Lão giả mặt hồng hào ngồi chính giữa khẽ chau mày, mặt lộ một tia không hài lòng, thản nhiên nói:
“Chỉ bằng hắn mang tới ba viên Huyết Phách Tinh, vậy đã đủ chưa?”
Vị Ốm yếu Trưởng lão gò thần sắc lạnh lùng, thoạt nhìn cũng không úy kỵ trưởng lão Vân Thủ Dương, còn muốn mở miệng nói thì vị mập mạp trưởng lão tới gần hòa giải:
“Được rồi được rồi, tiểu gia hỏa này có thể mang tới Huyết Phách Tinh, chưa nói việc đó rất có lợi với việc thi pháp thần chú, công pháp hắn tu luyện cũng tương hợp với Hàng Thần Chú. Dù sao mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình, không cướp được thêm tí nào của ngươi đâu, lão khỉ ốm ngươi chớ nói nhiều”
Ốm yếu Trưởng lão gò hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại không thèm nói thêm, Vân Thủ Dương quay qua mỉm cười với mập mạp trưởng lão, mà lão nhân kia cũng xoa cằm mỉm cười đáp lại.
Vân Thủ Dương lập tức vẫy tay gọi Hắc Lang. Hắc Lang đi tới, ngồi xuống phía sau Vân Thủ Dương, sau đó lấy ra từ trong ngực áo một thanh hắc sắc chủy thủ rồi đặt trên mặt đất.
Cách đầu mũi chủy thủ ba tấc có một khối tinh thể nhỏ trong suốt màu đỏ tươi óng ánh, nhìn như hổ phách mã não đang bám trên đó.
Vân Thủ Dương đảo mắt qua khối tinh thể này rồi lại liếc nhìn Hắc Lang, ánh mắt ôn hòa gật đầu với hắn.
Hắc Lang cúi đầu không nói, im lặng ngồi phía sau lão nhân chờ đợi. Chợt ánh mắt hắn đảo qua mặt đất, phát hiện cách đó không xa, trong bụi cỏ rậm, một đóa hoa Hợp Hoan nhỏ đang nở rộ, khoe sắc màu đỏ tươi của mình.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua đóa hoa kia, sau đó dời tầm mắt.
Một đêm u ám này tự dưng dài khác thường, ngay cả thời gian cũng đi chậm lại, cứ như là bị bóng tối vô biên vô hạn quanh sơn cốc bám giữ lấy.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, bốn người đang ngồi quanh đống lửa đồng loạt ngẩng đầu.
Tại một hướng xa xôi bỗng nhiên truyền lại một tràng tiếng trống dài làm cho người ta có cảm giác tim đập nhanh hơn.
Đống lửa trước mặt bốn người chợt kịch liệt run rẩy, trở nên cuồng loạn, tóe lên vô số đốm lửa nhỏ! Nếu như ngọn lửa cũng có sinh mạng thì giờ phút này hẳn là nó đang phẫn nộ rít gào lên, hoặc cũng có thể là nó đang bị kinh sợ, đang không ngừng run rẩy...
Tiếng bước chân nặng nề bỗng dưng truyền đến, vốn từ ở nơi rất xa nhưng chỉ vài bước đã xuyên qua khoảng cách lớn kia mà tiến sát gần ngọn lửa.
Tiếng trống mơ hồ vẫn chưa biến mất, hơn nữa hình như còn càng ngày càng giục giã, làm cho người ta nhịn không được tim cũng đập nhanh hơn.
Sau một lát, một thân ảnh cao lớn chậm rãi bước ra từ bóng tối.
Ánh lửa bỗng ảm đạm hơn, là do lửa đột nhiên hạ thấp xuống, phảng phất như là cúi đầu tỏ vẻ kính phục với người tới. Tiếp đó, bóng người kia tựa hồ tùy ý phất tay, tức thì ánh lửa lại sáng ngời trở lại, bốc thẳng lên cao, thậm chí còn mạnh mẽ hơn mấy lần, chiếu sáng khắp mười trượng xung quanh.
Hắc Lang ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt chiếu lên bóng người đang chậm rãi đến gần.
Người tới là một lão nhân già nua, nhưng cũng không phải là tu sĩ nhân tộc thông thường trong Trung thổ Thần Châu. Thân thể của lão nhân này cao hơn người bình thường ít nhất thêm một nửa, mà đó còn là lão đang hơi cúi thân mình, bộ dáng có chút phong trần.
Lão nhân nắm trên tay một cây trượng gỗ, nặng vô cùng, mặt trên có điêu khắc đồ văn hồng sắc hỏa diễm. Hai chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài miệng lão, không biết có phải vì trải qua vô số tuế nguyệt thương tang hay không mà hai chiếc răng nanh kia đã chuyển từ màu trắng sang xám ố. Trên mặt lão xăm vô số hoa văn Đồ Đằng màu xanh đen, phần lớn đều có quan hệ với lửa, nhìn qua trông vô cùng đáng sợ.
Con ngươi của Hắc Lang hơi co lại, trong lòng xẹt qua một từ: Man nhân!
Man nhân sống tại đại lục Nam Cương thuộc Trung Thổ Thần Châu, cách xa nhân tộc và bị ngăn cách bởi một "Mê Loạn Chi Địa" vô cùng rộng lớn; phát triển thành một chủng tộc quái dị. Qua vô vàn năm tháng, giữa tu sĩ nhân tộc cùng Man nhân tuy rằng không có huyết hải thâm cừu, nhưng vẫn không phải là sống yên ổn với nhau cho tới bây giờ.
Ngay tại thời điểm mới đến, khi Man nhân trông có vẻ cực kỳ già nua kia đảo mắt qua đồ văn đại thụ trên tấm bảng gỗ thì đột nhiên xẹt qua một tia khinh miệt.
Cùng lúc đó, phía sau Man nhân già nua này lại xuất hiện bảy thân ảnh cao lớn hùng tráng dị thường, không ngoại lệ đều là chiến sĩ Man nhân, ai nấy đều giống như một ngọn núi nhỏ, tựa hồ đang ẩn chứa lực lượng vô cùng tận trong cơ thể. Chỉ sợ dù là đánh tay không thì yêu thú thông thường cũng không phải đối thủ của họ.
Thế nhưng bảy chiến sĩ Man nhân cường đại vô cùng này lại có vẻ cực kỳ kính trọng Man nhân già nua phía trước, thấy lão tùy ý phất tay, bọn hắn liền dừng trong bóng đêm, không lại gần thêm nửa bước.
Hắc Lang lần thứ hai dõi mắt nhìn lên người lão già Man nhân kia, nghĩ thầm, trong truyền thuyết bộ tộc Man nhân xưa nay có vị trí Tát Mãn là thủ lĩnh chí cao vô thượng, có lẽ nào là lão nhân trước mắt này?
Đúng lúc này, ba lão giả mặt vẫn luôn không đổi sắc kia đồng thời nhìn lão già Man nhân. Sau một lát, Vân Thủ Dương gật đầu, nói:
“Nghe danh 'Hỏa Chi Tát Mãn' đã lâu, hôm nay vừa thấy, tôn giả quả nhiên có pháp lực vô thượng, lại còn cực kỳ thuần thục với lực lượng của lửa, bội phục, bội phục.”
Lão già Man nhân cúi đầu cười một tiếng, thanh âm trầm thấp dị thường, hơn nữa còn khàn khàn, giống như là tiếng của gió thổi từ trong hòm bay ra, khiến người ta lông tóc dựng đứng:
“Trong mắt tu sĩ nhân tộc các ngươi, chúng ta đều là dã nhân chưa khai hóa, tại sao lại bội phục?”
Vân Thủ Dương cười nhẹ:
“Chúng ta đã nhập Tam Giới Thần Giáo, từ trước đến nay xem Tam giới chúng sinh bình đẳng, không có nhàn rỗi mà làm mấy chuyện phân biệt vô vị đó.”
Lão già Man nhân cười nhạt, không đáp.
Vân Thủ Dương lại nói:
“Thứ kia mang tới chưa?”
Lão già Man nhân đưa bàn tay cực lớn vào trong ngực, lần mò chốc lát lấy ra một chiếc vòng cổ, mặt trên treo rất nhiều vật trang trí làm bằng xương trắng, trong đó ở giữa mảnh xương lớn nhất lại bị khoét ra một cái lỗ nhỏ, bên trong đút một vật nhỏ đang lóe lên hào quang. Vật này hai đầu nhọn chính giữa trống, bề ngoài nhìn giống vân gỗ, lại có màu xanh biếc, giống như là một hạt giống của loài cây không biết tên nào đó. Từ xa nhìn tới tựa hồ không có gì đặc biệt, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được có một loại khí tức sinh cơ bừng bừng từ "hạt giống" này phát ra.
Đồ vật này vừa xuất hiện, ba vị trưởng lão Tam Giới Thần Giáo đồng thời biến sắc, đồng loạt đứng lên, nhìn chăm chú vào mảnh xương trắng này, đặc biệt là "hạt giống" kỳ lạ.
Qua một lúc lâu, ba người thu hồi ánh mắt, đối mắt nhìn nhau một chút, đều khẽ gật đầu, xem ra là xác nhận không có lầm.
Mập mạp Trưởng lão thoạt nhìn kích động nhất, tay nắm thành quyền, mặt lộ vẻ nôn nóng, nói:
“Nếu mọi sự đã chuẩn bị, vậy chúng ta cũng nhanh bắt đầu thôi!”