Chương 7: Lưu Luy - Oãi Cầm

Tư Đồ Ngọc lặng lẽ liếc nhìn tiểu nhân nhi bên cạnh, khuôn mặt khả ái, ánh mắt xa xăm, thong dong bình tĩnh, có chút ngông cuồng nhưng không làm người khác chán ghét, dường như riêng nàng là được phép như vậy.

Phượng Doanh cũng liếc nhìn Tư Đồ Ngọc, mặt đẹp như tiên, đường nét thanh tao nhưng mạnh mẽ hơn nữ tử, thần thái ưu nhã, thoáng đạt, mỹ nam tử. Chính là không đẹp bằng cầm của hắn - Oãi cầm, tên đẹp như âm thanh của nó vậy. Nếu người trong thiên hạ nghe được tiếng lòng của Phượng Doanh không biết có băm thay nàng ra không, chỉ tiếc, bọn họ không có cái gan đó.

Chính là, Tư Đồ Ngọc thì chơi cầm, vậy Phượng Doanh chơi gì?...Cũng không thể trách sao bọn họ lại nghĩ như vậy, bởi lẽ, quả thật chẳng có mấy người biết nàng giỏi chơi môn nào, à không, bọn họ còn nghĩ nhị điện hạ tâm như cục đá nữa cơ, còn về phần Tư Đồ Ngọc, ba chữ "thấu luật âm" cũng chỉ là vô tình để thử nàng.

Từ trong tay áo, một chiếc sáo màu đen tuyền trượt xuống nằm gọn trong tay Phượng Doanh, thân sáo khá dài, nhưng cũng không biết tại sao cái tay ngắn chủng của nàng lại để nổi nó, trên thân sáo ngoài những chi tiết của một cây sáo bình thường ra, thứ khiến người ta chú ý nhất chính là hoa văn trên nó, một con rồng đang ngủ.

Phượng Doanh xoay tay, sáo đẹp đã ở ngay bên miệng, mắt nhẹ nhắm.

Ngón tay hạ xuống, tiếng cầm ngân lên, Oãi cầm hát một khúc thật mềm mại, tiếng cầm nhẹ nhàng du dương như ngọn gío của mùa hạ, đôi khi róc rách như tiếng suối lúc về chiều. Một khúc không tên. Tiếng cầm từ từ thâm nhập vào trong xương tủy, âm thanh bỗng dưng có chút quyến luyến như tiếng gọi của người bạn tình. Tiếng sáo vang lên như lời tâm tình thỏ thẻ, nhưng sao thê lương và tịch mịch đau thấu cả lòng, nhìn khung cảnh này, có người tức cảnh sinh tình làm thơ, cũng có kẻ mê luyến mà rơi lệ. Tiếng sáo rít re như tiếng oán than, đàn cũng từ đó mà như nàng thơ xoa diệu, từ từ ,từ từ, đàn sáo hợp làm một, hai kẻ trên khán đài cũng không thể phân biệt địch ta, như hai người đã quen nhau rất lâu về trước.

Tưng..! dây đàn đứt, máu chảy nở thành hoa, cũng lúc đó, gió nhẹ thổi qua, tóc dài che đi hàng lệ trên mặt hoàng tử nhà Tư Đồ.

Toàn khán đài im bật, quả thật là tan thương, ai cũng cảm thấy sao mà bi ai đến lạ, cứ như bị hớp hồn, Phượng Tường tỉnh mộng đầu tiên, ông hô một chữ "hay", người ta mới bừng tỉnh mà vỗ tay theo.

Cứ như vậy, có lẽ ai thắng ai thua ở ván này đã phân định rõ

Phượng Doanh đang muốn xoay người bước xuống khán đài thì Tư Đồ Ngọc nhẹ nhàng gọi nàng lại.

" Xin thỉnh giáo quý danh của hảo sáo" Tư Đồ Ngọc thi lễ.

Phượng Doanh lãnh đạm phun ra hai chữ " Lưu Luy". Mọi người thầm ghi nhớ cái tên này vào lòng, còn riêng Tư Đồ Ngọc, hai chữ " Phượng Doanh" càng được hắn khắc sâu.

Từ đó về sau, có một ca khúc được lưu truyền rộng rãi, chỉ gọi là "ca khúc", bởi lẽ nó không được chủ nhân đặt tên, có người thì gọi nó là Phong Ân, cũng có người gọi nó là Lưu Oãi, cũng có người gọi là Phượng Đồ, Đồ trong Tư Đồ Ngọc, Phượng trong Phượng Doanh. Tóm lại, một khúc ngẫu hứng của hai đứa trẻ từ nay lưu danh muôn thuở. "Ngươi có biết không, ngày hôm đó.....".

Bỏ phiếu kết thúc, người chiến thắng là Phong quốc Tư Đồ Ngọc, nhưng người được nhắc đến nhiều nhất lại là Phượng Doanh.

Chỉ là, ai cũng không thấy, khi bọn họ hoà tấu, ánh mắt Hữu Phi Kha có chút đau lòng.

Phượng Doanh chậm chạp quay về Cư Điện, bấy giờ đã là buổi trưa đứng bóng, nắng có hơi gay gắt làm tiêu nhân nhi khó chịu.

Ngay khi bước vào Cư điện, một bóng lưng quen thuộc khiến Phượng Doanh có chút sửng sờ.

Thiếu niên nhận thấy có người, xoay đầu, một cái xoay đầu mất cả một năm.

Hứa Nhậm lần này quay về trưởng thành hơn hẳn, làn da trắng trẻo giờ có hơi rám nắng, hai chân mày rậm anh khí ngất trời, mắt nâu hẹp dài có phần lặng hơn trước, mũi cao anh tú, môi mỏng phong trần.

" Hứa Nhậm tham kiến công chúa" Lần này được gặp nàng, không ai biết được hắn có bao nhiêu vui mừng, trời còn chưa sáng, hắn đã một mình thúc ngựa từ tận biên cương đến trong cung, quả thật chính là cực kì nôn nóng gặp lại tiểu nhân nhi ở trong nội thành.

Phượng Doanh nhìn hắn "Miễn lễ", nàng cười nhẹ, nụ cười nở trên khuôn mặt lãnh khốc như mùa xuân ấm áp, mềm mại mà yên bình. Hứa Nhậm nhìn ngây ngốc, chợt nhận ra mình thất thố, hắn có chút ngượng.

" Ngồi đi".

" Tạ công chúa".

Phượng Doanh lãnh đạm nói, không nghe ra hỉ nộ .

"Lần này ở biên cương có tốt không?"

Hứa Nhậm ngơ ra một chút rồi cũng thành thật trả lời.

" Ban đầu không tốt lắm, nhưng rồi thuộc hạ cũng quen".

" Ừm".

Chỉ ngắn ngủn như vậy, kết thúc cuộc trò chuyện, Phượng Doanh ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, môi hồng hơi mím nhẹ, hai tay đặt trên đùi.

Hứa Nhậm nhìn cảnh trước mắt một cách thoả mãn, hắn đã nhớ nhung hình ảnh nhỏ rất lâu, trong mơ cũng muốn gặp lại, giờ nhìn thấy nàng càng không biết có phải mộng mơ...

Bữa trưa cũng không dùng, gần tới xế chiều, Phượng Doanh mới mở mắt, nhìn thấy Hứa Nhậm vẫn còn ngồi đó, nàng cũng không biết hắn nghĩ gì, chỉ là đột nhiên hỏi hắn một câu

" Muốn quay lại biên cương hay làm thân vệ của ta?"

Hứa Nhậm nghe câu này đầu tiên là giật mình sau đó vui mừng không thôi

" Hứa Nhậm muốn quay về bên công chúa" Lời trên mặt chữ, hắn thật là muốn ở bên cạnh nàng.

" Ừm" Nàng định nhắm mắt dưỡng thần tiếp nhưng chợt nhận ra điều gì đó nên bồi thêm một câu " Ngươi quay về nghỉ ngơi đi".