Ngao Húc chính là một thiên tài ngàn năm hiếm gặp ở Ngao gia, bẩm sinh hắn đã thức tỉnh đao ý, hai chục tuổi hình thành Đao tâm, hơn một trăm tuổi lĩnh ngộ được Đao vực. Từ đó trở thành một trong những hậu bối trẻ tuổi có thực lực đứng đầu Ngao Gia.
Hiện hắn cũng đã hơn 200 tuổi, tu vi cũng là Chuẩn Thánh hậu kỳ, thực lực đã ngang với Thánh Giả sơ kỳ. Nếu không phải ở vòng hai hắn lơ là nên bị đánh bại ở tầng 58, số điểm của hắn đã cao hơn bây giờ.
Trong từng đó thời gian, số điểm mà Ngao Húc kiếm được cũng đã đạt tới ba mươi vạn điểm tích lũy, đứng hạng hai mươi trong bảng xếp hạng lần này.
- Ngươi chính là Ngao Húc, tên đứng hạng hai mươi trong bảng xếp hạng lần này.
Một nhóm người có tu vi từ Chuẩn Thánh trung kỳ đến Chuẩn Thánh hậu kỳ tiếp cận hắn, người đứng đầu có chút ngưng trọng nói.
Bởi khuôn mặt Ngao Húc có rất nhiều vết sẹo cùng mụn nhọt vô cùng kinh tởm. Dù cho đã là Chuẩn Thánh hậu kỳ, hắn cũng quá là xấu, khiến cho người ngoài nhìn vào nhịn không nổi mà mắc ói.
Nhưng điểm đáng sợ chính là thanh đao có màu sắc đỏ như huyết ở trên tay hắn, cả đám người có thể nhận ra, đây chính là một Thánh Khí thất tinh [Huyết Lệ Đao].
- Đúng, ta là Ngao Húc, các ngươi là ai?
Ngao Húc lên tiếng dò hỏi, do suốt thời gian qua hắn giết rất nhiều người, nhưng tu vi của bọn họ không quá cao nên khá dễ dàng với hắn, còn đám người trước mặt. Có hai tên có tu vi ngang bằng hắn, còn ba tên còn lại thì hơi kém, chỉ mới là Chuẩn Thánh trung kỳ.
- Hừ, có vẻ ngươi không nhận ra, bọn ta chính là kè thủ của Ngao gia. Bày trận.
Lời thanh niên đứng đầu vừa dứt, cả bốn người còn lại liền tách nhau ra. Ngao Húc biết mình dần ở thế bị động, cũng ngay lập tức thể hiện toàn bộ sức mạnh.
- Hừ, Đao vực.
Lệ khí cùng huyết khí cuồn cuộn với đao vực bốc lên, ba trong số năm người liền không chịu nổi mà bị đánh ra, thương thế cũng không quá nghiêm trọng.
- Đừng cho hắn kịp sử dụng vũ kỹ.
- Được.
Hai người có tu vi Chuẩn Thánh hậu kỳ lập tức đánh tới, người thì dùng kiếm, người dùng thương. Kiếm vực cùng thương vực xuất ra, đánh về hướng Ngao Húc.
Keng!
- Hừ, đừng tưởng các ngươi mạnh đông là mạnh hơn ta. Sát huyết chú.
Lời vừa dứt, tu vi của Ngao Húc từ Chuẩn Thánh hậu kỳ lập tức tăng lên nhanh chóng.
Chuẩn Thánh đỉnh phong.
Thánh giả sơ kỳ.
Thánh giả trung kỳ.
Sát huyết chú, một môn công pháp hy sinh tinh huyết, tuổi thọ người sử dụng để tăng chiến lực trong một khoảng thời gian ngắn. Đây là môn công pháp mà Ngao gia sử dụng khi gặp nguy hiểm.
- Không ổn, mau dùng võ kỹ.
- Bạch Ngọc Quyền x2.
Cả hai tên có tu vi Chuẩn Thánh hậu kỳ liền ra quyền đánh lên người Ngao Húc nhưng đã quá muộn, kiếm cùng thương vực nhanh chóng bị phá, cả hai vì vậy mà bị đánh ra xa vài chục bước.
- Kiếm kỹ, Liên kiếm.
Cả ba người lúc nãy bị đẩy ra thì tranh thủ đánh lén từ ba phía, mục đích là để gây chấn thương lên người Ngao Húc và bọn hắn thành công. Nhưng với Sát huyết chú, thì đây lại là sai lầm. Đòn kiếm của cả ba quá nông, chưa thể khiến cho Ngao Húc bị trọng thương. Sát ý của hắn tăng cao, một đao chém mạnh tới cả ba.
- Hộ Thuẫn.
Keng!!!
Chỉ nghe một âm thanh bén nhọn vang lên xung quanh đấy.
Rắc!!!
Phục!!!
Ngay sau đó, chiếc thuẫn nhanh chóng nứt ra, đây cũng chỉ là công pháp cấp thấp, đã thế còn do người có tu vi kém hơn tạo ra, mà vũ khí của Ngao húc cũng không phải loại tầm thường, đao pháp còn được coi là trung cấp trong hàng ngũ Thánh cấp, liền nhanh chóng phá hủy hộ thuẫn của bọn họ.
Cả ba người nhanh chóng bị đánh ra xa, miệng không ngừng phun máu đỏ. Trong lòng bọn hắn có chút hối hận, chêch lệch đôi bên là quá lớn.
Một lần nữa Ngao Húc liền ra tay, một đao thâm độc và tàn nhẫn giáng xuống, trực tiếp đe dọa đến tính mạng của nhóm người ấy, do tu vi các biệt cùng với đám người đang bị trọng thương, bọn hắn chỉ đành bỏ cuộc.
Một đao điên cuồng đánh xuống đất, khói bụi tung bay. Ngao Húc cũng dừng lại bởi Thiên Linh lệnh của hắn được cộng thêm mười vạn điểm, giúp cho hắn thăng lên hạng thứ mười chín. Cách người thứ mười tám ba mươi vạn điểm.
- Không tệ. Không hổ danh là người đứng hạng hai mươi. Nhưng ngươi không thể tiếp tục được nữa.
Một giọng nói vang lên, người này chính là Lăng Nhất. Hắn đã sử dụng đặc quyền của người nằm trong top mười người cao nhất để tìm kiếm vị trí Ngao Húc. Nếu là bình thường Ngao Húc sẽ phát hiện là Lăng Nhất đang ở gần rồi trốn đi, nhưng lúc nãy do Ngao Húc tập trung chiến đấu mà không để ý, Lăng Nhất mới dễ dàng tiếp cận như vậy.
- Đạo hữu, ta với ngươi không thù không oán, có thể bỏ qua cho ta không. Ta sẽ cho ngươi một nửa số điểm.
Ngao Húc nhượng bộ nói. Dù hắn cảm nhận được tu vi kẻ ở trước mặt chỉ là Bán Thánh đỉnh phong. Nhưng trong những ngày nghỉ sau khảo nghiệm thứ hai, hắn liền biết được có hai nhân vật chỉ với cảnh giới Bán Thánh đã leo tới tầng rất cao, mà cả hai người này hắn đều nhớ mặt.
Thấy Lăng Nhất vẫn tỏ thái độ thờ ơ nhìn vào mình, Ngao Húc thầm nắm chặt tay, ngón tay đâm vào da thịt. Hắn biết người trước mắt rất khó để nói chuyện, nhưng vì bản thân mới sử dụng Sát huyết chú, còn đang suy nhược nên phải kéo thêm chút thời gian để sử dụng.
- Hay là ta để lại sáu… không bảy phần… Bảy phần điểm ta có, cái này là giới hạn của ta rồi.
Lăng Nhất lạnh lùng cười một tiếng, sau đó liền nói:
- Ngao gia các ngươi, vẫn như vậy nhỉ. Kẻ mạnh hơn thì cầu xin, còn với những người vô tội, yếu ớt thì bóc lột không ngừng.
Nghe tới đây, Ngao Húc biết bản thân liền gặp phải kẻ không thể nói chuyện. Đao vực lập tức xuất ra, sát ý điên cuồng hướng thẳng tới Lăng Nhất.
- Kiếm vực… Ẩn sát
Lăng Nhất không nhiều lời, lập tức xuất kiếm vực sau đó biến mất. Đây chính là phương thức chiến đấu của hắn, không phải là bành trướng vực ra để tấn công đối thủ, hắn sẽ ép vực và ý vào trong kiếm, sau đó dùng tốc độ thật nhanh để tìm điểm yếu của đối thủ rồi mới tấn công.
- Hừ. Đao kỹ, loạn đao.
Ngao Húc dù sao cũng chiến qua không ít trận chiến, biết được Lăng Nhất đang ở xung quanh, trực tiếp sử dụng Loạn đao để tìm kiếm vị trí của hắn.
Keng!
Loạn đao vừa quay được nửa vòng, liền đánh thẳng vào kiếm của Lăng Nhất khiến cho hắn bị lộ vị trí, Ngao Húc phát hiện thì liền nhanh chóng tiến tới, một đao quẹt ngang.
- Trảm!
Trước thế công mạnh mẽ của của Ngao Húc, Lăng Nhất bình tĩnh ra chiêu, chỉ thấy thiên khí trong cơ thể hắn dao động mãnh liệt, điên cuồng truyền vào trong kiếm trên tay, kiếm kĩ cũng đã được sử dụng.
- Kiếm kỹ, lôi diệt.
Rầm!
Một âm thanh va chạm vang lên, hai bóng hình thoáng va chạm vào nhau rồi tách nhau ra.
Nói dài mà ngắn, trong chút thời gian đó, Lăng Nhất đã tạo ra mười bốn tia kiếm kèm lôi lực, còn Ngao Húc tạo ra chín đòn đao. Trong đó cả chín đòn của Lăng Nhất bị đao của Ngao Húc chặn lại, năm đòn còn lại, cả năm đều đánh trên thân Ngô Húc khiến cho hắn bị thương lùi ra xa, máu lập tức phun ra từ miệng.
Mà đao của Ngô Húc cũng để lại vài vết thương nhỏ trên người Lăng Nhât, nhưng xét về kết quả sau đòn này, Ngô Húc rõ ràng thiệt hơn.
- Ngươi rất mạnh… mạnh hơn ta rất nhiều. Nhưng ta không thể thua ngươi.
Ngao Húc không chịu hàng, lập tức dùng Sát huyết chú, tu vi lần nữa tấn thăng nhưng chỉ ở mức Thánh Giả sơ kỳ, do hắn bị thương quá nặng, nên chỉ có thể duy trì trạng thái này trong một đòn.
- Tuyệt Xuyên Đao Thức, Hủy Diệt.
Lăng Nhất biết tên trước mặt cũng là đèn đã cạn dầu, chỉ có thể tung một chiêu này nữa. Hắn không lựa chọn trốn tránh, giơ cao kiếm lên. Đây là một kiếm kỹ mà Thiên Vân từng dạy cho hắn, không cầu kỳ, không phải là công pháp cao cấp, tất cả đều phụ thuộc vào khả năng của hắn.
- Kiếm kỹ, trảm thiên.
Một đòn cực mạnh tung ra, lập tức phá vỡ thế công của Ngao Húc, cắt cả ngươi lẫn đao của hắn thành hai nửa khiến cho hắn chết chưa kịp nhắm mắt. Mặc dù mỗi thí sinh đều có gia tộc và có không ít đồ bảo hộ tính mạng, vậy nên trước khi tham gia, tất cả đều phải bỏ thứ đó đi để đảm bảo tính công bằng của khảo nghiệm. Chiến thắng bằng chính khả năng của mình, không được nhờ ngoại lực trợ giúp. Vì vậy nên việc giết Ngao Húc lại rất dễ dàng với Lăng Nhất.
Thiên Linh lệnh của hắn liền nhận thêm 40 vạn điểm, tăng lên thành 110 vạn, xếp hạng thứ mười lăm.
- Ngươi đúng là một kẻ không tệ. Nếu không gặp ta, có lẽ ngươi sẽ nằm trong top khá cao. Nhưng vì thù oán cá nhân, ta không cho phép điều đó xảy ra.
Lăng Nhất lạnh lùng nói, hướng mặt nhìn về nơi xa xăm. Với thực lực của hắn, giết Ngao Húc là chuyện rất nhanh chóng và dễ dàng, nhưng như vậy thì không phải điều hắn muốn. Hắn muốn cho Ngao Húc này thấy, người giết hắn lại chính là đứa trẻ yếu đuối ngày xưa bị bọn hắn dẫm đạp. Và đứa trẻ ấy đang dần giơ lên nanh vuốt để hủy diệt Ngao gia.
---
Trong lúc đó, cuộc chiến giữa Lăng Như Ngọc cùng với Ngao Long, một trong hai kẻ còn lại ở Ngao Gia còn sót lại trong khảo nghiệm. Kết quả trận chiến này cũng không khó đoán, Lăng Như Ngọc hoàn toàn áp đảo Ngao Long về mọi mặt.
- Tiện nữ, vì sao… năm đó không phải ngươi đã bị người trong tộc ta truy sát sao? Tại sao một tiện nữ như ngươi lại còn sống.
Khác với Ngao Húc đến lúc chết còn không hiểu vì sao, Ngao Long nhìn thấy Lăng Như Ngọc liền nhận ra nàng. Bởi hắn chính là một trong số người từng có ý định với nàng, nhưng biểu đệ của hắn lại ra tay trước.
Thấy Lăng Như Ngọc sau khi đánh hắn trọng thương thì vẫn nhìn bản thân hắn một cách lạnh lùng, đúng là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, miệng hắn vẫn cười một cách điên cuồng rồi nói:
- Khà khà, ta hiểu rồi, ngươi có lẽ đã bán thân mình cho một tên công tử thế gia ngu xuẩn, trở thành đồ chơi cho hắn để đổi lấy công pháp mạnh hơn chứ gì? Không biết tên nào ngu xuẩn, lại chịu đồng ý với nữ nhân dơ bẩn như ngươi.
Ngao Long biết mình đánh không lại, liền buôn lời xúc phạm sau đó cầm Thiên Linh lệnh ra, còn chưa kịp nói đầu hàng thì tay hắn lập tức bị cắt đứt.
- Aaaaaa… con ả chết…
Còn chưa kịp nói xong, Lăng Như Ngọc đã đâm kiếm vào miệng, trực tiếp cắt vào phần lưỡi khiến cho Ngao Long không thể nói được nữa.
- Ta còn tính để ngươi sống sót rời khỏi đây. Nhưng vì ngươi đã sỉ nhục thiếu gia… Vậy chết đi.
Lăng Như Ngọc lập tức dùng tử khí để ăn mòn toàn bộ cơ thể của Ngao Long từ đầu tới chân. Hắn còn đang cố dùng thiên khí để ngăn cản nhưng do bị trọng thương, thêm cả trước đó hắn chiến đấu không ít, thiên khí trong cơ thể cũng tiêu hao không còn nhiều. Cuối cùng cũng không thể chống lại tử khí, cơ thể của Ngao Long lập tức bị ăn mòn tới chết đi trong sự đau đớn tột cùng.
Làm xong mọi chuyện, Lăng Như Ngọc mới bình tĩnh lại. Mặc kệ thông báo đến từ Thiên Linh lệnh, nàng lập tức nói lên một tiếng “đầu hàng”. Việc nàng cần làm, đã xong.
--Hết chương 29--