Chương 13: Người Nhà Ngưu Bôn Tới

"Yên tâm đi! Những thứ này chỉ sử dụng nội bộ trong tòa thành này thôi." Lưu Phong khẽ cười nói, thứ hắn mang ớt từ địa cầu lúc này, tất cả đều ưu tiên sử dụng trong nội bộ trước đã.

Thứ mà hắn tung ra tất cả đều là bản đơn giản hóa, ví dụ như dây chuyền làm giấy, giấy làm ra sẽ không trắng nõn được, và cũng không dẻo như hiện tại.

Chỉ khi nào tung ra, Lưu Phong tin tưởng ngay lập tức sẽ rơi vào tình cảnh giành giânt, mà cách làm được những công việc đó thì thứ tất yếu chính là nhân công.

"Vậy là tốt rồi!" Minna nhẹ nhàng thở ra, nàng cầm khế ước nhìn sơ qua, đọc một nữa đã kinh ngạc nói. "Hả, tiền lương một ngân tệ, một tháng có thể nghỉ bốn ngày, bao ăn ở, ngày nghỉ lễ còn có ít phúc lợi."

"Đúng!" Lưu Phong gật đầu, hắn xem một ít hợp đồng của các xí nghiệp trên Địa Cầu, lại sửa chữa một chút, trở thành bản nhân công khế ước ở dị giới.

Minna đặt khế ước xuống, nghiêm túc lại, con mắt màu xanh nước biển tràn đầy sắc bén, đưa tay quay khế ước, lớn tiếng nói. "Lưu Phong đại nhân! ! ! Ngươi đây đúng là bại gia, dạng giống như ta, tiền lương 200 mai đồng tệ đã tốt rồi, mà đã có năm thanh dao quân dụng, một thanh dao quân dụng có thể bán mấy kim tệ, không cho lương bổng cũng được, chỉ cần bao ăn ở đã tốt, đương nhiên, phải có cháo hoa mà hốc."

"Còn có, nghỉ cái gì, đều là dư thừa rồi, ngươi ở đâu, ta đây phải đi theo nơi đó, đây là chức trách của ta, tiểu lễ vật ngược lại là có thể có. . ."

Minna chỉ vào điều khoản trên khế ước, từng cái bác bỏ cho Lưu Phong bác bỏ, bộ dáng giống như bà chủ vậy.

Lưu Phong nhíu mày, đưa tay ngăn lại sự kích động của Miêu Nhĩ Nương, cười nói, "Dạng này khế ước, chỉ có người một nhà mới có thể ký!"

"Hự. . ." Minna trong nháy mắt đỏ mặt, lỗ tai mèo cụp xuống, đuôi cong lại, nàng ngu rồi.

"Cái gì. . . Cái gì đó. . . Ta. . . Ta chính là." Minna đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói.

"Đi thôi, đi ăn điểm tâm trước, hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn đấy."

Lưu Phong nhìn Minna đang ký tên, lấy khế ước bỏ vào một cái hòm sắt khóa lại, rồi vứt một cái chìa khóa cho Minna.

"Tốt!" Minna nhận chìa khoá một cách trân trọng, tìm một sợi dây móc vào rồi đeo lên cổ.

Vừa rồi nàng nhìn qua cửa sắt trong thư phòng, bên trong có rất nhiều văn kiện, và đồ vật trân quý.

. . .

Mà lúc này ngoài cửa thành, có một đám người bước tới, có vẻ là người một nhà, trong đó có sáu người là nam nhân cường tráng, và hai nữ nhân.

Đây chính là nhà Ngưu Bôn, là do hôm qua Lưu Phong phân phó Ba Phu đi thông báo, cho nên trời còn chưa sáng bọn họ đã từ trong thôn đi tới.

Lúc Ba Phu tới nhà là chạng vạng tới, sau đó còn nghỉ lại ở trong nhà Ngưu Bôn, sáng nay lại tiếp dẫn tiến vào trong thành.

Ngưu Bôn là một đại thúc hơn bốn mươi tuổi, tóc tai sửa sang rất chỉnh tề, gương mặt nghiêm túc, tràn ngập cứng cỏi cùng trang nghiêm, trên người mặc một bộ quần áo vải.

Hiện tại hắn đang ngồi ở trên xe bò, bên cạnh là Ba Phu đang trò chuyện, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười thoải mái.

"Ngưu Bôn, cả nhà các ngươi thật là may mắn, không nghĩ tới các ngươi lại quen biết với Lưu Phong đại nhân." Ba Phu hâm mộ nói.

Hắn biết gia đình Ngưu Bôn rất lợi hại, là gia đình nổi danh trong lãnh địa này, thành viên một nhà từng người đều là hảo hán, nghe nói Ngưu Bôn năm đó chính là kỵ sĩ chân chính.

"Vô tình xuống quen biết thôi, chỉ không nghĩ tới Lưu Phong sẽ trở thành quý tộc." Ngưu Bôn nhếch miệng cảm thán nói, hắn cũng không nghĩ tới người trẻ tuổi mà hắn cứu ngày đó, cư nhiên trở thành quý tộc trong lãnh địa này.

"Hừ hừ. . . Lúc trước ta đã nhìn ra Lưu Phong không đơn giản, ở trong phía tây chi địa này, sẽ có tiểu tử con nhà ai mà trắng trẻo thư sinh thế kia, đơn giản chính là một quý tộc, nghĩ đến tổ tiên năm đó của hắn cũng là quý tộc thì..."

Một phụ nữ trung niên ngồi cạnh lớn tiếng la hét, nàng là thê tử của Ngưu Bôn, Mai Y.

Nói xong còn liếc mắt năm ngươi con của mình, mỗi người đều là lưng hổ vai gấu, không có một người làm công việc văn thư được.

"Khụ khụ khụ. . ." Ngưu Bôn có chút xấu hổ, hắn biết thê tử của mình thích một người thanh tú, thật không nghĩ tới lại đến mức so sánh nhi tử với người khác.

May mắn nữ nhi của mình giống như mẫu thân nàng, hắn nhìn qua nữ nhi nhu thuận thùy mị của mịn, lúc này đang ôm chân trên xe bò suy nghĩ đến xuất thần.

"Ny Khả, con đang suy nghĩ gì đó." Ngưu Bôn ôn hòa mà hỏi, tiểu nữ nhi này của hắn, cái gì cũng tốt, hắn rất hài lòng.

"Khẳng định chính là đang suy nghĩ về Lưu Phong."

Bên cạnh truyền đến giọng nam tử hùng hồn, đây là con cả của Ngưu Bôn, Ngưu Đại lúc này đang khiêng trên vai một con sói, đây chính là chiến lợi phẩm tối qua mà hắn săn, chuẩn bị tặng cho Lưu Phong làm lễ vật.

"Không, không có. . ." Ny Khả đỏ mặt lên, hoảng hốt huơ tay, giống như nữ hài bị bắt tại trận.

Ny Khả là một người con gái tuổi 17, là Minh Châu trong nhà Ngưu Bôn, gương mặt mười phần thanh tú, có một bộ tóc dài màu nâu sẫm.

"Ha ha ha. . . Sợ cái gì, muốn thì muố chứ.." Mai Y vui vẻ nở nụ cười, nàng ôm Ny Khả nói, " Tiểu Ny, đến lúc đó ngươi hãy gả choo Lưu Phong, ta nhìn hắn cũng thích ngươi." ( Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, mlemmmmm)

“ A” gương mặt Ny khả phấn hồng lên, đôi mắt lộ vẻ bối rối, vùi đầu vào ngực Mai Y.

"Còn thẹn thùng nữa, thế này không tốt đâu." Mai Y trêu chọc nói.

Ngưu Bôn lắc đầu, người thể tử nay của mình chỉ thích trêu chọc con gái, nhưng đối với cọ trai lại không có mấy.

"Ngưu Bôn, Lưu Phong đại nhân hẳn là chiêu các ngươi đi làm kỵ sĩ, đây chính là cơ hội của các ngươi a."

Ba Phu vỗ vỗ lên lưng Ngưu Bô, nhìn vào chân phải đã gãy rồi thở dài nói, "Nếu như chân của ngươi không gãy đã tốt, bằng bản lãnh của ngươi, sợ là sớm trở thành quý tộc đi."

"Ha ha ha. . . Ta đã già rồi, hiện tại là thời đại của người trẻ tuổi." Ngưu Bôn không quan tâm nở nụ cười, hắn nhìn qua con của mình, trong mắt tràn đầy tự hào.