Chương 95: Ra mắt

Mọi người cũng đã nhận ra sự khác thường của Thiên Bảo nên cùng nhau nhìn về nơi mà hắn không rời mắt lấy một giây.

Tuy nhiên lúc nhóm người nhìn về phía đó thì lại chẳng có điều gì đáng chú ý nên không khỏi mang theo một dấu hỏi to đùng nhìn lại về phía Thiên Bảo.

Lúc này hắn đã trở lại trạng thái bình thường đồng thời cũng thu hồi ánh mắt từ bao giờ. Đơn giản là ngay trước lúc mọi người cùng nhau nhìn về nơi đó thì Thiên Vũ đã nhanh chóng chuồn mất.

Sở dĩ Thiên Bảo nhìn Thiên Vũ không rời mắt lấy một giây cũng là vì hắn biết đối phương rất có thể vẫn đang giữ súng trong tay.

Thiên Vũ rơi vào tình cảnh này chính một tay hắn gây ra, nên đối phương nung nấu ý định trả thù là điều rất dễ hiểu.

Thiên Bảo cần phải cảnh giác cao độ như vậy là vì sợ rằng tên kia sẽ làm liều mà gây thương tổn đến những người bên cạnh hắn.

- Nhìn gì vậy?

Bảo Ngọc nhanh miệng nói ra thắc mắc của mọi người.

- Không có gì.

Cũng may Thiên Vũ rời đi trước khi bị mọi người phát hiện nên hắn đỡ mất công giải thích nhiều mà chỉ nói đơn giản như vậy.

Mặc dù chẳng người nào tin là thực sự không có gì nhưng cũng không ai lên tiếng hỏi lại.

Mặc dù không thu được kết quả gì từ lần điều tra này nhưng Việt Hoàng vẫn phải về báo cáo, còn Thiên Bảo thì không có ý định đi cùng anh nên mỗi người đi một ngả.

Hắn vừa về đến nhà còn chưa kịp bước qua cổng vào bên trong thì điện thoại đã vang lên. Trên màn hình là một số điện thoại lạ, trước nay rất hiếm có người lạ gọi cho Thiên Bảo, thỉnh thoảng có số lạ cũng chỉ là gọi nhầm.

Lần này vẫn cho rằng có lẽ một người nào đó lại gọi nhầm nên Thiên Bảo chẳng thèm nghe mà cất điện thoại vào túi. Tuy nhiên người ở phía bên kia dường như đang gọi thông báo tin dữ nên liên tục gọi đi gọi lại không ngớt.

Đến hồi chuông thứ tư thì Thiên Bảo đã không chịu được nữa mà phải nhấc máy lên nhận cuộc gọi.

- Ai thế?

Cảm thấy đối phương đúng là cứng đầu nên Thiên Bảo vừa nhấc máy đã gắt lên.

- Là anh đây.

Người ở phía bên kia điện thoại đã nghe ra ra ngữ điệu của hắn không mấy vui vẻ nên hơi có chút e dè.

- À… Có chuyện gì không?

Thiên Bảo đã biết người ở phía bên kia là ai, đó chính là người mà hắn lựa chọn để thay mình làm việc trong thế giới ngầm. Anh ta chính là người thanh niên hắn “chọn mặt gửi vàng”, nơi mà hắn sẽ đặt những viên gạch đầu tiên tạo ra thế mới của mình.

- Các anh em trong hội muốn được gặp em.

Thiên Bao nghĩ trong vài giây rồi gật đầu đồng ý. Dù sao những người này đều là những người sẽ giúp hắn làm việc trong tương lai, vậy nên bỏ ra một chút thời gian ra mắt bọn họ cũng là việc nên làm.

Hơn nữa người thanh niên đang nói chuyện với hắn nói rằng mọi người “muốn được” gặp mặt mình,thay vì mình phải đi gặp mặt mọi người thì bọn họ lại muốn được gặp mình, có thể hiểu rằng bọn họ đã đặt địa vị của hắn cao hơn.

Mất khoảng 20 phút đi taxi Thiên Bảo đã đứng trước cửa quan rượu, hắn ngay lập tức đẩy cửa bước vào. Phía bên trong có hơn mười người đang cùng nhau cầm một cốc bia trong tay.

Thiên Bảo không hề để ý đến bọn họ mà đưa mắt nhìn xung quanh, vài giây sau người thanh niên chủ quán rượu mới bước ra, nhìn thấy hắn đang đứng trước cửa trên mặt lộ ra nét cười nhanh chân bước đến.

- Những người trong hội đâu?

Chưa kịp chờ cho thanh niên chủ quán rượu nói lời nào thì Thiên Bảo đã lên tiếng hỏi trước.

- Kìa...Đó là tất cả người trong hội.

Thiên Bảo nhìn theo hướng chỉ tay của người thanh niên thì khuôn mặt lộ ra vẻ thất vọng.

Cơ bản là vì khi nhìn thấy đám người đang cùng nhau uống bia hắn không hề nghĩ đó là người trong hội. Trong số hơn chục người, chính xác là mười sáu người tính cả chủ quán rượu có chút nào giống những kẻ trong thế giới ngầm sao?

Ai nấy đều có cân nặng không dưới tám chục với cái bụng mỡ cảm giác như bà bầu bốn, năm tháng vậy, may ra thì còn vớt lại được người chủ quán rượu cùng một thanh niên với hình xăm con hổ trên cánh tay.

Thử hỏi có cái thế lực nào trong thế giới ngầm với một đám thanh viên như thế này mà có thể mang lại sự uy hiếp cho người khác?

- Người mà ông bảo chính là thằng cu em này à?

Chàng trai với hình xăm con hổ đứng dậy đi về phía Thiên Bảo vừa nói vừa nhìn hắn với một ánh mắt đầy ngờ vực. Cũng phải, chẳng ai muốn nhận một kẻ mặt non nớt, thân hình thì gầy gò như một que củi lên làm sếp của mình cả, hơn nữa lại còn là sếp trong một cái thế giới mà động một cái là sẽ có án mạng xảy ra.

Những người khác cũng mang theo ánh mắt tò mò nhìn về phía chủ quán rượu, nhìn thấy anh ta gật đầu bọn họ hơi có chút thất vọng. Nhìn chàng trai trẻ kia chẳng một ai có thể nghĩ ra hắn lấy uy danh ở đâu để có thể khiến cho người khác phải nghe theo.

Trên khuôn mặt hầu hết mọi người đều tỏ ra vẻ chán nản, một số người đã có dấu hiệu chuẩn bị đứng lên đi về, đưa một thằng trẻ ranh lên để cho hắn sai khiến bọn họ sao?

Quả thực đúng là trò cười.

- Anh em phải tin ở tôi chứ.

Lúc này người chủ quán rượu cũng đã nhìn ra sự chán nên trên khuôn mặt của tất cả mọi người đành phải lên tiếng nếu không quả thực tất cả mọi người sẽ bỏ về.

Trước khi anh ta gọi cho Thiên Bảo thì đã tập hợp tất cả mọi người trong hội lại để nêu ra việc đứng lên chống lại thế lực chèn bọn họ. Ngay khi vấn đề được đặt ra đã có một nửa số người lên tiếng phản đối, chủ quán rượu cũng không chần chừ mà buộc bọn họ phải rời hội.

Cũng vì sự quyết đoán của anh ta nên mới có một nửa số người cùng ở lại để xem thần thánh trong miệng chủ quán là ai, lúc này được diện kiến thì tất cả đều mang một trạng thái đó là thất vọng.

Vài người còn cho rằng có lẽ chủ hội đã bị chèn ép đến mức sinh ra những suy nghĩ ảo tưởng rồi, nếu thực sự là như vậy thì cũng đã đến lúc bọn họ rời khỏi hội. Một số người đã bắt đầu đứng lên chuẩn bị đi về.

“Ầm….”

Tuy nhiên ngay tại thời điểm bọn họ đứng lên thì cửa ra vào kêu bị đẩy ra thật mạnh lên một tiếng lớn, từ bên ngoài bảy tám người nối đuôi nhau bước vào, tên đi đầu tiên giơ tay lên chỉ trỏ rồi hét lớn:

- Tại sao lại đóng cửa? Giờ này mới mấy giờ mà chúng mày đã đóng cửa rồi hả? Có coi bọn tao ra cái gì không?

Đám người ở phía cũng bắt đầu hét lớn để phụ họa đại c a của mình, hơn nữa bọn chúng đi đến đâu tay chân cũng không chịu nằm im mà bắt đầu đá đổ bàn ghế trong quán. Đứa trẻ 5 tuổi cũng biết nhưng tên này hôm nay đến đây là để gây sự.

Thiên Bảo cũng chẳng nói gì mà chỉ lẳng lặng ngồi xuống quan sát biểu hiện của mọi người.

Ngay tại thời điểm đám người kia bước vào thì những người vốn có mặt trong quán lập tức e dè, thậm chí ngay cả chủ quán cũng đã bắt đầu tỏ ra e ngại. Chỉ có duy nhất người thanh niên với hình xăm con hổ trên tay là không hề tỏ ra một chút e ngại nào.

Thậm chí Thiên Bảo còn thấy dường như trong mắt anh ta còn có chút oán hận, quả thực đứng là sự oán hận.

Thiên Bảo âm thầm quan sát người này thêm một chút thì từ phía bên kia tên đi đầu lại hét lên:

- Tiền bảo kê tháng này còn chưa đóng. Có muốn làm ăn ở đất này nữa không?

Thiên Bảo âm thầm nở một nụ cười nửa miệng đầy khinh thường, không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật, ở chốn thủ đô đất chật người đông này bọn chúng lại dám mở miệng ra là đòi tiền bảo kê.

Bọn chúng tưởng đây là những năm 90 của thế kỷ trước hay sao?

Chủ quán rượu không biết phải xử lý ra sao, Thiên Bảo dường như tỏ ra vẻ không quan tâm khiến cho anh ta cảm thấy bối rối chưa biết liệu thực sự hắn có đứng ra xử lý chuyện này hay không. Lỡ như bây giờ anh ta đứng ra phản kháng mà hắn lại tỏ ra thờ ơ không quan tâm thì chẳng phải sẽ không còn chốn dung thân nữa hay sao.

Người thanh niên với hình xăm con hổ trên tay cũng đồng thời liếc về phía Thiên Bảo, anh mắt của anh ta cũng đồng thời chạm với ánh mắt của hắn. Nhìn biểu hiện này Thiên Bảo chỉ khẽ nhướng mày lộ rõ ý nói tùy ý xử lý. Người thanh niên thấy được thái độ này của hắn thì cắn răng âm thầm đưa ra quyết định.

- Chúng mày nghĩ đây là đâu mà đến đòi tiền bảo kê?

Toàn bộ mọi người có mặt trong quán rượu đều đồng loạt mang theo sự kinh ngạc nhìn về phía người vừa lên tiếng, ở phía những người phe ta vừa kinh ngạc nhưng cũng xen lẫn một chút lo sợ.

Đơn giản là vì những tên này là những kẻ không nói đạo lý, một khi đã ra tay thì không cần biết có có liên quan hay không, bất kỳ kẻ nào xuất hiện trong tầm mắt cũng đều bị xử lý.

Phía những tên côn đồ kia thì lại mang theo ánh mắt sửng sốt, bọn chúng đã không ít lần đến đây kiếm trác, lần nào cũng nhận được sự tiếp đãi nồng nhiệt đồng thời kiếm được một mớ tiền không hề nhỏ đủ để cho bọn chúng ăn chơi mấy ngày.

Vậy mà lần này lại lòi ra một tên muốn đứng lên phản kháng, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có một tên dám đứng ra nên bọn chúng cho rằng tên này chỉ là ngứa mồm thích xen vào chuyện của người khác.

- Bây giờ mày tự vả vào mồm 20 cái rồi cút khỏi mắt tao thì may ra còn có cơ hội trở về một cách lành lặn.

- Những thằng mà phải cút ở đây chính là chúng mày đấy

Người thanh niên xăm tay ngay lập tức cứng rắn đáp lại.

Ở phía bên kia tên dẫn đầu đám côn đồ thấy những người còn lại không có phản ứng mà còn e ngại thì ngay lập tức bước đến đồng thời quát lớn:

- Con mẹ mày hôm nay không cho mày một trận ngày mai tao chạy bằng bốn chân.

Mặc dù nói là vậy nhưng vóc người của hắn ta so với thanh niên xăm tay cách biệt rất lớn, tên côn đồ còn thấp hơn người thanh niên cả một cái đầu, thậm chí thể hình cũng không bằng.

Bốp...

Hắn ta vừa bước lên thì đã bị người thanh niên ra tay trước. Thân hình to lớn người người thanh niên nhanh như sóc nhào đến tung ra một đấm giữa mặt tên côn đồ khiến hắn ta bật ngược về sau, chỉ kịp thốt lên một tiếng:

- Giết nó….

Rồi ngay sau đó rơi vào hôn mê.