Chương 2: Thuốc Lá - Học Hành - Người Đàn Ông Kì Lạ

"Cái vị tài xế đánh người đó, là anh nhỉ ?"

Khi Dương Chiêu nói xong, hai cảnh sát cũng sững sờ trong giây lát. Lão Vương phản ứng lại trước, anh ta cười nhìn Dương Chiêu, nói: " Gì mà đánh người chứ, lôi lôi kéo kéo có hai cái, giải quyết riêng có được không.”

Dương Chiêu không nhìn lão Vương, cô cứ nhìn chỗ bóng tối đó.

"Có phải anh đánh người không"

Tiểu Tống cau mày nói: "Tôi nói này, cô bị sao thế, giả bộ gì chứ, đây là trách nhiệm của cả hai bên, em trai cô say rượu gây sự, cô còn muốn thế nào nữa. “

Dương Chiêu quay đầu lại nhìn tiểu cảnh sát.

"Trách nhiệm của cả hai bên? Say rượu gây sự?" Giọng điệu của Dương Chiêu lạnh nhạt, "Bọn nó bắt được taxi trước, có luật nào nói phải nhường xe cho người già trên 80 tuổi không? Còn nữa, ai là người đánh trước?" Dương chiêu nói, nhìn người trong bóng tối, "Tôi hiểu em trai tôi, nó có thể không nhường ghế, nhưng nó sẽ không bao giờ đánh người trước. Những người còn lại thì đều say đến mức không đứng thẳng lên được, do đó, tôi nghĩ anh là người ra tay trước. Còn về mấy người, " Dương Chiêu liếc nhìn hai cảnh sát đứng cạnh bàn.

"Tôi không biết tại sao các anh cứ đứng về phía người tài xế này, nhưng mà, có hù dọa tôi cũng vô ích. Nếu tài xế không bồi thường hay xin lỗi, vậy thì chúng ta gặp nhau tại tòa."

Lời nói của Dương Chiêu đã chặn hết đường lui, hai vị cảnh sát cũng cứng họng, bọn họ có vẻ chưa từng gặp người phụ nữ nào mà không ăn mềm mà cũng chẳng chịu cứng thế này.

"Là tôi làm đấy, cô muốn bồi thường bao nhiêu?"

Người đàn ông trong góc cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh ta trầm và đều.

Dương Chiêu nói: "Xin lỗi, lấy năm ngàn."

Tiểu Tống lập tức nói: "Năm ngàn? Đỏ cổ tay một tí mà đòi năm ngàn, cô tống tiền người ta đấy à?"

"Được."

“Anh Sinh!” Tiểu Tống đi đến góc tường, nhỏ giọng nói với người đàn ông: “Bọn họ đang tống tiền anh đấy, anh đừng đồng ý, em nói giúp anh.”

Người đàn ông lắc đầu, "Không cần đâu, cảm ơn mọi người." Anh ta nói với Dương Chiêu, "Cho tôi vài ngày được không, giờ tôi không lấy đâu ra được nhiều tiền vậy."

Dương Chiêu nói: "Vậy xin lỗi trước đi."

Người đàn ông im lặng, rồi thấp giọng nói: "Tôi xin lỗi."

Dương Chiêu mở miệng muốn nói thêm gì đó, nhưng Dương Cẩm Thiên đã bảo cô dừng lại. “Chị, bỏ đi.” Dương Chiêu quay đầu nhìn anh ta, Dương Cẩm Thiên cúi đầu, nhìn ngón tay của mình. Dương Chiêu trầm mặc một lát, nói với lão Vương: "Giờ tôi dẫn bọn nó đi được chưa.”

Lão Vương cũng cảm thấy năm ngàn thì hơi nhiều, anh ta cau mày xua tay, "Đi đi, đi đi."

"Đợi đã."

Khi Dương Chiêu chuẩn bị dẫn Dương Cẩm Thiên và những người khác đi, thì người đàn ông đứng trong góc gọi cô lại. Dương Chiêu quay đầu, tiểu Tống đưa cho cô một tờ ghi chú.

Người đàn ông nói: "Đây là thông tin liên lạc của tôi, cho tôi nửa tháng, tôi sẽ trả lại tiền cho cô."

Dương Chiêu liếc nhìn tiểu Tống. Người đàn ông này chắc rất sĩ diện, ngay cả một ghi chú cũng phải nhờ cảnh sát giao. Cô cầm lấy tờ giấy, nhìn thấy trên đó có một số điện thoại di động, Dương Chiêu nhét tờ giấy vào túi rồi dẫn mọi người đi.

Trên đường đến xe, Dương Chiêu đặt ba thanh niên say xỉn vào ghế sau, để Dương Cẩm Thiên ngồi ở ghế phụ lái.

" Chị đưa em đến bệnh viện trước."

Dương Cẩm Thiên không từ chối, cậu ta cũng cảm thấy chỗ cổ tay rất đau.

Dương Chiêu hé mở cửa sổ, nhưng không hút thuốc. Khi có Dương Cẩm Thiên ở bên, cô luôn luôn hạn chế hút thuốc.

"Giành chỗ với một bà lão đã 80 tuổi, cũng can đảm đấy."

"Em không có ý giành!"

Dương Chiêu khởi động xe, quay xe lên đường quốc lộ.

" Thế sao lại đánh nhau."

"Là tài xế kia!" Dương Cẩm Thiên cau mày nói: "Người tài xế kia xem thường bọn em!"

Dương Chiêu nói: " Hành động của mấy đứa mà muốn người ta không xem thường, thì cũng hơi khó đấy."

"Ngay từ đầu hắn đã xem thường rồi!" Dương Cẩm Thiên nói to, "Chị không biết ánh mắt hắn nhìn bọn em đâu, cứ như, như nhìn rác rưởi đấy, mẹ kiếp !”

Dương Chiêu không nói nữa, Dương Cẩm Thiên quay đầu sang một bên, nhìn biển báo bên trên đường lướt qua bên ngoài xe.

Dương Chiêu lái xe đến tam viện gần nhất, buổi tối trong viện có rất nhiều người, Dương Chiêu bảo Dương Cẩm Thiên đợi trong xe, còn cô thì đi đăng ký.

"Lên đi."

Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên đến gặp bác sĩ, sau khi chụp X - quang, họ ngồi trên hành lang bên ngoài khoa chờ kết quả. Trong lúc đó, Dương Chiêu vào nhà vệ sinh hút một điếu thuốc.

Sau khi có kết quả, Dương Chiêu lấy tờ xét nghiệm ra xem, sau đó đặt lại, đứng dậy nói: " Chấn thương mô mềm, đây là vết thương nhẹ, chúng ta không kiện nữa, để chị báo với người tài xế đó.”

"Chị."

Dương Chiêu quay đầu, Dương Cẩm Thiên đang ngồi ở trên băng ghế, liếc mắt nhìn Dương Chiêu, nhẹ giọng nói: " Bỏ đi, đừng tìm hắn nữa."

Dương Chiêu nói: " Hắn đánh em thế nào, dùng công cụ hả?"

" Em bảo bỏ đi!" Dương Cẩm Thiên quát to một tiếng, mọi người trên hành lang đều nhìn về phía bọn họ. Dương Cẩm Thiên cúi đầu, cơ thể thanh niên thoạt nhìn vô cùng gầy yếu.

Dương Chiêu đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy đầu của cậu. Dương Cẩm Thiên giãy giụa một hồi, cuối cùng chịu thua, ngã vào lồng ngực Dương Chiêu, Dương Chiêu cảm thấy hình như em trai mình khẽ run.

" Chị, em là rác rưởi sao." Dương Cẩm Thiên cuối cùng cũng khóc, Dương Chiêu hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Không, Tiểu Thiên, chỉ là em vẫn chưa tỉnh ngộ thôi."

Dương Cẩm Thiên khóc nức nở, " Em cũng không muốn, chị, em cũng không muốn...em không còn cách nào khác……”

Dương Chiêu vuốt tóc em trai, thấp giọng an ủi.

Đêm đó, sau khi Dương Chiêu đưa mọi người an toàn về đến nhà thì đã là nửa đêm. Cha mẹ của Dương Chiêu hỏi sao tay của Dương Cẩm Thiên lại bị Thương, Dương Chiêu giúp cậu ta lấp liếm, nói rằng bị ngã ở bậc thang trên đường đến trường.

Khi Dương Chiêu trở lại căn hộ, cô mệt mỏi đến mức nằm xuống ghế sô pha, quần áo với giày còn chưa cởi, đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Dương Chiêu bị một cú điện thoại đánh thức. Cô sững sờ ngẩng đầu lên, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, trên màn hình hiện tên người gọi " Tiết Miểu ".

Dương Chiêu lật người nằm xuống sô pha, nghe điện thoại.

"Alo."

"Uể oải thế này, cậu còn chưa tỉnh hả ?"

Dương Chiêu không trả lời, nói: " Sao, có chuyện gì."

Tiết Miểu nói: "Thứ đó sửa thế nào rồi ?"

Dương Chiêu nói: “Cái bát vỡ đến nỗi thế, làm sao mà sửa lại được?”

Tiết Miểu ở bên kia cười ha hả, Dương Chiêu nghe thấy đầu bên kia điện thoại có âm thanh thanh thúy, giống như muỗng cọ vào đĩa sứ, bèn hỏi: " Cậu đang ăn cơm à?"

“Ừ.” Tiết Miểu dùng nĩa gắp một miếng thịt bò, “Đừng để nó vỡ, nó vỡ, là lòng tớ cũng vỡ đấy.”

Dương Chiếu cười, nói: "Cho tớ thêm một tháng nữa."

“Tớ cho cậu năm mươi ngày.” Tiết Miểu nuốt miếng thịt bò, hào phóng nói: “Tớ biết tu bổ là không được gấp, cậu cứ thong thả đi.”

"Được."

Tiết Miểu lại nói: "Tớ nói này, sao cậu không trở lại nơi này đi, nơi này môi trường làm việc tốt hơn bên đó nhiều, tớ cũng có thể giúp cậu một tay nữa."

“Không cần đâu.” Dương Chiêu đưa tay che mắt, che đi ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào. "Lắm người nhiều miệng, tớ thích làm một mình."

“Được, cậu muốn làm gì thì làm.” Tiết Miểu cười cười, “Làm việc cho tốt.”

Dương Chiêu khẽ ậm ừ, nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Dương Chiêu lười biếng nằm trên sô pha một hồi, sau đó đứng dậy cởi quần áo đi tắm, tắm xong quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cô lấy điện thoại gọi đồ ăn ngoài, rồi vào phòng đọc sách chờ. Phòng làm việc của Dương Chiêu rất lớn, khi cô chuyển đến đã đặc biệt dành căn phòng lớn nhất làm thư phòng. Phòng làm việc rất bừa bộn, các loại sách vở tài liệu chất đống khắp nơi, sách vở của cô rất linh tinh, cô cũng lười phân loại, sách nào cũng chất chồng lên nhau.

Trên tường phòng làm việc của Dương Chiêu treo một bức tranh lụa, nhìn có vẻ cũng lâu rồi, dưới bức tranh vẽ một con cá chép, phía trên là một khoảng trống lớn. Chỗ ngồi của Dương Chiêu ở ngay trước bức tranh, cô đeo kính lên, rồi cầm một cuốn sách, vừa mở ra thì dừng lại, như chợt nhớ tới điều gì đó, liền cầm điện thoại di động gọi cho cửa hàng gọi đồ ăn mang về vừa rồi.

"Xin chào, tôi là người vừa gọi đồ ăn từ ghế vàng Hoa Khẳng. Cho hỏi đồ ăn đã được giao chưa vậy?"

"Được, vậy cho tôi thêm một chai nước suối, tôi muốn một chai lớn."

"Được, cảm ơn."

Đặt điện thoại xuống, Dương Chiêu mở cuốn sách và bắt đầu đọc.

Chiếc đồng hồ treo trên tường cạnh cửa, kim chuyển động, phát ra tiếng kêu tích tắc tích tắc. Căn hộ này được coi là một căn hộ tương đối cao cấp trong thành phố, sân sâu, rất ít nghe thấy tiếng xe chạy trên đường bên ngoài.

Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, trong phòng yên tĩnh cứ như không có người sống.

Một lúc sau, chuông cửa vang lên.

Dương Chiêu lắc cổ, đánh dấu trang sách rồi đặt nó sang một bên.

Mở cửa ra, là một cô bé mang đồ ăn đến.

"Xin chào, xin hỏi, chị là chị Dương sao?"

"Đúng vậy."

"Đây là đồ chị gọi, tổng cộng bảy mươi tám nhân dân tệ."

Dương Chiêu lấy trong ví ra một trăm đồng đưa cho cô bé, cô bé cúi đầu xuống tìm tiền. Dương Chiêu mang đồ ăn vào trong nhà trước.

Cô bé đưa cho Dương Chiêu ít tiền lẻ, nói: "Chị Dương, hình như chị thường xuyên gọi đồ ăn nhà chúng em thì phải."

Dương Chiêu nhìn cô bé cười cười: "Đúng vậy, em nhớ chị sao?"

Cô bé nói: "Là như thế này, chị Dương, cửa hàng chúng em đang có sự kiện, nếu chị nạp thẻ thành viên, chị sẽ được giảm giá 22% cho tất cả các món ăn."

"Ừm?"

Cô bé nhanh nhảu nói thêm: "Tuy nhiên, sự kiện này chỉ giới hạn cho các món mang về, nếu ăn tại cửa hàng sẽ không được giảm giá".

Dương Chiêu nói: "Thẻ hội viên bao nhiêu tiền?"

Cô bé nói, "Số tiền nạp tối thiểu là 300 nhân dân tệ."

Dương Chiêu suy nghĩ một chút nói: "Được, chị làm một cái, em đứng đây đợi chị chút." Cô xoay người trở vào trong nhà, cầm ba trăm đồng ra. Cô gái nhỏ không nghĩ mình có thể dễ dàng mời được người làm thẻ hội viên như vậy, có chút vui mừng.

"Chị Dương, đồ ăn trong cửa hàng của chúng em rẻ mà đáng lắm đó."

Dương Chiêu mím môi cười, cô bé ghi lại thông tin cá nhân của Dương Chiêu, sau đó nói với Dương Chiêu: “Thẻ hội viên của chị Dương, em không mang theo bên người, em sẽ ghi thông tin hội viên vào thẻ, chị xem, chị muốn theo em đến cửa hàng để lấy hay lần sau em sẽ mang đến cho chị ạ."

Dương Chiêu nói: "Lần sau em mang đến đi."

Cô gái nhỏ cười nói: "Được, hẹn gặp lại chị, chị Dương."

Sau khi tiễn nhân viên phục vụ giao đồ ăn nhiệt tình đi, Dương Chiêu trở lại phòng khách, cô mở túi đồ ăn ra, lấy vài hộp bỏ vào tủ lạnh, rồi ăn phần còn lại cho bữa sáng.