Nhìn thấy thông báo nhiệm vụ của hệ thống, Thiên Vân liền có chút suy nghĩ trong đầu. Nếu hắn bỏ qua nhiệm vụ này, thì Lăng Nhất có khả năng sẽ sớm chết. Tuy nhiên, việc thu phục Lăng Thần có khi lại đem lại lợi ích không tệ cho hắn, tuy nhiên nơi hiện tại cũng không phải là hạ giới mà là nơi cao nhất ở giới tu tiên, Thần giới. Thu phục một đứa trẻ lại tốn kém hơn nhiều so với mấy tên có tu vi sẵn.
Còn việc giết, Thiên Vân lại không nghĩ tới. Bởi hắn không quá thích làm những việc bạo lực một cách vô cớ. Trừ khi đó yêu cầu bắt buộc.
Việc hệ thống đưa ra loại nhiệm vụ lựa chọn này chứ không phải là nhiệm vụ bắt buộc phải làm, có lẽ cũng là một loại khảo nghiệm hoặc là một cơ hội đi.
- Có thêm một nghề phụ cũng không tồi, dù sao tu tiên không chỉ là tu luyện tới đỉnh phong. Còn rất nhiều phương hướng khác để đi tới con đường cuối cùng.
Yêu Yêu ở một bên lên tiếng nhắc nhở Thiên Vân, sau đó liền biến mất. Bản thân Thiên Vân cũng sớm quen với điều này, dù sao lúc hắn tắm cũng có bao giờ thấy nàng đâu.
Cẩn thận nhìn những dấu chân trên đường, do ở đây toàn những người có tu vi tầm Thiên Đế tới Bán Thánh, cộng thêm không được điều kiện và quy luật khắc nghiệt ở Thần giới cộng thêm tên Lăng Nhất kia có vẻ vẫn chưa có công pháp nào mạnh mẽ nên đã để lại chút dấu vết. Kỳ lạ thay, dấu vết của tên đó khá hỗn loạn
Nhớ lại hình ảnh khi tên ăn mày ấy chạy ngang qua mình, Thiên Vân liền phát hiện ra hắn đang đeo giày to hơn chân lẫn sử dụng một số mùi hương kì lạ. Có vẻ như hắn đã có ý định ẩn đi các giấu vết để tránh bị truy bắt.
- Không tệ!
Hắn cười một tiếng, kệ đi những câu hỏi của thủ vệ xung quanh, Thiên Vân liền nhanh chóng đi theo hướng mà tên ăn mày từng đi. Dù gì cũng là Tiên Nhân cảnh, trí nhớ của hắn vốn tốt hơn so với trước đây.
---
Lăng Nhất sau khi cố chạy một quãng dài thì thở ra một hơi mệt mỏi. Sau khi quan sát một hồi mới an tâm vì đằng sau không còn ai đuổi theo, hắn liền bắt đầu quay trở về nơi trú ẩn. Thực chất, con đường mà hắn chạy nãy giờ chỉ là lừa những người khác. Còn nơi hắn đang ở hiện tại thì ở phía khác.
Sau một hồi di chuyển, Lăng Nhất cuối cùng cũng về tới nhà của mình. Nói là nhà nhưng thực chất lại không phải, nơi đây nằm ở chỗ sâu trong một con hẻm đen tối, dơ bẩn, nơi mà không ai để ý hay quan tâm tới.
Do chỗ này thường xuất hiện một vài sinh vật gây bệnh hoặc một vài thứ dơ bẩn, nên những tu luyện giả ở trong trấn không ai dám lại gần. Thêm cả trong trấn có vài tin đồn về có người từng chết khi vào trong đây, vì vậy mọi người đều sợ hãi chỗ kì lạ này.
Mà sự thực là do Lăng Nhất làm, hắn cố ý tung những tin giả này ra để lừa những người ở đây, tất nhiên để lừa một số kẻ có tu vi thấp, còn những người tu vi cao hơn một chút thì vẫn có gan đi vô và bị hắn giết. Lý do hắn làm vậy là để không ai vào chỗ này và phát hiện ra chỗ ở của hắn. Phần khác, hắn không muốn ai phát hiện ra bí mật của mình.
Trở về nhà, hắn liền nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang cố bò ra khỏi cái chòi nhỏ… Do khuôn mặt đã có những vết dơ che mất nên không thể nói gì về dung mạo, nhưng nhìn về chiều cao cộng thêm khuôn mặt lo lắng của Lăng Nhất, thì đây có vẻ như là người thân của hắn.
- Tỷ tỷ, sao tỷ lại ra đây.
Hóa ra người trước mắt chính là tỷ tỷ của Lăng Nhất, tên là Lăng Như Ngọc… Cả hai người vốn là sinh đôi nhưng Lăng Như Ngọc lại sinh trước Lăng Nhất tận nửa phút nên mới được gọi là tỷ tỷ.
Thực chất, gia đình của hai người cũng không phải là quá giàu, và cũng không nghèo. Tuy nhiên, phụ mẫu của cả hai đều là hạ nhân của một gia tộc hạng thấp ở Thần giới. Mà người mạnh nhất ở đó mới có tu vi Thần Binh cảnh, tu vi cao nhất là Thần Binh đỉnh phong.
Một lần, nhi tử của gia chủ trong gia tộc đó vì tham sắc của Lăng Như Ngọc mà muốn xâm hại nàng… Phụ mẫu của hai người biết chuyện thì ra tay ngăn cản, vô tình hủy đi mệnh căn (ý là diệt đi tác dụng của cái chân thứ ba ấy (❁´◡`❁)) của hắn. Dẫn đến ghi thù và gia đình họ trở thành phản đồ trong gia tộc ấy.
Xuyên suốt ngày tháng bị rượt đuổi, phụ mẫu hai ngưởi vì tu vi thấp và cả công pháp, võ kỹ đều thua xa người trong gia tộc đó nên đành phải dùng biện pháp thiêu đốt sinh mệnh để có thể kéo dài thời gian cho cốt nhục của mình bỏ trốn.
Kể tử đó, cả hai bắt đầu cuộc sống lang thang… Tuy vậy, cuộc sống lúc đầu của hai tỷ muội cũng không đến mức khổ cực vì tu vi của cả hai đều trong mức khá khẩm đối với một số nơi hẻo lánh. Lăng Nhất lẫn Lăng Như Ngọc đều chịu khó trợ giúp ở một tửu lâu bình thường để kiếm đủ sống cho qua ngày.
Cho đến khi Lăng Như Ngọc gặp phải một căn bệnh lạ. Đúng hơn là bị thứ đó ảnh hưởng đến. Dù cho Lăng Nhất xài hết thu nhập của cả hai đề đem nàng đến các tiệm đan dược với một số loại dược bảo thì vẫn không thể chữa khỏi cho nàng. Cùng lắm cũng chỉ giúp cho Lăng Như Nhất kéo dài sinh mệnh.
Tuy nhiên, khó khăn không hề ngừng lại. Bệnh lạ của Lăng Như Ngọc ngày càng trở nên nặng hơn… Số thần thạch, thánh thạch mà Lăng Nhất kiếm được cũng không đủ để giúp nàng trở nên tốt hơn.
Rơi vào bước đường cùng, hắn mới phải đi ăn cắp thần thành lẫn thách thạch của kẻ khác. Mà đó cũng chính là lý do hắn gặp được Thiên Vân.
---
Đưa Lăng Như Ngọc lên giường một lần nữa, Lăng Nhất cố gắng đem những dược liệu còn lại đem làm nước thuốc cho nàng uống. Tuy nhiên, khi hắn chuẩn bị đưa chén nước thuốc vào mồm nàng thì Lăng Như Ngọc lại giữ tay Lăng Nhất lại.
- Tiểu đệ… khụ khụ… số tiền trong… tay đệ là đến từ đâu…
Lời nói của nàng nhỏ nhẹ, dịu dàng song cũng có một chút yếu đuối, mệt mỏi… Nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Nàng hiểu rõ bệnh tình của mình ngày càng tệ hơn và chất lượng dược liệu ngày càng mạnh hơn. Tuy nhiên, khi cả hai người đều đi giúp việc thì cũng không có nhiều thần thạch như vậy chứ chưa nói tới việc Lăng Nhất đi làm một mình.
Thêm cả việc mỗi lần Lăng Nhất trở về đều đem theo một số thách thạch hay thần thạch còn chất lượng hơn bình thường… Chứng tỏ việc hắn làm có lẽ ẩn chứa không ít nguy hiểm…
Thấy ánh mắt nghi ngở của tỷ tỷ, Lăng Nhất có chút chột dạ. Dù bản thân hắn biết ăn trộm là không đúng, hiểu được rằng nếu tỷ tỷ hắn biết được những thứ mà hắn kiếm được đều do ăn trộm thì chắc chắn nàng sẽ không chấp nhận.
Nhưng vì lời hứa sẽ bảo vệ tỷ tỷ, hắn không thể không lừa dối nàng… Đối với hắn, việc cần thiết nhất lúc này không phải là trả thù cho phụ mẫu. Mà chính là giúp cho tỷ tỷ có thể tiếp tục sống tiếp.
- Không có gì đâu tỷ tỷ… đây là là… đồ mà chủ quán cho ta thêm đấy. Khi ông ấy biết tỷ bị bệnh nặng thì… rủ lòng thương nên cho ta thêm một số một số món để giúp tỷ nhanh hết bệnh…
Dù giọng của Lăng Nhất có chút run run, Lăng Như Ngọc lại vẫn cố gắng xác nhận lại lời nói của hắn…
Trong lúc cả hai đang nhìn nhau… Bỗng một âm thanh kỳ lạ vang lên.
- Này, Lăng Nhất, khi nào ngươi mới cho tỷ tỷ ngươi uống xong thuốc vậy. Nhanh lên ra đây ta còn nói chút chuyện làm ăn.
Người nói không ai khác chính là Thiên Vân… Lúc nãy, khi còn đang đuổi theo những bước chân của Lăng Nhất thì hắn lại phát hiện ra đấu vết đã đứt đoạn.
Tuy nhiên, với năng lực cảm nhận hơn thường cộng thêm vài lời chỉ dẫn của Yêu Yêu, Thiên Vân liền có thể đoán ra bước di chuyển của Lăng Nhất… Dù vậy, hắn vẫn phải sai thuộc hạ dò thám tin tức xung quanh để xác định vị trí của Lăng Nhất nhanh hơn.
Ở cái cái trấn nhỏ này, thực sự có khá nhiều góc hay hay nơi để trốn. Thiên Vân có chút không phục tên này có thể tìm được cái nơi thế này, thậm chí hắn còn tạo ra một lời đồn giả tạo để lừa những người khác. Chứng tỏ kẻ này không hề ngu ngốc.
---
- Xin chào vị công tử. Tiểu nữ tên Lăng Như Ngọc, tỷ tỷ của Lăng Nhất, không biết vị công tử với đệ đệ ta có mối quan hệ như thế nào?
Lăng Như Ngọc bất chấp cơ thể đang mang bệnh liền đứng dậy chào hỏi. Chàng trai trước mắt khiến cho nàng có cảm giác sâu không lường được. Dù là người trong gia tộc mà họ từng ở trước đây, xét về khí thế không ai có thể so bì được với hắn.
- Ồ, vậy cô nương chính là người mà Lăng Nhất từng nói tới… Tên ta là… Ngân Lang, còn mối quan hệ thì… ngươi có thể xem như đệ đệ ngươi đang làm việc cho ta đi.
Trước lời nói của Thiên Vân, Lăng Như Ngọc có chút bán tín bán nghi. Tuy nhiên xét về khuôn mặt tuấn lãng cộng thêm trông tuổi tác của hắn còn nhỏ nhưng tu vi cũng rất cao so với cùng lứa. Thêm việc nàng không cảm giác được một chút ý đồ xấu nào của hắn nên liền không biết nên làm như thế nào.
Mà Lăng Nhất ở một bên còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra thì liền nghe được một giọng nói:
“ Nếu ngươi không muốn có chuyện diễn ra với tỷ tỷ của mình thì liền cố gắng lừa nàng một chút đi. Nếu ngươi dám phản kháng, ta dám chắc có thể khiến cho nàng chết rất thảm ở trước mắt của ngươi.”
Những lời này là từ Thiên Vân, trong suốt một năm rèn luyện, hắn đã học được không ít công pháp liên quan tới linh tu và hồn tu, truyền âm là một trong số đó… Sau khi kết thúc huấn luyện, hắn đã dàng vài ngày để tìm hiểu vài công pháp của thư viện nhưng chủ yếu toàn là công pháp cơ bản, còn linh hồn truyền âm là do Yêu Yêu dạy. Đối với các loại công pháp khác, có lẽ chờ hắn chiêu mộ xong rồi quay lại Thiên gia tìm hiểu cũng được.
- Tỷ tỷ, đây đúng là người chủ hiện tại của ta… Đúng hơn, đây chính là họ hàng gần với ông chủ quán. Nếu không phải có hắn ta trợ giúp, thì ta cũng không thể kiếm đủ tiền mua dược liệu cho tỷ tỷ…
Sau một hồi giải thích đến từ phía Lăng Nhất, Lăng Như Ngọc vẫn có chút khó tin tưởng, nhưng nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của mình, cô nàng cuối cùng vẫn phải ngồi uống hết bát thuốc lúc nãy… Còn Lăng Nhất sau khi thấy tỷ tỷ uống hết bát thuốc thì liền thở ra một hơi rồi căn dặn nàng một chút để rồi đi ra ngoài với Thiên Vân.
Dù cố gắng trấn tĩnh, nhưng Lăng Như Ngọc vẫn thấy được sự lo lắng đến từ ánh mắt Lăng Nhất… Tuy nhiên, khi nàng đang chuẩn bị hỏi han thì không hiểu từ đâu ra có người ở đằng sau tấn công vào gáy khiến cho nàng tạm thời ngất đi.
Lăng Nhất thấy vậy thì liền nổi điên, bởi người ra tay không ai khác chính là một hộ vệ của Thiên Vân. Người này có ti Thần Binh, đánh ngất một Địa đế đang bị suy yếu chiến lực như Lăng Như Ngọc là quá dễ. Lúc này, ánh mắt Lăng Nhất đã dần đỏ lên như máu, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên rõ rệt.
Thiên Vân thấy cảnh này thì cười một tiếng, sau đó liền đem nàng cho một tên thủ hạ không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh hắn. Miệng còn cười to nói:
- Tiểu tử, muốn gặp lại tỷ tỷ ngươi. Thắng được hộ vệ của ta rồi hẵng nói.
--Hết chương 10--