Chương 20: Khác Nhau Như Thiên Đường Và Địa Ngục

Tây Dương Thành vào ban đêm trở nên rất yên tĩnh, trên bầu trời có rất nhiều mây đen, ánh trăng le lói được một tí rồi chợp tắt , cho một ít người có dụng tâm khác hành động rất thuận lợi.

Đường đi tăm tối như đường vào tim crush, lại rất yên tĩnh vì crush đ có cảm xúc với mình, lại còn tràn đầy mùi hôi chua, khiến cho lỗ mũi thính cực kỳ như thằng bạn khi thấy mình móc đồ ăn ra cảm thấy chán ghét, nàng hồi tưởng lại chiếc giường êm ấm ở trong lâu đài, còn có chăn bông mềm mại đến lạ thường kia.

Nghe thiếu gia nói, cái chăn đó làm thừ rất nhiều lông gà vịt, gọi là lông nhung . . Nhưng nhớ nhất vẫn là cháo hoa, nàng quyết định sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải về ăn ba bát cháo hoa kèm thịt bò.

Minna đi đường rất nhẹ nhàng, tốc độ di chuyển không chậm, hai mắt cảnh giác liếc nhìn bốn phía, lỗ tai mèo lắc một cái lắc một cái, lúc hành tẩu đều núp ở trong bóng tối.

Mục tiêu của nàng là ở phía đông của Tây Dương Thành, người ở bên đó đều là một ít người có tiền, hôm nay nàng nhận được tin tức, mấy tên thương lái kia sẽ tụ họp ở một quán trọ trong đó.

Sau khi Minna tiếp cận quán trọ đó xong, thấy được ở đây vô cùng náo nhiệt, so với sinh hoạt của một ít dân chúng khác, đúng là một trời một vực .

Minna đi tới nơi hẻo lánh như một bóng ma, vô thanh vô tức trèo lên xà nhà phía đại sảnh, nàng nhìn qua những thị nữ đang bưng đồ ăn lên, không khỏi nhếch miệng, hoàn toàn hấp dẫn nỗi sự thèm ăn của nàng.

Phía dưới kia mang tới những khối thịt heo lớn, còn có bánh mì được chế tác từ thô mạch, tất cả đều được chồng chất ở trên bàn, còn có một vại rượu lúa mạch

Những thức ăn này, nếu như vào ba bốn ngày trước, có lẽ Minna sẽ thấy chảy nước miếng, ăn được một ít thôi nàng cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhưng bây giờ nàng lại rất khinh thường vì đã được vỗ béo, khối thịt heo nấu với nước muối kia từ xa đã nghe thấy mùi hôi tanh của thịt, cái bánh mì làm từ thô mạch kia có lẽ có thể cầm lên mà choảng nhau được.

Minna so sánh với món thịt kho hột vịt ngày tết má làm mà Mai Y làm, Ny Khả làm bánh mì Viet Nam so với đồ ăn ở dưới kia, chắc chắn ngon hơn nhiều.

Không khiến Minna đợi lâu, mấy tên thương lái kia đã đến, tất cả thị nữ đều bị đuổi ra ngoài, bên ngoài còn có vài người thị vệ cường tráng đứng canh cửa.

"À há! Bằng hữu của ta, đồ ăn đêm nay thật phong phú, thịt heo này thật thơm." Một tên thương lái trong đám la lên, hắn lấy tay hốt đại nhét vào trong miệng.

"Đùn là ăn rất ngon, làm còn tốt hơn đầu bếp nhà ta, mùi hương của cái bánh sanwich này thơm rất ngào ngạt." Một tên thương lái khác càng giống quỷ chết đói hơn, một tay thịt heo, một tay bánh mì thô mạch, cắn thật lớn.

"Tất cả mọi người cứ ăn tận hứng đi, đây chính là tiệc rượu làm theo tiêu chuẩn của quý tộc, mọi người ăn nhiều một chút." Một tên thương lái mập mạp nói, hắn cầm vại rượu đổ vào trong miệng mà hốc

Trên xà nhà, Minna nhìn thấy tướng ăn của mấy người phía dưới tí nữa nôn ra.

Móng tay còn đen xì kia lại cầm đồ ăn mà hốc, còn có râu ria đầy dầu mỡ. Minna thử so sánh với sinh hoạt của nàng trong lâu đài, thật sự là khác nhau như Thiên Đường và Địa Ngục.

Nàng nghĩ nghĩ một chút, đúng là mấy tên quý tộc khác cũng không hơn gì những tên này, tất cả bọn hắn đều lấy tay mà bốc, cùng lắm lấy thêm lưỡi dao bé xíu :v.

"Chẳng lẽ, thiếu gia mới thật sự là quý tộc ."

Minna nghi ngờ có lẽ là như vậy, ở trong lâu đài có mấy cách ăn thịt khác nhau, ăn bò bít tết sẽ dùng dao nĩa, ăn xào thịt thì dùng một đôi đũa.

Nàng nhớ tới, mình với Ny Khả, lúc lần đầu ăn bít tết, nhìn cách cầm dao nĩa đã thấy buồn cười, vẫn do thiếu gia dạy cho nàng cách dùng dao nĩa và đũa.

"Nói cách khác, thời gian qua ta từng hưởng thụ còn tốt hơn cả công chúa sao." Minna suy nghĩ miên mang.

Mà phía dưới vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, ngay từ đầu toàn nói linh tinh như vozer chém gió, ví dụ như thương lái kia hốc được nhiều lúa mì, nhà kia lấy thô mạch trộn vào tinh mạch rồi lại lấy thứ đó bán đồng giá với tinh mạch.

Mấy tên thương lái kia sau khi hốc cho rững mỡ xong rồi ợ phát cho nhẹ bụng, thoải mái cười ha hả, "Ha ha ha. . . đã thật sự!"

"Tất cả mọi người ăn no rồi, cũng nên nói chuyện chính một chút." Tên bàn tử kia nói.

"Nói đi, ngươi gọi chúng ta tới, nhất định sẽ không phải chỉ là ăn cơm."

Tên thương lái mập mạp gần đầu, liếc vòng quanh mấy người ở đây, có chút hạ giọng nói. "Mọi người hẳn đều biết, từ đây đến ngày thu hoạch lúa mì không còn mấy ngày, đến lúc đó lúa mạch bội thu, lúa mì của chúng ta sẽ bị giảm giá đi."

"Đúng rồi, lúa mì của chúng ta là lúa mì áp đáy hòm, kém xa lúa mì vừa thu hoạch nhiều." Có thương lái công nhận.

"Chẳng lẽ lại phải nâng giá cao hơn hai ngày trước, lúc này mới được bao lâu lại nâng giá, chỉ sợ sẽ bị dân chúng làm ầm ĩ." Có thương lái lo lắng nói.

"Sợ cái gì chẳng lẽ bọn hắn không mua lúa mạch sao, chỉ cần chúng ta găm hàng năm sáu ngày, người chết đói thiếu chắc ? Ai dám làm ầm ĩ nữa." Tên thương lái mập mạp kia nói.

"Xác thực, chỉ cần chúng ta thống nấu giá cả thật tốt. những người kia không mua cũng phải mua."

"Ta chỉ có một chút lo lắng, chỉ sợ thành chủ chèn ép chúng ta, phải biết rõ rằng thành chủ hôm nay đã chiêu hơn một trăm người binh sĩ." Có thương lái lo lắng nói.

"Xùy. . ." Mập mạp thương lái kia khinh thường nói "Những tên binh sĩ mới được chiêu mộ kia có thể hơn được kỵ sĩ sao."

"Chờ tên thành chủ mới kia huấn luyện binh sĩ đủ trình độ rồi thì ngày mùa thu hoạch cũng đã tới, chúng ta cũng kiếm đủ rồi, mọi người cũng phải rời đi Tây Dương Thành, cái này thì sợ gì chứ. "

Mập mạp thương lái đứng dậy, đưa tay cao lên như thằng đa cấp nói. " Mà các ngươi lại sợ tên thành chủ mới ngu ngốc này sao, đã từ chối rút đi, còn miễn rất nhiều thuế, hắn phải nuôi hơn một trăm người, các ngươi cảm thấy lúa mạch có nên bán cho hắn hay không ."

"Ha ha ha. . . hắn nghe lời thì bán cho hắn, không nghe thì không bán, những dân binh kia không có cơm ăn sẽ nháo sự lên."