Chương 5: Đệ Tử Trung Thành

Vừa nói xong thì Mập mạp Trưởng lão này đã vội vàng ngồi lại chỗ cũ.

Vân Thù Dương và Ốm yếu Trưởng lão nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống.

Đống lửa vẫn rừng rực cháy khiến xung quanh sáng tỏ, cũng làm cho những biểu tượng, hình xăm cùng những vết thẹo trên gương mặt nhăn nheo của lão càng thêm rõ ràng. Trông ông ta chẳng khác nào một con thú hoang già nua với ánh mắt luôn ẩn giấu vẻ cảnh giác sâu bên trong.

Ông ta nhìn qua ba người trưởng lão rồi chậm rãi đi đi tới hướng còn lại của đống lửa để ngồi xuống. Chỉ đi có một đoạn thế mà ông ta còn thở mạnh như thể dã thú rít gào, có lẽ là do đã quá già nên cơ thể cũng không còn nghe lời nữa.

Vân Thù Dường chờ vị Hỏa chi Tát Mãn này ngồi xuống rồi mới nhấn giọng: “Vậy thì bắt đầu thôi…”

“Chờ chút!” Bỗng có một giọng nói cắt ngang lời Vân Thù Dương

Ba vị trưởng lão của tam giới thần giáo đồng thời nhìn về Hỏa chi Tát Mãn. Ông ta thì lại từ từ chỉ tay về bên cạnh Vân Thù Dương rồi bảo: “Người này, để hắn đi đi!”

Hai người Mập mạp, Ốm yếu Trưởng lão cùng nhăn mày, Vân Thù Dương thì lại hắng giọng: “Hắc Lang là tâm phúc của ta, hơn nữa còn tu luyện bi pháp có thể tạo ra Huyết Phách Tinh, thứ đó lại rất có lợi cho Hàng Thần Chú, tôn giả lẽ nào còn không hiểu sao?”

Đôi mắt già nua của Hỏa chi Tát Mãn lại chuyển về phía đống lửa trước mặt khiến vẻ thương tang trong ấy lại càng như rõ ràng hơn, thậm chí còn như là hai ngọn lửa đỏ bùng lên từ trên người ông ta vậy. Sau đó kẻ này lại từ từ nói: “Ta không tin hắn!”

Vân Thù Dương cũng cau mày tỏ rõ nét giận rồi lạnh lùng: “Căn cứ theo sách cổ của thần giáo chúng ta thì khi thi pháp Hàng Thần Chú nếu có bí pháp huyết phách nhiên tinh ở bên hiệp trợ thì có thể tăng lên một thành cơ hội thành công, không rõ tôn giả có ý kiến gì với điều này không?”

“Một thành!” Hai vị Ốm yếu Trưởng lão béo còn lại liền biến sắc, rõ ràng là một thành tưởng như nhỏ bé này lại có ý nghĩa lớn thế nào với họ. Sau khi nghe Vân Thù Dương nói thì bọn họ đều mùng rỡ hẳn lên, Mập mạp Trưởng lão còn tức tối trách nhỏ Vân Thù Dương: “Có chuyện tốt thế này mà sao ngươi không sớm nói với ta và tên khỉ ốm kia?”

Vân Thù Dương gật đầu với ông ta nhưng lại lập tức nhìn chằm chằm về phía Hỏa chi Tát Mãn. Ngay khi ông định mở miệng thì lại nghe được thứ giọng khàn khàn của kẻ kia lập lại: “Ta không tin hắn!”

Lần này thì cả hai người trưởng lão kia đều đã khó chịu. Bọn họ đều là nhân vật có địa vị cực lớn trong Trung thổ Thần châu vậy mà lúc này mặt đều phủ một tầng sương lạnh. Chỉ không rõ Hàng Thần Chú là thứ gì mà khiến cho người có thân phận như họ cảm thấy như vậy đây.

Vân Thù Dương nhướng mày hỏi lại: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn sao?”

“Để hắn rời đi!” Giọng nói khó nghe của Hỏa chi Tát Mãn không ngừng vang vọng khắp sơn cốc vắng lặng thật chẳng khác nào tiếng của một con thú vương sắp chết, già cả nhưng vẫn tràn đầy uy nghiêm: “Nếu nhất định muốn giữ hắn lại thì phải hạ lên người gã Hắc Diễm ma chú đồng thời thề rằng tuyệt đối không được làm chuyện bất lợi với Hàng Thần Chú nếu không sẽ bị hắc diễm đốt ngược lại bản thân khiến da thịt cháy khô, hồn phi phách tán, đời đời kiếp kiếp không thể luân hồi mà phải chịu nỗi đau bị thiêu đốt. Lúc đó ta mới yên tâm.”

Vân Thù Dương chợt giận dữ bật dậy căm tức nhìn Hỏa chi Tát Mãn rồi gầm lên: “Ngươi muốn đem thứ yêu tà đó lên người đệ tử ta sao!”

Hỏa chi Tát Mãn cười lạnh đồng thời hơi nhắm mắt lại như thể không hề quan tâm tới cơn giận của Vân Thù Dương. Có lẽ đôi mắt của lão đã nhìn thấy quá nhiều buồn vui trên thế gian này nên giờ đây chỉ còn ánh lửa đang không ngừng thiêu đốt.

Cũng ngay lúc đó bỗng có một tiếng nói vang lên từ bên cạnh Vân Thù Dương, chính là của vị Ốm yếu Trưởng lão kia: “Tôn giả nói hình như cũng không sai.”

Vân Thù Dương quay phắt lại vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn ông ta nhưng vị trưởng lão này cũng không hề e ngại mà còn bình tĩnh nhìn lại.

Ở phía bên kia Hỏa chi Tát mãn lại phát ra tràng cười chói tai như tiếng quỷ gào rồi cũng nhìn về bên này.

Vân Thù Dương hít sâu rồi liếc sang bên phía Mập mạp Trưởng lão định nói gì đó thì lại bị người này ho khan cướp lời: “Vân huynh, ta cũng nghĩ rằng để đề phòng vạn nhất thì lời của tôn giả cũng không phải là không có lý.” Có thể là vì quan hệ của y với Vân Thù Dương cũng không tồi nên sau khi suy nghĩ thì lại giảng hòa thêm: “Hơn nữa, chúng ta đều biết rằng dù Hắc Diễm Ma Chú vô cùng tàn độc nhưng cũng chỉ là một loại thề nguyền mà thôi, chỉ cần tên nhóc kia không làm trái lời thề, thì lời nguyền này cũng sẽ không bị kích động, lúc đó cũng đâu có vấn đề gì đâu.”

Vân Thù Dương rõ ràng không ngờ được là cả tên mập mạp cũng nói như vậy nên sắc mặt lại liên tục biến đổi. Bằng vào thân phận và kiến thức của hắn thì tất nhiên cũng hiểu được đôi phần về loại ma chú này, dù tên mập mạp kia nói cũng không sai nhưng loại ma chú của man nhân ở sâu trong dãy Nam Cương hoang hoang dại kia cũng không chỉ đơn giản như thế.

Khi hắn còn đang tư lự định để Hắc Lang rời đi thì bỗng nghe thấy giọng nói từ đằng sau: “Sư phụ, đệ tử nguyện ý.”

Lời này vừa ra thì quanh đống lửa liền lập tức trở nên im ắng, ánh mắt tất cả những người ở đó cũng theo thế mà rời lên thân người trẻ tuổi mặc đồ đen kia. Ngay cả ánh mắt cơ trí của vị Hỏa chi Tát Mãn già nua kia cũng không phải là ngoại lệ.

Vân Thù Dương khó chịu bảo: “Nguy hiểm bên trong…”

Hắc Lang thẳng lưng ngồi đó rồi bình thản đáp: “Lấy đại sự của sư phụ làm trọng, một chút hiểm nguy cho đệ tử thật không đáng nhắc tới.”

Vân Thù Dương nhìn kĩ gương mặt trẻ trung của y một lúc lâu rồi mởi thở sâu bảo: “Tốt! Con quả nhiên là đệ tử tốt của ta, ta đúng là đã không nhìn lầm.”

Hắc Lang cúi đầu im lặng.

Vân Thù Dương quay lại ngồi xuống chỗ của mình rồi cất giọng: “Con mau tới đây.”

Hắc Lang vâng một tiếng rồi đứng dậy vòng qua đống lửa đi tới trước mặt Hỏa chi Tát Mãn, sau đó lại yên ổn ngồi xuống bên cạnh lão già này như lúc nãy.

Kẻ có địa vị và tuổi tác như lão lúc này cũng không giấu nổi ánh mắt tán thưởng đặt lên người hắn, nhưng rõ ràng điều này cũng không có chút ảnh hưởng nào tới tâm trí và quyết định của y.

Dưới sự theo dõi của ba vị trưởng lão của tam giới thần giáo thì một nghi thức ngắn gọn nhưng kì lạ nhanh chóng được bắt đầu. Hỏa chi Tát Mãn trước tiên đưa tay vào trong đống lửa một lúc rồi mới thu về, theo đó trong lòng bàn tay cũng hiện lên một ngọn lửa nhỏ đang cháy sáng nhưng máu thịt của hắn lại chẳng hề có chút phản ứng nào với nó cả. Sau đó mọi người lại thấy hắn khẽ ngâm một đoan chú ngữ thần bí cổ xưa.