Những tên còn lại được lệnh ngay lập tức rút ra đủ các loại mặt hàng từ dao bấm, gậy ba khúc, thậm chí còn có một tên trong số đó còn lấy ra cả một kìm chích điện. Có thể thấy đây không phải là một đám côn đồ bình thường.
Cả đám sáu tên cùng lúc lao lên với hung khí trong tay nhắm thẳng về phía kẻ vừa khiến cho đại ca của chúng hôn mê bất tỉnh mà đánh tới. Người thanh niên kia nhất thời chưa kịp phản ứng lại với số lượng vũ khí nguy hiểm như vậy nhắm vào mình nên chỉ biết đứng im bất động.
Chỉ trong chớp mắt trên đỉnh đầu anh ta đã có bóng dáng một cây gậy ba khúc không có một chút nhân từ lao xuống. Nếu dính phải cú đó không biết chừng hộp sọ của anh ta bị chẻ ra làm hai.
Tuy nhiên ngay trước khi anh ta dính phải cú đánh đó thì từ phía sau có một lực cực lớn kéo anh ta lùi lại. Mất vài giây anh ta mới có thể lấy lại bình tĩnh thì đã thấy Thiên Bảo đứng ở phía trước mặt.
- Sáu đánh một mà lại còn dùng hàng.
Thiên Bảo cười nhạt lắc đầu khẽ nói, đối với hành vi này hắn cực kỳ ngứa mắt. Hơn nữa Thiên Bảo cảm thấy trong cái Đông Lào Hội gì đó này chỉ có mỗi người thanh niên xăm con hổ trên tay này là có thể dùng được.
Vì vậy nên Thiên Bảo đã đưa ra một phép thử để xem liệu có thể dùng được người này hay không. Sau khi đã thử rồi thì hắn cũng không ngại ra tay cứu anh ta một phen. Trước là để lại trong đối phương một cái ấn tượng mình đã cứu anh ta, sau là để thể hiện ra một chút bản lĩnh của bản thân.
Hiển nhiên Thiên Bảo hiểu rõ việc để cho đám người này tâm phục khẩu phục thì hắn cần phải có bản lĩnh hơn người, đây cũng là một cái cơ hội tốt để hắn chứng minh cho họ thấy.
Trước đó Thiên Bảo ngồi ở một vị trí cách xa hơn 5 mét, vậy mà trong chớp mắt hắn đã xuất hiện để cứu người, toàn bộ những người có mặt ở không không có ai có thể nhìn rõ tốc độ của hắn kinh người đến như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen vụt lên thì đã thấy Thiên Bảo đứng ngay trước mặt đám côn đồ.
Những tên côn đồ chỉ sững người một lúc rồi lại tiếp tục lao lên, lúc này bọn chúng đã trở nên điên cuồng nên chẳng quan tâm nhiều nữa. Trong mắt chúng lúc này chỉ biết rằng Thiên Bảo là một tên nhóc gầy gò ốm yêu tay không tấc sắt, còn bọn chúng thì có đủ đồ chơi. Chỉ cần dí cho đối phương một phát súng điện thì tuỳ ý đánh đấm.
Đám côn đồ làm nhiều nên đã sớm quen thuộc với việc này, tên cầm súng chích điện bước lên đầu tiên. Một ngón tay hắn đặt lên nút bấm nhấn xuống tạo ra một dòng điện xanh trắng cùng với những tiếng “Tách tách…” vang lên liên tục.
Vẻ mặt Thiên Bảo không có chút thay đổi, chỉ là một cái kìm chích điện cỏn con sao có thể khiến hắn lung lay được, cho dù là súng với đạn cũng chẳng thể tạo ra chút uy hiếp đến hắn.
Thiên Bảo chỉ nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay tên côn đồ đang cầm kìm chích điện khẽ dùng lực, trong mắt hắn thì làkhẽ dùng lực, trong mắt hắn là nhẹ nhàng nhưng trong mắt đám người đang chứng kiến sự việc thì cánh tay của hắn cứ như một bóng ma chộp lấy tên côn đồ.
Thiên Bảo dồn lực vào tay khiến cho biểu cảm của tên côn đồ biến hoá ra đủ mọi loại sắc thái, trong toàn bộ những sắc thái xuất hiện thì không có cái nào là súng sướng, chỉ có duy nhất trạng thái thống khổ, sự thống khổ cứ gia tăng dần theo thời gian.
Thiên Bảo cũng phải đánh giá cao sự chịu đựng của côn đồ này, hắn hiểu rõ lực mình tạo lớn đến mức nào, nét mặt của tên côn đồ cũng lộ rõ sự đau đớn. Thế nhưng tuyệt nhiên tên côn đồ không kêu lên lấy một tiếng, hắn quả thực phải đánh giá cao sự chịu đựng của tên này.
Thiên Bảo gia tăng thêm một chút lực nữa thì một tiếng:
“Rắc…”
Ngay sau đó tên côn đồ không nhịn được nữa mà hét lên thật lớn.
Thiên Bảo cảm thấy âm thanh này có chút chói tai liền nhấc chân lên đập vào ngực đối phương. Cú ra chân của hắn khiến cho tên côn đồ văng về sau gần ba mét mới dừng lại, trên ngực tên côn đồ cũng đã lõm xuống nhìn rõ mồn một hình bàn chân. Từ trong miệng tên côn đồ kêu lên hai tiếng “Ọc ọc”, một tràng máu tươi tuôn ra rồi hắn ta mới ngất đi.
Thiên Bảo không hề có chút nương tay nào, những tên này đã quen thói bắt nạt người khác, ra đường còn mang theo đủ các loại đồ chơi gây thương tích, trong đó còn có cả kìm chích điện đủ hiểu bọn chúng ngang nhiên đến thế nào.
Phải biết Hà Nội là đất thủ đô thường xuyên có các đơn vị kiểm tra hành chính, vậy mà bọn chúng cũng chẳng có một chút e ngại.
Những kẻ như thế này cho dù đánh chết cũng đáng, tất nhiên Thiên Bảo vẫn kiểm soát sức mạnh nên không ra tay đến mức chết người, nhưng nếu để thêm khoảng chừng ba mươi phút nữa thì không nói trước được điều gì.
- Chúng mày nên đứa hai đứa nó đi viện đi, để thêm một lúc nữa thì ngày duy nhất chúng nó được về nhà chỉ có thể là ngày mùng một và ngày rằm hàng tháng thôi.
Đám côn đồ đang chuẩn bị lao lên ngay lập tức khựng lại, nhìn vào tình trạng của kẻ vừa bị Thiên Bảo đánh thì ai cũng hiểu rõ lời hắn nói là thật.
Tuy nhiên đây là lần đầu chúng nếm quả đắng như lúc này, từ trước đến giờ chỉ có bọn chúng đánh người chứ nào có bị người khác đánh như lúc này, cho dù có thanh toán giữa các nhóm cũng là hỗn chiến ngươi đánh bọn ta mất một người thì cũng phải đánh cho đối phương mất một người.
Thế mà lần này lại chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đối phương hạ hai người mà không thể phản kháng, hơn nữa lại còn bị một đứa trẻ ranh đánh cho ra nông nỗi này. Nếu chuyện này lộ ra thì đảm bảo không còn mặt mũi nào, từ đó sẽ trở thành chuyện cười cho băng khác lấy ra bàn tán.
Nghĩ đến đó đám côn đồ lại một lần nữa lao về phía Thiên Bảo. Nhìn cảnh tượng này hắn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, có vẻ như từng đó là chưa đủ để thông não cho đám người chỉ biết động tay chân này.
Nghĩ lại thì cũng đúng, bọn chúng dùng tay chân quen rồi, đã lâu không dùng đến não cho nên có thông thế nào đi nữa thì cũng vẫn vô dụng như trước.
Vậy nên để đối phó với những kẻ như thế này thì phương pháp hiệu quả nhất chính là dùng những cái mà chúng giỏi nhất đối phó với chúng.
Nghĩ đến đây thì đám côn đồ cũng đã lao đến trước mặt Thiên Bảo, hắn nhẹ nhàng lách người tránh một cú giáng từ trên cao xuống, thuận thế nhấc chân lên đá một phát thật mạnh vào bụng khiến cho đối phương văng ngược về sau, miệng sùi ra một chút bọt mép.
Những tên khác thấy cảnh này càng trở nên điên cuồng, cứ một tên lao lên là lại hứng trọn một cú đá như trời giáng văng về sau, hắn còn lười không thèm dùng đến tay để đối phó với đám lâu la này, mỗi tên chỉ cần một đá đã là quá đủ với chúng rồi, thậm chí đó là hắn mới chỉ dùng đến một phần nhỏ sức mạnh. Nếu tung ra toàn lực chỉ sợ rằng đám này sẽ chết tại chỗ mất.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút sáu tên côn đồ đã đo sàn, tên nào cũng ôm bụng quằn quại đau đớn, trong đó có hai tên nằm bất động vì ngất xỉu từ sớm.
Chỉ còn lại duy nhất một tên lúc này mới nhận ra tên nhóc gầy gò ốm yếu trước mặt là kẻ không dễ đối phó. Không! Nói chính xác đây là kẻ mà bọn chúng không thể đối phó.
- Đại ca tha cho em…!
Thấy Thiên Bảo quay sang nhìn mình, tên côn đồ ngay lập tức buông cây gậy ba khúc trong tay ra rồi quỳ xuống cầu xin tha thứ.
- Đem đám người của mày cút!
Thiên Bảo nở một nụ cười khinh bỉ rồi lạnh lùng nói.
Đó giống như là một lời ân xá dành cho những tên côn đồ, dù cơ thể vẫn còn rất đau đớn nhưng chúng phải cố nén lại để mang theo hai tên đồng bọn đã hôn mê.
Những tên côn đồ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trong vài phút ngắn ngủi bọn chúng đã biến mất khỏi quán rượu.
Thiên Bảo chậm rãi quay trở lại rồi từ tốn ngồi xuống ghế ở chính diện, hắn đảo mắt một vòng nhìn tất cả mọi người rồi khẽ lắc đầu thở dài một hơi.
“Không biết đám người này thì làm được trò trống gì?”
Thiên Bảo âm thầm đánh giá, hắn lại thế lực của bản thân mình lúc trước không khỏi tiếc nuối. Hắn từng là một người cảnh sát quốc tế mạnh mẽ, bởi vì những năng lực đặc biệt của mình nên đã trở thành chỉ huy cấp cao của đội điều tra liên quốc gia.
Đó là một thế lực mà tự tay hắn gây dựng lên đến hơn trăm người trải đều khắp các quốc gia là thành viên của Interpol.
Mặc dù thành viên bị chia ra là vậy, tuy nhiên chỉ cần Thiên Bảo nói một tiếng thì dù ở bất kỳ đâu cũng sẽ quy tụ đầy đủ nhanh nhất có thể.
Đó cũng là một phần lý do đẩy hắn vào tình cảnh này. Hắn đã đưa toàn bộ người của mình đi truy quét phần tử còn sót lại của tổ chức Địa Ngục đang lẩn trốn trong rừng Amazon, không ngờ đó chỉ là một cái tin tức giả. Chính vì ngày cưới đã cận kề nên hắn đã không xác minh thông tin.
Lúc này đây Tử Thần đã chết nhưng hắn đoán rằng một kẻ như Tử Thần không thể không có kế hoạch dự phòng. Tên kia tìm đến tận cửa vào ngày quan trọng nhất trong cuộc đời hắn thì chắc hẳn đã xác định không còn đường trở về.
Vậy mà Tử Thần vẫn tìm đến để rồi kéo theo hắn và Gia Hân đi cùng, nếu hắn thực sự chết đi mà Tử Thần vẫn có kế hoạch dự phòng thì chắc hẳn thế giới này sẽ đại loạn.
- Lỡ như bọn chúng trả thù thì sao?
Thiên Bảo còn đang mải nghĩ linh tinh thì một giọng nói vang lên kéo hắn về thực tại. Giọng nói vừa rồi là của người thanh niên với hình xăm con hổ sắc sảo trên tay. Thiên Bảo chỉ lạnh lùng thốt lên một tiếng:
- Đến bao nhiêu thằng thì đánh bấy nhiêu!
Vốn dĩ hắn định nói rằng đến một tên thì giết một tên nhưng lại cảm thấy như vậy thì có phần thái quá nên phải nói khác đi.
Nếu là trước kia thì đúng là hắn sẽ không có lấy một chút ngần ngại mà thốt ra câu nói đó.