Chương 8: Tâm tư

Phần đầu của Quỳnh Liên Hội kết thúc, mỗi kẻ có một tâm tư, có kẻ lo lắng, có kẻ đố kị.

Ba đại mỹ nam quả nhiên tài năng vượt bậc, còn riêng nhị điện hạ của Ân quốc, quả là thâm tàn bất lộ. Qua hai ngày ngắn ngủn, thanh danh Phượng Doanh liền được mọi người âm thầm ấn định, cũng không biết là phúc hay hoạ, mà cổ nhân nói rất hay" là phúc không phải hoạ, là hoạ không thể tránh".

Đêm nay có nhiều kẻ không ngủ được, chắc hẳn có Tư Đồ Ngọc đi.

Từ lúc hoà tấu đến giờ, Tư Đồ Ngọc cứ đứng bên cửa sổ như bị trúng tà, tà từ đâu ra, từ Cư Điện ra. Thân ảnh nho nhỏ cứ lúc ẩn lúc hiện, tuy ngắn ngủi nhưng lại xuyên qua áo mỏng, thấm thẳng vào tim. Nụ cười bên môi còn hơi vương vấn, chỉ là hai người hai chí hướng, thật khiến Tư Đồ Ngọc đắng đo.

Về phần Phượng Tường và Hi Khanh, bọn họ chính là nói chuyện thâu đêm, thế nào là thiên mệnh, mà thế nào là Phượng Doanh, thế nào là nhị điện hạ, thế nào là tiểu nhân nhi?. Cứ như vậy, phận làm cha mẹ vừa vui mừng vừa bất an.

Ngay cả Hữu Phi Kha cũng chông đèn cho gần đến sáng, ánh mắt vô tình lúc đó, thật khiến hắn có chút nôn nao. Nàng, hắn đã gặp trước kia một lần. Một lần khắc cốt ghi tâm, một lần vì câu nói đó mà theo đuổi, một lần muốn đứng cạnh nàng mà đánh lừa cả bản thân. " Nếu đã là kẻ hèn nhát, tốt nhất đừng nhìn ta".

Phượng Doanh thì lại khác, một mặt mệt mỏi khiến nàng thở không ra hơi, mặt còn lại là do nàng buồn ngủ rồi, vậy thôi!

Ngày thứ hai : Bắn cung.

Lần này mỗi nước cử ra 10 người, mỗi người bắn 3 tên vào hồng tâm để tính điểm, điều đặc biệt của vòng hai này chính là khoảng cách giữa người bắn và hồng tâm, xa thật xa, xa đến nỗi tấm bia chỉ còn nhỏ bằng hai lòng bàn tay chụm lại, vì vậy, muốn bắn trúng được hồng tâm, cái người ta cần chính là linh lực mạnh mẽ và khả năng chuẩn xác.

Xạ tiễn đã chuẩn bị đầy đủ, người dự thi cũng đã xếp thành hàng, lần này cả ba người kia đều không tham gia. Tên đã lên cung, bắn!

Hạ quốc quả thật lắm nhân tài, 10 người thi đấu, đã có 9 người bắn trúng bia, tuy không thể trúng được hồng tâm, nhưng thực lực không thể khinh thường. Còn về Phong quốc, 8 người bắn trúng, trong đó, còn có một người xém trúng hồng tâm. Miêu quốc có phần kém hơn, 7 người bắn trúng bia, tuy vậy cũng là xếp thứ ba từ trên đếm xuống.

Phượng Doanh ngồi một góc tâm tình có hơi dao động, đầu nhỏ thầm nghĩ nếu hôm nay Ân quốc tham gia thì phần trăm thắng sẽ là bao nhiêu, Hứa Nhậm đứng phía sau nhìn biểu tình có chút tùy hứng này của nàng nở một nụ cười sủng nịnh.

Đang ngồi đợi bọn họ chúc qua chúc lại, một đĩa nho lột sẵn vỏ được cung nhân đưa đến bên cạnh nàng. Phượng Doanh mơ hồ nhìn một vòng, bắt gặp một tiểu oa nhi khoảng 6,7 tuổi cũng đang nhìn nàng mỉm cười, tiểu nhân nhi cũng cầm nho lên, ý bảo đó là do hắn làm. Phượng Doanh làm lơ như không thấy, nho cũng không động. Chỉ là một số kẻ nhìn thấy cảnh này có hơi ứa gan một chút. Vài phút ngắn sau, trên bàn Phượng Doanh có thêm một đĩa lê, một đĩa táo. Chính là Tư Đồ Ngọc của Phong quốc và Hứa Nhậm. Phượng Doanh trực tiếp bỏ qua, toàn là một lũ rảnh rửng mỡ. Lại nói, Tư Đồ Ngọc nhìn như đơn giản, nhưng nàng lại cảm thấy hắn mới là kẻ nguy hiểm nhất, bởi vậy, tránh càng xa càng tốt. Tay nhỏ cầm một cái bánh quế hoa, môi hồng nhẹ nhàng cắn một miếng, vị ngọt thơm thơm tràn ngập tròn khoang miệng, Phượng Doanh thoả mãn nheo mắt, Lí Nhu bên cạnh nhanh mắt đưa một li trà tới cho nàng, quả là tuyệt phối, ánh mắt lạnh băng hiện lên ý cười, nhấp một ngụm, quả là trà do Hi Khanh pha, còn bánh quế hoa, chắc hẳn là Yến Nhã làm, phải biết rằng, ở đây có rất nhiều bánh và trà, nhưng chân chính do hai người họ làm chỉ có ba đĩa bánh và 4 li trà thôi.

Cảnh này lọt vào mắt một số người chính là mỹ cảnh trần giang, chỉ là một tia vui vẻ loé lên, cũng thật khiến họ say mê vô cùng.

Phần hai kết thúc nhanh gọn, còn về phần cuối, được tổ chức vào hai ngày sau, mọi người đều rất mong chờ.

Phượng Doanh lặng lẽ quay về, để lại một bóng lưng nhỏ nhỏ khiến người ngóng trong.

..

Cư Điện

Phượng Doanh vừa quay về liền đuổi hết cung nhân ra ngoài, một mình nằm lăn lốc trên giường, tiểu nhân nhi có chút phiền não nhưng cũng không biểu lộ ra mặt, đương thời không có ai mà quấy phá, bỗng vật gì đó cưng cứng làm nàng khẽ nhăn mày. Phượng Doanh từ trong tay áo lấy nó ra, không đâu xa lạ, chính là chiếc vòng của kẻ áo đen hôm trước. Sau ngày hôm đó, Phượng Doanh cũng không cho người đi dò la tin tức kẻ đó, tuy hắn đêm khuya lẽn vào cung, nhưng chắc hẳn cũng không có ý xấu, nếu không, ngày hôm đó hắn cũng không thoát dễ dàng như vậy. Bân quơ một lúc, chuyện này rốt cuộc cũng bị nàng gạt ra sau đầu. Phượng Doanh nhanh chóng ngồi xếp bằng lại, hai tay kết thành một kí ấn thật phức tạp, môi nhỏ đọc một khẩu quyết thật dài. Tiểu nhân nhi cứ vậy đi vào tu luyện

Bàn về việc tu luyện, Phượng Doanh năm nay vừa tròn 6 tuổi nhưng đã đạt tới cấp chín hậu kì. Quả là một chuyện kinh thiên động địa, một khi tin tức này truyền ra ngoài, nhất định sẽ dẫn tới thật nhiều phiền phức, vì thế mấy năm nay, nàng đều một mình ẻm nó đi. Nói về việc tại sao nàng lại cường đại như vậy, thì chỉ có thể giải thích ngắn gọn như sau, tư chất nàng từ nhỏ thông minh, lại ham tu luyện, bí kiếp đọc một lần liền thuộc, học một suy mười, chính là, tham lam thực tiễn, không chôn chân ở sách vở, cộng thêm có long châu làm giá đỡ, một bước lên mây. Nay Ngạo Kiếm Song Linh đã luyện đến tầng thứ 8, linh lực đã ở tầng thứ 9, cấp bậc đã đủ xếp vào hàng ngũ cao thủ, bạn cùng trang lứa chính là không phải đối thủ của nàng, còn về phần những tinh anh thi đấu lần này, muốn thắng nàng, còn phải đi hỏi lại diêm vương, vã lại nàng đầu óc thông minh quyết đoán, tương lai nhất định khiến người người ngước nhìn.

Lí Nhu đợi một lúc lâu không thấy Phượng Doanh cho gọi có chút lo lắng, cũng may Tư Đồ Ngọc tới bái phỏng khiến nàng có cái cớ thật suôn mượt.

" Nhị điện hạ, có Phong quốc tam điện hạ tới cầu kiến".

Phượng Doanh nghe vậy dừng việc tu luyện lại, kẻ nguy hiểm đến rồi, nàng cũng nên lãnh giáo một chút.

" Mời Tam điện hạ vào đây"