia ban cho nô tỳ cùng tiểu đệ một cơ hội để báo thù. Tỷ đệ bọn…
- Thôi được rồi, ta đã biết kết quả. Đứng lên đi.
Còn chưa kịp để cả hai người kịp nói xong, Thiên Vân liền kêu cả hai cùng đứng dậy. Dù đã chuyển sinh đến thế giới này một thời gian, hắn vẫn chưa thể làm quen với mấy việc như quỳ gối cảm tạ,… đặc biệt là ở chỗ công khai thế này.
- Đa tạ thiếu gia.
Sau đó, cả ba người liền trực tiếp đi vào Truyền Tống trận ở trong Thiên Đạo Thư Viện. Với thân phận của Thiên Vân, cả ba người, thêm cả những người bảo vệ Thiên Vân đang ẩn nấp xung quanh, trực tiếp truyền thống tới Bách Đạo Thế Gia.
---
Trong tại Thần giới, có vô số chủng tộc khác nhau cùng sinh sống.
Mỗi chủng tộc đều có một phong cách tu luyện riêng, một cách sống riêng. Vì vậy việc hợp nhất là vô cùng khó, không có bất kỳ thế lực nào chịu nghe những kẻ khác. Cho đến một ngày, các chủng tộc đứng đầu, quyết định lấy trung tâm làm nơi giao thương giữa các thế lực, để cho một vài thế lực cấp cao của mình trấn giữ ở đó, tạo thành một cục diện cân bằng giữa các thế lực mạnh nhất.
Sau một quãng thời gian dài, nhiều thế lực mới từ từ phất lên, trở thành một trong những thế lực cần đầu ở đây, mở ra một đường lối phát triển riêng biệt. Thay vì đề cao thực lực, bọn hắn lựa chọn buôn bán, thu nuôi những tộc hoặc những đối tượng cùng chung ý tưởng để tạo ra một tên thế lực.
Và từ đó, Bách Đạo Thế Gia ra đời.
Dù được coi là một trong Cửu Đại Thế Lực đứng đầu Thần giới, nhưng so về thực lực, vẫn còn kém xa so với Thiên Đạo Thư Viện, nhưng nói về mạng lưới và các mối quan hệ, nơi đây có thể xem như đứng đầu Thần giới.
Tại trung tâm của Bách Đạo Thế Gia, có tồn tại một tửu lâu cao cấp có tên Tiên Diệp Lâu, nơi mà những kẻ có tu vi hoặc những người trong gia tộc đến đây để nghỉ ngơi mỗi khi có sự kiện đặc biệt ở trung tâm.
Cả ba người Thiên Vân cùng tỷ đệ Lăng gia cũng đã đến được Tiên Diệp Lâu sau một tháng dùng truyền tống trận. Nơi này dù sao cũng rất rộng, một tháng đã là rất nhanh rồi.
- Hoan nghênh quan khác đến với Tiên Diệp Lâu, ngài muốn dùng bữa hay là ở lại.
Một tên tiểu nhị ra đón tiếp ba người, dù khuôn mặt hắn đang nở nụ cười chào đón, nhưng thực lực lại mạnh hơn nhiều so với ba người. Một cường giả với tu vi Niết Bàn bát tinh. Dẫu vậy, người đến đây đều là có thân phẩn không đơn giản, hắn cũng không có tỏ thái độ cao cao tại thượng dù trước mặt là những người yếu hơn.
- Ta hiện có việc cần gặp chủ nhân tửu lầu này… Yêu cầu ngươi lập tức dẫn ta đến đó.
Thiên Vân vừa nói xong, lập tức ném một lệnh bài chữ “Thiên” vào tay tên tiểu nhị. Hắn nhìn thấy thì hai mắt kinh ngạc, thầm quan sát lại dáng vẻ Thiên Vân lại một chút. Sau đó liền quỳ xuống nói:
- Thuộc hạ có mắt như mù, không nhận ra thiếu gia. Xin thiếu gia trách tội.
Thiên Vân thấy vậy cũng cạn lời, sau đó vẫn trấn tĩnh tiếp lại:
- Không cần, dù sao cũng có rất nhiều kẻ có mái tóc như vậy, ngươi không nhận ra cũng là bình thường. Mau đưa ta đến gặp tam thúc.
- Đa tạ thiếu gia.
Tên tiểu nhị tiếp tục nói:
- Mời thiếu gia đi theo thuộc hạ.
Sau đó hắn liền dẫn cả ba người đến một trận pháp, tuy nhiên, một tên thanh niên trông khá nhỏ tuổi bước ra, nở nụ cười vô cùng kiêu ngạo, tay cầm một bảo đao Ngụy Thần Khí, hai mắt như thèm khát mà nhìn về phía Lăng Như Ngọc, thanh âm vô cùng to, ngạo khí như thể không coi một ai ra gì:
- Cô nương, cô có thể cho ta xin quý danh của nàng không?
Tên thanh niên ấy mặc kệ ba người con trai, trực tiếp dịch chuyển lại gần Lăng Như Ngọc, nắm lấy cánh tay ngọc của nàng. Dù trông nhỏ tuổi, nhưng tu vi của hắn cũng là Thánh Giả đỉnh phong, cao hơn ba người.
- Cút!
Trong số bốn người, Lăng Như Ngọc là ngươi phản ứng sớm nhất. Tử chi lực lập tức bùng nổ, tử lực không ngừng tấn công vào người thanh niên.
- Ha ha, đúng là một mĩ nhân dễ cáu. Nhưng càng cáu nàng lại càng xinh đẹp.
Thanh niên liền lùi lại vài bước, tiện tại hóa giải thế công của Lăng Như Ngọc. Hắn còn đang cảm thấy thú vị, thì sau lưng truyền đến một cảm giác kỳ lạ.
Keng!
Không biết từ lúc nào Lăng Nhất đã rời tách khỏi ba người, hóa thành một u ảnh phục kích sau lưng người thanh niên nhưng lại thất bại bởi tên thanh niên ấy mặc giáp trên người.
Lăng Như Ngọc cũng chuẩn bị rút kiếm ra, nhưng cuối cùng bị Thiên Vân ngăn lại.
- Đủ rồi, đừng quên một trong điều luật của Tiên Diệp Lâu chính là không được phép đánh nhau.
Thiên Vân ánh mắt lạnh lùng nhìn vào tên thanh niên, giác quan mách bảo hắn rằng, người này không đơn giản, thậm chí nếu đánh lên, chỉ sợ ba người bọn họ có khả năng thua là rất cao. Nhưng tên đó đã đụng tới người của hắn, thân là thiếu gia của đại gia tộc, hắn sợ cái rắm.
- Nhưng ngươi dám có ý đồ với người của ta, ngươi có tin ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đắc tội sai người.
Lúc này, Lăng Nhất cùng Lăng Như Ngọc đều đã dừng thế công mà trở lại bên người Thiên Vân. Trong lòng Lăng Như Ngọc dù rất căng thẳng, vẫn có một chút ý xuân xuất hiện, bởi lúc này thiếu gia đã gọi nàng là “người của hắn”.
“Thiếu gia rõ ràng cũng có hào cảm với ta. Đây… đây là sự thật sao?…Ta… ta có lẽ đang mơ?”
Dù số tuổi của Lăng Như Ngọc còn gấp đôi số tuổi ở kiếp trước của Thiên Vân nhưng ở thế giới này, nàng vẫn còn rất trẻ. Thậm chí từ nhỏ tới lớn, Thiên Vân có thể xem như là mối tình đầu của nàng. Là người mà nàng hiểu rằng, dù cố gắng tới cỡ nào cũng khó mà chạm đến. Nếu nói hắn là chòm sao sáng chói trên bầu trời đêm, nàng chỉ là một người bình thường ở dưới trần gian. Chỉ có thể ngắm, không bao giờ có cơ hội để đụng vào chòm sao xinh đẹp ấy.
Vì vậy khi nghe Thiên Vân nói như vậy, dù nghĩa không phải như nàng nghĩ. Cũng là quá đủ với một người có thân phận thấp kém như nàng.
- Ha ha ha, không ngờ vị mĩ nữ đây đã có chủ. Dù cho thực lực của ngươi cũng không quá mạnh.
Lời khiêu khích của tên thanh niên vừa ra, lập tức một thân ảnh khác đứng ở sau hắn, cầm đầu hắn đập xuống đất tạo ra tư thế quỳ xuống.
- Công tử tha tội, hắn là nhi tử của ta, từ nhỏ đã không được dạy dỗ kỹ càng. Vì vậy có phần ngạo mạn, làm phiền công tử. Thân là phụ thân, tất cả lỗi của hắn đều do ta. Xin công tử trừng phạt ta.
Một người nam tử tóc đen, giống một trung niên đang quỳ gối xuống cầu xin Thiên Vân. Ánh mắt hắn trông vô cùng hối hận vì đã làm sai, nhưng ẩn sâu trong đó là một loại cảm giác vô cùng thần bí khó nói.
- Phụ thân, sao người lại làm vậy, mau thả ta ra…
- Im lặng tên nghịch tử, lúc về ta phải phế tứ chi ngươi mới được.
Mặc cho tên thanh niên kia vùng vẫy, tên này vẫn có thể đè ép được hắn, chứng tỏ tu vi tên này rất cao, với cảm nhận của Thiên Vân, hắn có thể khẳng định người này có thể là cường giả Thần Quân, thậm chí là Thần Vương.
- Nếu ngươi đã có lòng như vậy, thì ta sẽ bỏ qua cho hắn vì dám đụng chạm đến người của ta. Tuy nhiên, nếu cả hai ngươi dám xuất hiện trước mặt ta lần nữa, thì đừng có trách.
Thiên Vân cũng không muốn làm lớn chuyện, thực chất thì làm lớn cũng không có ích lợi gì đối với hắn. Bởi thân phận của hai người này, không đơn giản. Ba người còn lại dù thắc mắc nhưng vẫn lựa chọn nghe theo Thiên Vân, để lại hai phụ tử kia quỳ ở đó.
---
Thấy cả đám người rời đi, hai phụ tử cũng liền đứng dậy. Thay vì ánh mắt giận dữ như lúc nãy, người trung niên lập tức quỳ xuống nói:
- Thiếu gia, xin lỗi vì thần đã mạo phạm ngài.
Tên thanh niên lúc nãy còn đang tỏ ra phản kháng quyết liệt, lúc này lại trông vô cùng bình thản. Hắn chỉnh sửa lại mái tóc của mình, ánh mắt sắc lẹm nói:
- Không sao. Không ngờ đến nơi này lại gặp được một kẻ thú vị như vậy.
- Ý thiếu gia là?
Người trung niên khó hiểu hỏi.
- Bộ ngươi quên chỗ này là do thế lực nào sở hữu sao? Kẻ có thể khiến cho một cường giả Niết Bản cảnh khom lưng như vậy, thân phận làm sao lại đơn giản như vậy. Thêm với tin truyền báo mà hôm bữa ta mới nhận được, đây có thể là nhi tử của gia chủ Thiên gia hiện tại, Thiên Vân. Còn hai người kia là hậu cận của hắn.
Người thanh niên vừa nói vừa nở một nụ cười vô cùng thâm thúy. Do tửu lầu này hiện đang khá vắng khách ở quầy sảnh nên hắn mới giả vờ làm chuyện như vậy. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được không ít ánh mắt không mấy tốt đẹp đang nhìn vào mình. Ai trong số đó cũng có thể dễ dàng giết được hắn, nhưng tất nhiên bọn họ sẽ không làm. Bởi thế lực sau lưng hắn cũng không hề đơn giản. Một thế lực dù không nói là hơn, nhưng cũng không hề phải sợ hãi trước Thiên gia.
---
Khi bốn người đi vào trận pháp, đang truyền tống tới nơi ở của người đứng đầu tửu lầu, Lăng Như Ngọc bỗng hỏi:
- Thiếu gia, tại sao người lại để cho họ đi dễ dàng như vậy?
Trong trí nhớ của nàng, Thiên Vân là một người khá hiền dịu với người nhà, nhưng với kẻ thù, hắn lại vô cùng độc ác. Từng có không ít kẻ ngu xuẩn từng thử tấn công hắn, sau đó bị hắn sai người phá hủy đan điền của bọn chúng rồi đem đi thử nghiệm uy lực của Thần Văn. Vì vậy nàng khá thắc mắc khi Thiên Vân tha cho hai tên lúc nãy.
- Ngươi biết, ngươi nói đi.
Thiên Vân cũng không muốn giải thích, liền để cho người có tu vi cao nhất giải thích. Tiểu nhị hiểu ý, không im lặng nữa.
- Bởi bọn hắn, không phải nhân tộc.
--Hết chương 30--