Chương 4: Chương 4

Nghe tiếng Minh gọi ra ăn tối, hai người cũng tạm dừng công việc. Có vẻ công việc vẫn chưa tiến triển gì lắm, thường nghe có thực mới vực được đạo, khi no cái bụng thì mọi việc thường rất dễ giải quyết, thậm chí đang ăn thì đầu óc đột nhiên sáng suốt

"Cháu ngồi đi, lâu rồi nhà mới có người ghé qua dùng bữa. Hôm nay bận quá chẳng chuẩn bị được gì, thức ăn đơn giản thôi."

"Mấy khi được sang nhà bác ăn chực... Thế cháu này là..."

Ông Sơn nhìn qua Minh rồi giới thiệu qua.

Hôm sau thì anh ấy nói trong người không được khỏe, nên bọn cháu trở về sớm hơn những người còn lại."

"Có khi nào cháu Đồng bị dị ứng với nước suối không?"

Ngọc vội trả lời:

" Chắc không phải đâu bác ạ, khi dị ứng nước cơ thể chỉ nổi lên một số mẩn đỏ, trong khi trên lưng của Đồng kéo dài thành từng đường liên tục tạo thành hình kỳ quái. Trong nhóm cũng có vài người cùng tắm suối, nhưng mọi người đều không có cảm giác lạ nào cả. Cháu không nghĩ nước suối có vấn đề."

Ông Sơn đang định hỏi thăm thêm vài câu thì từ trên lầu hai, ông thầy bùa gọi vọng xuống nói đã tìm ra nguyên nhân căn bệnh, nên muốn gọi mọi người đi lên thảo luận một chút.

"Anh sơn làm trong cơ quan nhà nước, có muốn lên xem mấy chuyện trừ ma cho biết hay không? Tôi dám cá anh chưa thấy bao giờ đâu."

"Nghe Trung nói, tôi cũng khá tò mò, nếu bà không phiền thì tôi cũng muốn xem cho biết."

Vì muốn nhìn thấy tận mắt hiện trạng của Đồng, cũng như cách ông thầy chữa bệnh như thế nào, nên ông Sơn xin phép mấy người ở dưới sau đó đi theo bà Hoa lên tầng trên.

Những người khác không có vẻ hứng thú với truyện làm lễ. Ông Vinh có được cơ ngơi rộng lớn, ông tin vào năng lực bản thân thay vì cho rằng đó là món quà của thần linh. Đương nhiên ông không tin mấy gã làm nghề giả thần giả quỷ. Nếu không phải do bệnh viện không chẩn đoán được, ông không bao giờ để vợ của mình làm mấy việc mê tín như thế này. Còn Trung và Ngọc thì dường như đã quá quen với việc làm phép của các ông thầy mà được mời tới, mấy ông thầy đầu thì còn có vẻ hứng thú nhưng càng về sau thì chẳng có gì khác biệt.

Lắm thầy nhiều ma, mỗi người nói một kiểu, cách làm tương tự nhau giống nhau chỉ khác ở tên các vị Thánh, Thần mà họ thờ phụng mà thôi. Hết thầy này đến cô đồng khác, cuối cùng đều thở dài ra về. Có người còn giả điên khùng, ngất lịm đi. Trung và Ngọc hoàn toàn không tin vào những người này nữa.

Bước vào phòng không có gì thay đổi, không dán bùa chúa khắp phòng, không giăng màn, không lập đàn bày trận pháp. Đứng giữa căm phòng là một người đàn ông gầy gò mặc quần áo kỳ lạ kiểu ăn mặc của người dân tộc vùng cao. Ông Sơn thoáng ngạc nhiên khi nhận ra đây là người đàn ông gặp trên xe buýt chiều nay. Người đó phần quái gở hóa ra lại là ông thầy dân tộc mà bà Hoa mời tới chữa bệnh cho con trai mình.

Dường như cũng nhận ra ông Sơn, gã thầy bùa cũng hướng về phía ông khẽ gật đầu mấy cái. Rồi hướng tới bà Hòa dặn dò: " Phiền bà hái cho tôi vài lá bưởi với đun cho tôi ít nước nóng, cậu nhà tối nay sẽ được ngủ ngon giấc."

Bà hoa bước ra bên ngoài bảo Ngọc chuẩn bị mấy thứ đồ theo lời ông thầy dặn, lá bưởi thì sau vườn có sẵn, nước sôi có thể dùng siêu điện cắm một lúc sẽ dùng được. Đối với mấy chuyện tâm linh bà cũng không dám tin chắc nhưng thường nghe là có thờ có thiêng có kiêng có lành, mấy dịp lễ tết đi chùa chiền thì không thiếu.

Ông Sơn đứng cạnh nhìn sự việc diễn ra trước mắt có chút hiếu kỳ. Tuy ông có dịp nhìn tận mắt người ta làm lễ ma chay cúng viếng, nhưng chuyện để trừ tà có lẽ đây là lần đầu tiên. Ông thầy bùa lấy từ trong túi đồ của mình ra mấy chiếc lọ bằng sứ cỡ lòng bàn tay, mở nắp đưa lên mũi ngửi.

Kiểm tra vài ba lọ, ông dừng lại ở một chiếc bình sứ màu xanh lục. Đồng đang ngồi xếp bằng ở giữa phòng, lúc này đang mặt mày nhăn nhó đang nhịn không gãi ngứa, áo đã cởi ra đệ lộ ra hình vẽ màu đỏ như máu trên lưng.

Bà Hoa mang chậu nước lá bưởi lên tầng. Gã thầy bùa kiểm tra một chút rồi nói.

"Được rồi, phiền bà tắt đèn phòng một vài phút, dương quang quá mạnh chỉ sợ không chữa được."

Đèn phòng ngay lập tức bị tắt đi chỉ còn một ngọn nến le lói.Ông thầy rút từ trong người ra một tờ giấy nhỏ màu vàng với mấy hình vẽ kỳ quái, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy mẩu giấy miệng lẩm nhẩm thần chú bằng tiếng dân tộc. Một tay di chuyển tấm bùa theo theo từng đường nét hiện trên lưng, tay còn lại cầm lấy chiếc lọ màu xanh, rắc thứ bột bên trong lên trên lưng của Đồng .

Người thanh niên trong phòng kêu lên một tiếng,

Gã Thầy bùa lập tức cầm tờ giấy màu vàng đưa hơ qua ngọn nến đốt cháy một góc rồi đưa đặt lên lưng Đồng.

Bà Hoa và ông Sơn hoảng hốt khi thấy Đồng bị bao quanh bởi một đám lửa màu xanh kỳ quái, ánh sáng trong phòng lóe lên rồi chợt tắt, đám lửa hoàn toàn biến mất. Ông thầy ra hiệu bật đèn lên.

"Xong rồi đấy. Bà lấy khăn dùng nước bưởi lau qua bụi bẩn trên lưng, Con trai của bà giờ có thể ngủ ngon rồi!"

Giọng nói khàn khàn của ông thầy báo hiệu mọi việc đã kết thúc. Bà Hoa vội chạy lại chỗ của Đồng. Hồi nãy thấy lưng con trai mình bốc cháy giờ nhìn lại thì không thấy bị tổn thương gì khiến bà không tài nào hiểu được. Mấy hình vẽ vẫn còn nhưng đã đổi từ màu đỏ sang nâu thẫm. Thấy con trai đã thiu thiu ngủ từ lúc nào, có lẽ do hoảng loạn tột độ cho nên bị ngất đi hay chăng. Nhưng thấy con trai mình ngủ được, Bà hoa cũng yên tâm phần nào.

Phía dưới nhà, mọi người nghe tin Đồng được chữa khỏi thì bán tín bán nghi năng lực của ông thầy miền núi. Thật hay giả thì mọi người chưa rõ, chỉ thấy bà Hoa khen ông thầy hết lời, ít ra việc con trai ngủ được vào ban đêm đã là tốt hơn mấy ông thầy dưới xuôi.

" Thầy đúng là cao tay, chỉ một lát là cháu nó đã đi ngủ được rồi. Chẳng như mấy ông thầy khác nói là pháp lực mình không đủ, không hàng được con ma này. Mời được thầy về đúng là phúc của nhà tôi."

Ông thầy chỉ thở một hơi, nói:

" Con trai bà không phải bị dính bùa thì họ không tìm được cách chữa cũng không có gì lạ. "

Câu nói nửa đùa nửa thật của ông thầy bùa, khiến bà Hoa có chút khó hiểu, bà hỏi lại.

"Thế cháu nó không phải là bị dính bùa hả thầy... Nhưng.. Rõ ràng là trên lưng của nó hiện lên mấy hình vẽ lạ lắm, mà ngứa ngáy thì không có làm ra được như vậy huống chi là ở trên lưng làm sao mà tự gãi thành ra như vậy được. Không phải dính bùa thì là gì? "

Ông thầy chậm rãi nói

"Nói ra chắc các bà không tin nhưng tôi đã thử làm phép xem có người nào dùng bùa lên con trai của bà không , nhưng hồn phách không có bị hao tổn gì cho nên không có khả năng đó. Có lẽ con trai bà chỉ tình cờ dính phải thứ gì đó thôi. Nếu tôi đoán không lầm con trai của Bà dính phải cổ thuật của Tây Vu."

Mọi người nghe đến câu nói này không khỏi ngạc nhiên, lần đầu tiên nghe thấy cổ thuật. Gã thầy bùa nói tiếp:

"Cổ thuật tức là nuôi ấu trùng, những con sâu nhỏ li ti hoặc có những con vô cùng to lớn. Nếu cho chúng ăn thảo dược quý, chúng có thể dùng làm thuốc bồi bổ cơ thể còn người.Nhưng về sau chúng còn được biến tướng, trở thành vũ khí để hại người. Song cổ thuật thất truyền đã lâu, nghe người xưa kể lại chứ không còn mấy người biết được bí pháp này."

"Nói như thầy tức là trong người của Đồng bị lũ sâu đi vào trong người."

Mọi người trong căn phòng đều có một loại sắc thái kinh ngạc, đến như ông Vinh cũng bị thu hút bởi câu nói vừa rồi. Bà Hoa đang vui mừng thì lại la hoảng lên.

"Ôi trời ơi, thầy ơi, nghe thầy nói mà tôi hãi quá." Bà Hoa lắp bắp nói: "Thế...Thế lúc nãy thầy đã tống hết lũ sâu ra ngoài rồi phải không?"

Gã Thầy bùa lắc đầu: "Chưa đâu bà chủ ạ, tôi chỉ làm cháu bớt đau, ngủ được mà thôi. Tôi không rành về cổ thuật. Muốn chữa tận gốc, phải tìm được người trong nghề. Tốt nhất bà nên đi tìm xung quanh vị trí cháu Đồng nghỉ lại qua đêm, tìm được căn nguyên mới chữa được."

Bà Hoa vội năn nỉ: "Thầy ơi, pháp lực của thầy cao siêu, hãy giúp cháu nhà tôi trị tận gốc, tốn bao nhiêu tôi cũng được."

"Vấn đề không phải ở tiền." Thầy bùa đáp: "Việc này nằm ngoài khả năng của tôi, tôi không dám làm liều, mong bà thông cảm."

Ông Sơn quan sát hình vẽ trên lưng của Đồng đã lâu, cứ nhìn thấy nó rất quen mắt, nhưng ông chưa nhớ đã nhìn thấy nó ở đâu. Nhân lúc có gã thầy bùa ở đây ông hỏi:

"Tôi vẫn có một điều không hiểu. Sao lũ sâu lại xếp thành hình vẽ kỳ lạ như vậy?"

Ngọc chợt reo lên: "Có phải là do tảng đá ven suối không, khi đấy anh Đồng có nằm dựa lưng lên trên tảng đá, chắc lúc đấy bị lũ sâu tiến vào trong người. Còn hình vẽ trên lưng chắc có liên quan đến hình dạng trên tảng đá."

Xâu chuỗi các sự việc vừa rồi ông cảm thấy những vết tích kỳ bí và hình vẽ trên lưng của Đồng có liên quan đến nhau. Rất có thể ở con suối mà những người đó đã dừng chân xung quanh nơi ấy rất có thể có dấu vết giống với những gì mình đang tìm kiếm. Nếu may mắn còn tìm được một khu di tích khác.

"Giờ đã muộn rồi, tôi xin phép ra về, không làm trễ giờ mọi người nghỉ ngơi"

"Bệnh của Đồng đã đỡ rồi, cháu cũng phải về đây, mai còn phải lên cơ quan."

Ông Sơn và Trung lần lượt ra về vì đã gần 11 giờ tối.