Chương 15: Băng Hỏa Lưỡng Hà

Sau khi thành công chiêu mộ được Long Tiêu Dao, Thiên vân liền nhận được thông báo từ hệ thống.

“ Chúc mừng ký chủ thành công chiêu mộ Long Tiêu Dao. Phần thưởng: Thần văn dạng phát triển: Băng Hỏa lưỡng hà.”

Nhìn phần thưởng, Thiên Vân có chút kinh ngạc. Bởi theo như những gì hắn biết về thế giới này, thần văn cũng như trận pháp, đan dược,… đều là những nghề có vai trò cực kỳ cao quý trong giới tu tiên. Thay vì như đan sư, luyện khí sư,… là những nghề nghiệp không có vai trò chiến đấu… Mà Thần văn sư lại là một nghề phụ không chỉ có khả năng chiến đấu vô cùng đáng sợ mà còn có thể thành một phụ trợ cực kỳ tốt.

Thần văn, bất quá cũng chính là một phương pháp tấn công và sử dụng linh hồn nhưng đặc biệt ở chỗ, hồn tu mạnh mẽ chưa chắc là Thần văn sư, nhưng Thần Văn sư mạnh mẽ lại chính là một hồn tu đáng sợ.

Để khắc được Thần văn, không những yêu cầu sự khéo léo mà còn phải xem coi bản thân linh hồn lẫn thể chất của hắn có cơ duyên với thần văn hay không. Nếu có thì có vài phần cơ hội thành Thần văn sư, còn không, trừ khi có pháp bảo hoặc đúc lại cơ thể, nếu không thì rất khó để trở thành một thần văn sư.

Mà trong các loại Thần văn, dựa vào công năng sử dụng có thể chia thành hai loại chính: Thần văn cố định và thần văn phát triển.

Thần văn cố định thì có khả năng mang lại lợi ích lớn cho người sở dụng ngay tức thì nhưng bản thân nó rất dễ bị hạn chế bởi tu vi người dùng, còn thần văn phát triển lại có khả năng dựa theo tu vi người sở hữu mà tăng theo…

Tuy nhiên thần văn phát triển lại không phải vô hạn, khi tu vi người sử dụng đạt đến một cảnh giới nào đó, Thần văn sẽ không thể tăng tiến được nữa.

Dẫu vậy, Thần văn hoàn toàn khác với đan dược. Đan dược luyện ra thì chỉ có thể ở cấp độ nhất định. Còn thần vă lại có lợi thế chính là khả năng chỉnh sửa lại nội dung thần văn, chỉ cần Thần văn sư đủ trình độ, hắn có thể tiếp tục phát triển thần văn cố định hoặc thần văn phát triển lên thêm một mức độ khác.

Mà Băng Hỏa lưỡng hà lại là một trong những Thần văn đỉnh cấp nhất trong việc hấp thụ Thiên khí tồn tại trong Thần giới bởi nó chỉ giới hạn khi đạt đến Thần Vương tam tinh. Dù cho có là Thiên Chiến gia tộc, Băng Hỏa lưỡng hà chỉ có thể được sử dụng cho những thiên tài đạt được thành tích to lớn trong gia tộc, còn những loại thần văn cấp cao hơn thì phải do những lão tổ trong tộc ra tay.

Hắn thật không ngờ rằng hệ thống lại cho hắn một Thần văn mạnh mẽ sớm như vậy. Có vẻ như người tạo ra hệ thống này còn mạnh hơn cả những người mà hắn từng gặp, kể cả là gia gia hắn.

Mặc kệ mọi chuyện, Thiên Vân cũng chỉ đem Băng Hỏa lưỡng hà cất ở không gian hệ thống, bởi nếu mang ra sử dụng thì sẽ tạo nên nghi ngờ trong gia tộc. Tốt nhất là chờ có cơ hội thì hắn sẽ đem cho một ai đó thực sự cần nó, còn bản thân Thiên Vân thì sớm muộn cũng có một Thần văn do gia tập tạo nên để giúp hắn tu luyện.

---

Cũng đã khoảng ba tháng kể từ khi Thiên Vân đem Long Tiêu Dao trở về gia tộc. Ban đầu có không ít người khá bất ngờ khi công tử nhà mình lại đem người khác về và đòi đem hắn trở thành một hộ vệ riêng của bản thân.

Không chỉ vậy, mẫu thân hắn cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Lăng Như Ngọc, nàng có chút không tin khi nhi tử mình lúc ở trong gia tộc lại nghiêm túc, vậy mà mới ra ngoài liền đem một nữ nhân về nhà. Nhưng nàng cũng không quá tức giận hay chán ghét Như Ngọc, bởi vì Thiên Vân đã nói thoáng qua về hoàn cảnh của nàng…

Cộng thêm việc Như Ngọc sở hữu Tử Vong thánh thể, vì vậy nên nàng nhanh chóng được Lâm Dao Dao đem trở thành một nữ hầu của riêng Thiên Vân, dẫu vậy, ai cũng biết rằng Lâm Dao Dao muốn đem Lăng Như Ngọc trở thành nữ nhân của nhi tử, bởi không mẫu thân nào lại không muốn nhi tử mình có được một thê tử vừa đẹp như hoa như ngọc, vừa nghe lời vừa có thiên phú tốt như Lăng Như Ngọc.

Tất nhiên Lăng Như Ngọc cũng có chút hiểu ý của Lâm Dao Dao, người duy nhất không hiểu có lẽ chính là Thiên Vân, bởi dù hắn cảm thấy Lăng Như Ngọc đẹp hơn đa số những nữ nhân hắn từng gặp nhưng so với Yêu Yêu thì vẫn có chút thua, với lại hắn lúc trước cũng là kẻ chưa có mảnh tình dắt vai, chuyện tình yêu phải nói là cực kỳ kém.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Lăng Nhất đã thành công đi đến cổng ngoại của Thiên gia. Hắn lúc này cũng đã thành công đột phá đến Thiên Đế trung kỳ. Hóa ra trong khoảng thời gian này, hắn đã phải đi qua rất nhiều chỗ dịch chuyển, tiêu hao lượng lớn thần thạc mà Thiên Vân đưa, cộng thêm phải đánh vài tên muốn cướp đồ ở một số chỗ vì vậy ba tháng này tu vi của hắn tăng tiến cũng rất nhanh.

---

- Vậy ý các ngươi là muốn ta đem người đi xử lý cái gia tộc đã giết chết phụ mẫu của các ngươi?

Lúc này, trong phủ riêng của Thiên Vân, hắn lại đang vừa đọc công pháp vừa nói chuyện với hai người Lăng Nhất cùng Lăng Như Ngọc.

- Đúng vậy.

Cả hai người đồng thanh đáp. Lăng Như Ngọc liền nói thêm:

- Chỉ cần thiếu gia có thể giúp tiểu nữ báo được đại thù giết phụ mẫu, tiểu nữ sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho thiếu gia, dù thiếu gia có muốn làm gì thì tiểu nữ cũng sẵn lòng.

- Không tỷ tỷ, chỉ cần thiếu gia có thể thay bọn ta báo thù, ta sẵn sàng vì thiếu gia mà bán mạng…

Trước lời nói của hai người, Thiên Vân không nói gì mà cười lạnh… Trong lúc cả hai người còn đang sợ hắn từ chối thì Thiên Vân lần nữa lên tiếng:

- Muốn diệt một tiểu gia tộc, đối với ta mà nói… không phải là điều quá khó. Nhưng các ngươi thử nghĩ xem, các ngươi hiện tại được ta đem về gia tộc… với địa vị của ta, các ngươi có thể ra điều kiện được sao?

- Cái này…

Hai người hiểu rõ, hoàn cảnh hiện tại của họ vô cùng cấp bách. Cộng thêm hai người đã trở thành một hạ nhân trong Thiên gia, chỉ cần bọn hắn không làm theo những gì Thiên Vân nói, thứ chờ đón bọn hắn là cái chết.

“ Tên: Lăng Nhất.

Chủng tộc: nhân loại.

Độ hào cảm: 55/100

Độ thuần phục: 60/100”

“ Tên: Lăng Như Ngọc

Chủng tộc: nhân loại.

Độ hào cảm: 62/100

Độ thuần phục 68/100”

Nhìn chỉ số của hai người, Thiên Vân biết bản thân họ đã phần nào nghe theo hắn, thế nhưng Yêu Yêu từng nói rằng, nếu muốn những người này không phản bội lại hắn thì phải nâng cả hai chỉ số lên ít nhất là 90/100.

- Các ngươi thử nghĩ xem, thay vì nhờ người khác báo thù… không phải tự mình ra tay sẽ tốt hơn sao?

Nghe được lời này, cả hai người có chút sửng sốt. Chỉ trong thoáng chốc suy nghĩ, Lăng Nhất liền có chút căm hẫn mà nói:

- Tiểu nhân biết việc nhờ vả là không đúng. Tuy nhiên, một là không có sức mạnh, hai là cũng không có bất kỳ thế lực nào chống lưng, làm sao có thể trả thù cơ chứ.

Lăng Như Ngọc ở một bên cũng không có lên tiếng phản bác, có vẻ như nàng đã đồng ý với ý kiến của đệ đệ.

Thiên Vân thấy vậy thì lạnh lùng đứng dậy, liền chậm rãi đi lại gần hai người rồi nói:

- Không lẽ các ngươi quên mất các ngươi đang ở đâu sau? Các ngươi nghĩ bổn thiếu gia sẽ chiêu mộ những kẻ yếu kém về dưới trướng mình sao? Các ngươi không có chút tự tin gì về bản thân mình sao? Hay là do các ngươi coi thường ánh mắt của ta?

- Ta thật không ngờ, thay vì cố gắng tu luyện để báo thù, các ngươi lại lựa chọn chạy trốn trách nhiệm… Các ngươi còn thua cả những con súc vật, bởi bọn chúng khi bị dồn ép đến đường cùng thì liền dãy dụa phản kháng, còn các ngươi lại lựa chọn từ bỏ để rồi dựa dẫm vào người khác ra tay giúp các ngươi.

Tuyệt đối sỉ nhục.

Những lời mà Thiên Vân nói ra như là một con dao sắc bén đâm vào tim của hai tỷ đệ, khuôn mặt họ có chút trắng bệch do lời của Thiên Vân quá đúng, họ dù tức giận nhưng không thể phản bác.

- Tất nhiên, ta đã cho các ngươi hy vọng, còn làm được như thế nào? Thì dựa vào các ngươi.

Bỗng nhiên, Thiên Vân lại nói thêm một câu… Chính câu này đã khiến cho hai người giật mình, đây chính là lời nói khiến bọn hắn nhìn thấy được một tia sáng hy vọng nhỏ nhoi trong bóng tối u ám ấy…

Khi cả hai một lần nữa cảm nhận được mọi thứ xung quanh, thì Thiên Vân đã gần ra đến cửa.

Mà Thiên Vân dù đang cố tỏ ra bình thường để đi ra cửa nhưng thực ra lòng hắn đang đếm tới số mười, hắn tin tưởng rằng, hai tỷ đệ này không hề ngốc, bọn hắn chắc chắn sẽ hiểu ra tình cảnh của mình hiện tại. Nếu bọn họ thực sự không hiểu, tất nhiên Thiên Vân cũng sẽ không vứt bỏ họ khỏi gia tộc, nhưng hắn chưa chắc rằng bản thân sẽ xem trọng hai người.

“ Bảy… tám…”

- Thiếu gia xin dừng bước…

Cả hai tỷ muội Lăng Nhất cùng Lăng Như Ngọc liền đi đến chỗ Thiên Vân rồi quỳ xuống, đồng thanh nói.

- Thiếu gia, đúng với lời ngài nói. Bọn ta muốn báo thù, bọn ta muốn trở nên mạnh hơn, xin thiếu gia thành toàn.

Thiên Vân cười thầm trong tâm, mục đích của hắn cuối cùng đã thành công… Thật không uổng công những lời mà hắn nói từ nãy tới giờ.

- Những lời của các ngươi làm sao có thể khiến ta tin tưởng… Các ngươi có gì để chứng minh lời các ngươi nói là thật.

Thiên Vân vừa dứt lời, giọng đanh thép của Lăng Nhất liền vang lên:

- Thề với thiên đạo, chỉ cần thiếu gia trợ giúp cho tiểu nhân có đủ sức mạnh để trả thù, thì sinh mệnh lẫn linh hồn của tiểu nhân đều do thiếu gia quyết định, lòng trung thành của tiểu nhân mãi mãi chỉ dành cho thiếu gia.

Lăng Như Ngọc cũng đồng thời nói:

- Ta cũng thề với thiên đạo, chỉ cần thiếu gia có thể giúp bọn tiểu nhân báo thù, Lăng Như Ngọc sẵn sàng đem tính mạng lẫn linh hồn bản thân cho thiếu gia định đoạt, chỉ cần thiếu gia nói Như Ngọc đi chết, Như Ngọc cũng không một lời oán thán.

Lời cả hai vừa nói, Thiên Vân ẩn ẩn cảm nhận được một loại khí tức lập tức bao quanh hai người, thứ khí tức này khiến cho Thiên Vân cảm thấy một áp bức, một loại sức mạnh dù quen thuộc nhưng lạ lẫm.

- Đây chính là sức mạnh của Thiên Đạo, do hai bọn hắn đã thề dưới thiên đạo, chỉ cần bọn hắn có ý định phản bội, sẽ bị thiên đạo xử phạt.

Yêu Yêu không biết từ bao giờ xuất hiện bên cạnh Thiên Vân… Lời nàng vừa nói ra đã giúp cho hắn hiểu rõ về thứ sức mạnh đang cuốn quanh cả hai người.

-- Hết chương 15--

Về phần đất diễn của Long Tiêu Dao :Đ thì hơi lâu nha