Trên xà nhà, Minna móc ra hai thanh dao quân lúc nghe bọn thương lái kia muốn Lưu Phong, đã muốn hốt cái tụi giang hồ nàu, nếu không phải lúc chuẩn bị ra tay, nàng đã nghe được tin tức nàng muốn biết, chỉ sợ đã hốt hàng cả đám.
"Mọi người đừng quên, chúng ta đây làm việc giúp cho bọn Áo Mã Nam Tước, tên thành chủ mới tới này, cũng không dám đắc tội Áo Mã Nam Tước bọn hắn, không phải sao, mấy quý tộc Áo Mã Nam Tước, liên hợp xuất binh, thì có thể tuỳ tiện giết chết thành chủ mới tới này." Mập djt thương lái cười đắc ý.
"Ha ha ha. . . có cần phải lộ ra tin tức chúng ta là người của Áo Mã Nam Tước hay không , tin tức này nếu tiết lộ ra ngoài thì..." có thương lái cười to một cách càn rỡ.
"Có thể, sau đó lại thêm mấy ngày nữa, chúng ta lại nâng giá một lần nữa, vào thời điểm trước mùa thu hoạch, nâng giá thô mạch lên một cân sáu đồng tệ." Mập djt chết tiệt cười một cách quỷ quái.
"Ha ha ha. . . Có thể, cứ làm như ngươi nói đi."
Nghe đến đó, Minna cũng không nghe tiếp nữa, nàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, ghi lại những thứ nghe được ở phía dưới.
Nàng phải nhanh màn tin tức truyền trở về, mấy tên thương lái này căn bản chính là muốn đi thu tiền, phải biết trước đó một cân thô mạch chỉ có hai đồng tệ, chớ nói tới tinh mạch cũng chỉ có bốn đồng tệ.
Hiện tại thô mạch đã đạt tới ngưỡng giá của tinh mạch, đây là muốn bức tử rất nhiều người a, mà lại bọn hắn còn dự định tăn giá một lần nữa.
Minna vô thanh vô tức trèo xuống xà nhà, sau đó nhờ bóng tối che chở, nhẹ nhõm ra khỏi cửa, nàng còn thuận tay mang ra một khối thịt heo.
"Phi. . ."
Trên đường, Minna phun thịt heo ra, "Thịt này thật đúng là khó ăn."
Nàng nhìn biểu cảm của những người kia mà xem, ăn rất tốt mà vị lại dở tệ, chỉ có thể ăn vào mới biết được, thịt vừa mặn vừa tanh, vẫn là cái mùi trong trí nhớ kia.
Rất nhanh, Minna đã trở lại lâu đìa, nàng xe nhẹ đường quen đi vào trong thư phòng.
Mới vừa vào cửa, Minna đã ngửi được mùi vị quen thuộc, bên tai vang lên một âm thanh ấm áp như vầng thái dương, Lưu Phong khẽ cười nói, "Trở về rồi, cho ngươi vài bát cháo thịt nạt, lại ăn đi."
"Ừm ừm!" Minna nhu thuận gật đầu, lỗ tai mèo lắc lắc, vất cuốn sổ cho Lưu Phong , rồi đặt mông lên bàn làm việc
"Meo! Ăn ngon thật. . ." Minna bưng cháo thịt nạc, húp như bọn con trai thấy ảnh gái, thỉnh thoảng gật gù đắc ý bảo, toi có công với cách mạng, cho tôi húp trước.
Lưu Phong nhìn tin tức trên cuốn sổ, thỉnh thoảng quay đầu hỏi một ít thứ, dù sao chữ mà Minna viết giống như lớp trẻ bây giờ nhìn chữ nôm .
"Tình huống trong suy đoán không lệch lắm, chỉ một ít thứ ngoài ý muốn, không nghĩ quý tộc của mấy thành khác đã bàn tính lâu như vậy."
Lưu Phong khép lại cuốn sổ, suy tư, chuyện ngày hôm nay cho hắn một lời nhắc nhở.
"Thiếu gia, ta hốt xác bọn hắn nhé" Minna để ba cái bát đã được vét sạch xuống, đằng đằng sát khí nói.
"Tạm thời không thể giết bọn hắn."
Lưu Phong lắc đầu, binh lính của hắn vừa mớichieeu vào, một chút sức chiến đấu cũng không có, một khi giết những thương lái này, những quý tộc kia sẽ có cớ mà công thành.
Hiện tại thứ hắn thiếu chính là thời gian, cho hắn hai mươi ngày, hắn sẽ không sợ những kỵ sĩ của quý tộc kia.
"Giá lương thực đây này." Minna khổ não nói.
"Không vội, bọn hắn muốn nâng giá, ta đoán chừng sau ba ngày, bọn hắn sẽ thấy cảnh không ai thèm mua lúa mì." Lưu Phong lạnh mặt nói.
Minna chớp chớp mắt, nghiêng đầu nghĩ, cũng không nghĩ ra có biện pháp nào, khiến cho người ta ba ngày sau không mua lúa mì.
"Tốt, ngươi ăn no rồi đi rửa mặt một chút, sau đó đi ngủ đi, cả ngày mệt mỏi rồi" Lưu Phong nhéo nhéo mặt Minna đang vung vẩy đuôi mèo
"Anh. . ." Minna đỏ bừng mặt, mắt híp lại, luống cuống tay chân rút đuôi về, cước bộ hơi chật vật chạy ra khỏi thư phòng.
"Ây. . ."
Bàn tay của Lưu Phong cứng lại, hắn gãi gãi cái ót, khó hiểu nói. " Minna sao lại đột nhiên xấu hổ thế. "
"Đúng rồi, ta vừa bóp đuôi nàng. . . việc này. . . Khụ khụ khụ. . ."
Lưu Phong nghĩ đến một bài biếc, ở trên thân thể nhân loại bây giờ vẫn còn lưu giữ lại xương cụt, chính là cái đuôi, như vậy thì ra cái đuôi chính là một trong những thứ mẫn cảm nhất của nhân loại.
"Xem ra vừa rồi đã đùa giỡn Minna rồi!" Lưu Phong cười khổ một tiếng.
Hắn từ trog ngăn kéo lấy ra quyển da dê, bắt đầu nhìn kỹ, đây là một phần bản đồ chả Tây Dương Thành, còn có hình dạng địa hình xung quanh, đây là thứ hắn để Ba Phu vẽ ra.
Phía tây là U Cấm sơn mạch, Lưu Phong nghe Ny Khả nói, nếu không phải U Cấm sơn mạch chặn cực hàn phong bạo, bên này cũng sẽ lâm vào cảnh băng tuyết quanh năm.
U Cấm sơn mạch kéo dài vài cái quốc gia, là một sơn mạch vô cùng lớn., hiện tại xem như một bình chướng ngăn cản ‘ lửa giận của Băng Tuyết nữ thần.
Đương nhiên, hiện tại những thứ này không liên quan Lưu Phong, thứ hắn muốn là cải biến một chút cho Tây Dương Thành, hắn nhìn đường đi xiêu xiêu vẹo vẹo tren bản đồ, kém chút không nhịn được nghĩ dùng bút đi sửa chỉnh tề.
"Khoảng cách ngày mùa thu hoạch còn hơn hai mươi ngày, về mặt thời gian hẳn là đủ, thứ chính là những vật kia không biết có nung được ra không." Lưu Phong tự lẩm bẩm.
"Được rồi, ngày mai đi xem một chút, nếu như nung ra được, như vậy đã có cơ sở rồi."
"Còn có lương thực, không biết sau bốn ngày có thể chở về hay không , đây chính là một bước trong kế hoạch của ta."
Lưu Phong cảm thấy, nên tìm một người hiếu được việc triều chính giúp hắn, nếu không thì chắc chắn không bao lâu nữa, hắn sẽ hói đầu như saitama mất.