Hôm đó, Dương Chiêu đang vắt óc suy nghĩ về mảnh gốm trong phòng làm việc thì có điện thoại.
Người gọi đến là em trai của Dương Chiêu, Dương Cẩm Thiên, cậu ta dùng cái giọng trầm ổn thông báo – cậu ta lại vào đồn cảnh sát rồi.
Đúng vậy, lại.
Tần suất mà Dương Cẩm Thiên ra vào đồn cảnh sát nhiều đến mức khi Dương Chiêu nghe tin, còn chẳng buồn chớp mắt lấy một cái, chỉ nói với em trai bên kia đầu dây một câu: “đồn nào?”
Dương Cẩm Thiên đáp : “đồn cảnh sát Lãng Không”. Dương Chiêu buông cái bát sứ trong tay xuống, nheo mắt hỏi: “Lãng Không? Sao lại đến tận thành nam ?”
Dương Cẩm Thiên hơi hậm hực: “đến tham gia buổi tụ tập bạn bè.”
Dương Chiêu nói : “rồi sao, quậy tung cái quán lên à ?”
“không phải !” hễ cứ nhắc đến cái gì là Dương Cẩm Thiên lại cáu kỉnh hẳn lên, cậu ta khó chịu nói: “có người bạn uống say, cãi nhau với tài xế taxi, cuối cùng đánh nhau.”
Dương Chiêu nói: “đánh người ta á ? có nghiêm trọng không.”
Dương Cẩm Thiên tức giận hét lên: “ là bọn em bị người ta đánh ! chị đến nhanh đi !” Hét xong thì cúp điện thoại luôn.
Dương Chiêu đặt điện thoại xuống, đến bồn rửa rửa sạch tay. Cô mặc áo choàng, mở ví ra xem còn bao nhiêu tiền, sau đó sửa soạn chút rồi ra ngoài.
Bây giờ đã là hơn 8 giờ tối, bên ngoài trời đã tối đen. Dương Chiêu vừa mới ra khỏi phòng làm việc, đã phải hứng một làn gió lạnh, khiến cô phải xiết chặt quần áo lại.
Phương bắc tháng chín, bắt đầu se lạnh.
Dương chiêu đến ga – ra lấy xe, vào trong xe châm một điếu thuốc. Ngọn lửa bị gió lúc đóng cửa xe làm cho hơi chập chờn, Dương Chiêu phải lấy tay che nó lại.
Hít một hơi thuốc, Dương Chiêu chậm rãi nhả khói, mùi thuốc lá ngập tràn trong xe.
Dương Chiêu thích hút thuốc lá, đặc biệt là thuốc lá Vân Nam, thích nhất Đại thành Ngọc Khê. Trong nhà, trong xe, trong phòng làm việc của Dương Chiêu, chỗ nào cũng có thuốc lá.
Cô hút hết nửa điếu thuốc, mới bắt đầu khởi động xe.
Dương Chiêu lái xe nhanh chóng, vững vàng trên đường vành đai hai. Cô hé cửa kính xe, để khói thuốc theo gió bay ra ngoài.
Đường phố rực rỡ ánh đèn.
Dương Chiêu nhanh chóng hút xong một điếu thuốc, cô dập đầu thuốc, rồi nghĩ về em trai mình, Dương Cẩm Thiên.
Trên thực tế, cậu ấy là một đứa trẻ đáng thương.
Ba năm trước, một tai nạn đã cướp mất cha mẹ ruột của cậu ấy, chính cha mẹ của Dương Chiêu đã đưa Dương Cẩm Thiên về nhà mình để nuôi nấng. Cũng vào năm đó, Dương Chiêu trở lại thành phố này.
Cô đã tại ngoại rất lâu, lâu đến nỗi không còn cảm thấy đau xót trước thảm kịch của gia đình dì mình nữa. Cô buồn, nhưng cũng không đến mức thống khổ. Còn về người em trai này, Dương Chiêu lớn hơn cậu ta bảy tuổi, mối quan hệ giữa hai người họ cũng không thể nói là thân.
Cách cư xử của người nhà họ Dương rất cung kính và xa cách, Dương Chiêu không có ấn tượng sâu sắc nào về Dương Cẩm Thiên khi còn nhỏ, chính đám tang của nhà dì, mới thực sự in sâu hình ảnh cậu bé đó vào trái tim cô.
Trong đám tang đó, một cậu bé mười lăm tuổi khóc như thể cả thế giới bị sụp đổ. Tình cảm của người nhà họ Dương thường không thể hiện ra ngoài, đó là lần đầu tiên Dương Chiêu biết, hóa ra một người đàn ông, cũng có thể tuyệt vọng đến mức như vậy.
Cũng từ hôm đó trở đi, Dương Chiêu quyết định ở lại. Cô không ở cùng bố mẹ, mà thuê một căn hộ bên ngoài, thậm chí còn thuê hai tầng, tầng dưới dùng để ở, tầng trên dùng để làm việc.
Dương Chiêu tận lực chăm sóc em trai mình, nhưng bây giờ, dường như không có tác dụng gì mấy.
Bởi vì tai nạn, Dương Cẩm Thiên nghỉ học một năm, năm nay học năm ba THPT, là thời điểm quan trọng, nhưng cậu ta chẳng quan tâm tí gì đến việc học hành. Dương Cẩm Thiên tự thi được vào trường trung học tốt nhất trong thành phố. Nhưng không lâu sau đó lại xảy ra chuyện, từ đó trở đi, cậu ta không nghiêm túc học hành nữa.
Cả cha mẹ của Dương Chiêu và Dương Chiêu, đều cố gắng thuyết phục Dương Cẩm Thiên hãy chăm chỉ học tập, đây là một quy ước của nhà họ Dương——
Nhưng nếu đã không muốn, thì không ai có thể quản nổi.
Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ không quan tâm, trên thực tế, Dương Cẩm Thiên gần như là người mà Dương Chiêu quan tâm nhất trong cuộc đời mình.
Cô cho cậu ta rất nhiều tiền sinh hoạt hàng tháng, mua cho cậu ta rất nhiều sách với hy vọng một ngày nào đó, cậu ta có thể thoát khỏi bi thương, và xuất hiện bên cạnh cậu ta mỗi khi cậu ta cần.
Giống như bây giờ vậy.
Sở cảnh sát Lãng Không không dễ tìm, với sự trợ giúp của bảng điều hướng, Dương Chiêu đã đi lòng vòng mấy lần, và cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ đơn sơ ở ngay ngã tư.
Giao lộ này rất tối, chỉ có một ngọn đèn đường. Trước đồn cảnh sát là hai chiếc xe máy thi hành nhiệm vụ tồi tàn và một chiếc taxi.
Dương Chiêu xuống xe đi bộ vào trong đồn, khi đi ngang qua chiếc taxi, cô liếc nhìn biển số xe.
J4763
Đó là loại taxi phổ biến, ở đâu cũng có, nên Dương Chiêu chỉ liếc một cái rồi lại đi tiếp.
Bước vào đồn cảnh sát, không có bảo vệ ở cửa. Phạm vi quản lý của đồn cảnh sát này không lớn, ngày thường ít người ra vào, Dương Chiêu phải đi vào mãi bên trong mới gặp được người đầu tiên.
Đó là một người đàn ông trung niên hơi mập, trán hói nghiêm trọng. Nhìn thấy Dương Chiêu, anh ta cau mày đi tới.
" Cô tìm ai vậy?"
Dương Chiêu nói với anh ta: "Tôi đến đây để tìm em trai. Nó vừa gọi bảo rằng nó ở chỗ các anh.”
Người đàn ông đó ờ ờ hai tiếng, , " Cái tên đánh nhau đấy đúng không, đi theo tôi."
Dương Chiêu đi theo anh ta lên tầng hai, người đàn ông vừa đi vừa nói: "Tuổi trẻ bây giờ thật bốc đồng, lại còn đánh nhau với cả tài xế taxi. Thân là cha mẹ, cô nên quản thúc nó đàng hoàng đi."
Dương Chiêu không nói lời nào, hành lang đang đi yên tĩnh đến lạ thường. Người đàn ông quay đầu lại nhìn Dương Chiêu, Dương Chiêu mặt không biểu cảm, người đàn ông thấy cô không trả lời, có chút mất thể diện, muốn nói thêm vài câu, thì đúng lúc Dương Chiêu ngước mắt nhìn lên, trong phút chốc, khiến người đàn ông cảm thấy như thể anh ta đang lén lút nhìn trộm cô không bằng, anh ta lập tức quay đầu lại, tiếp tục dẫn đường mà không nói thêm lời nào nữa. Sắc mắt anh ta không được tốt, người phụ nữ này khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta dẫn Dương Chiêu lên lầu hai, mấy gian phòng đều sáng đèn, người đàn ông dẫn cô đến một căn phòng ở bên cạnh, mở cửa nói với bên trong: "Lão Vương, tới nhận người."
Dương Chiêu bước vào trong phòng, quan sát một chút. Căn phòng có vẻ là một văn phòng nhỏ, có một chiếc bàn làm việc, trên đó bày bừa bộn đồ đạc, bên cạnh bàn là hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, cạnh bàn làm việc là hai chiếc ghế dài, trên ghế có ba nam một nữ đang ngồi, trong đó có Dương Cẩm Thiên.
Trong bốn thanh niên, chỉ có Dương Cẩm Thiên là có vẻ tỉnh táo, những người còn lại đều say khướt ngủ say, trong phòng mở cửa sổ, nhưng vẫn nồng nặc mùi rượu.
Cái người cảnh sát được gọi là lão Vương bước đến. “ Cô là cha mẹ của ai ?”
Dương Chiêu không trả lời, cô đi tới nâng cằm Dương Cẩm Thiên lên, trên mặt Dương Cẩm Thiên không có vết thương nào.
Dương Cẩm Thiên cau mày hất tay Dương Chiêu ra, Dương Chiêu hỏi cậu ta: " Không phải em nói bị đánh, bị thương à.”
Lão Vương đến giảng hòa.
"đánh đấm gì đâu, lôi kéo tay nhau có vài cái, đều không sao hết."
Dương Chiêu nghe xong liền xắn ống tay áo của Dương Cẩm Thiên, trên cổ tay Dương Cẩm Thiên có một vết hình tròn, hơi sưng đỏ. Dương Cẩm Thiên rút tay về, mất kiên nhẫn nói: " Em không sao!"
Dương Chiêu quay đầu nhìn lão Vương.
"Người đánh đâu?"
Một người cảnh sát khác nhìn Dương Chiêu với vẻ không ưa, thật ra Dương Chiêu không làm gì cả, nhưng chính vì cô ấy không làm gì nên mới khiến người ta cảm thấy cô ấy không tôn trọng người ta chút nào.
Viên cảnh sát đặt xấp tài liệu trong tay lên bàn, âm thanh tuy không lớn nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.
Anh ta trông anh trẻ hơn hai cảnh sát trước, chưa đến ba mươi. Anh ta nhìn Dương Chiêu, rồi chỉ vào Dương Cẩm Thiên.
"Uống rượu sinh sự ! Gây chuyện cả với bà lão đã tám mươi! Cô là kiểu người gì thế, không biết quản chúng nó à?!"
“Nào nào, Tiểu Tống, đừng ồn ào.” Lão Vương vung vung tay bảo anh ta thôi. "cũng không phải chuyện gì to tát, về nhà dạy dỗ chúng nó cẩn thận là được."
Dương Chiêu đứng giữa phòng, cô nhìn cái vị cảnh sát tên tiểu Tống.
"Người đánh đâu?"
Tay lão Vương cũng dừng lại, quay đầu nhìn Dương Chiêu, Tiểu Tống nhỏ giọng mắng mấy câu, lão Vương ấn hắn ta xuống, nói với Dương Chiêu: “Chuyện là như vậy, mấy đứa nhóc này buổi tối uống say, gọi một chiếc taxi để về nhà. Kết quả khi xe dừng lại, có một bà cụ cũng muốn đi, tài xế thấy bà cụ đáng thương, nên muốn giữ bà cụ lại, nhưng mấy đứa nhóc này có vẻ uống say quá, đầu óc mơ hồ, cứ nhất quyết không cho." Khi Lão Vương nói đến đây, vỗ tay một cái, " thế là xảy ra một vài tranh chấp."
Dương Chiêu nghe xong, nhìn lão Vương nói: "Ai bắt taxi trước."
Lão Vương nói: "Cái gì?"
Dương Chiêu nói: " Ai vẫy tay trước, ai khiến xe dừng lại trước."
" Cái đó, " lão Vương cười cười nói, " không phải nên nhường chỗ cho người già sao, cô dù gì cũng không thể tranh chấp với một bà lão 80 tuổi chứ. “
"À." Dương Chiêu gật đầu, "Nói thế thì, em trai tôi bắt taxi trước. Các đồng chí cảnh sát, việc gì cũng phải có trước có sau, chúng nó bắt được xe trước, thì nên được ngồi trước mới đúng."
Lão Vương nghe vậy cũng có chút không vui.
" Cô ăn nói kiểu gì đấy, có tí chuyện cũng định tranh luận mãi đúng không, cô là loại người gì mà đi giành chỗ với một bà lão đã ngoài 80, đồ cặn bã à !”
Dương Cẩm Thiên đang ngồi ở bên cúi đầu, nghe vậy lập tức đứng lên.
"Anh gọi ai là cặn bã!? Anh gọi ai là cặn bã?!"
Tiểu Tống đứng lên định tóm lấy cậu ta, đập mạnh tay một cái xuống bàn, nhìn chằm chằm rồi chỉ vào Dương Cẩm Thiên "Ngồi xuống cho tôi—! Bảo ngồi xuống, có nghe thấy không!? Có muốn bị giam giữ không—!?"
“Mẹ kiếp!” Dương Cẩm Thiên uống say trở nên can đảm hơn, xắn tay áo, đang định xông lên. Dương Chiêu ngăn cản cậu ta, "Ngồi đi." Dương Cẩm Thiên giãy dụa, "Buông ra! Em sợ bọn họ chắc!? Buông ra! Buông ra ——!"
"Bốp--!"
Dương Chiêu cho cậu ta một bạt tai, tất cả mọi người đều im lặng.
Dương Cẩm Thiên nghiêng mặt đi, sững sờ, trên mặt chậm rãi xuất hiện vết đỏ.
Dương Chiêu tiếp tục nói chuyện nhẹ nhàng.
"Ngồi xuống đi, việc còn lại để chị xử lý."
Dương Cẩm Thiên không biết đang suy nghĩ cái gì, hai mắt đỏ hoe, vùi đầu ngồi xuống, Dương Chiêu cũng không biết có phải khóc hay không.
Dương Chiêu quay đầu lại, không nhìn hai vị cảnh sát, mà nhìn một góc khác của căn phòng. Nơi đó có chút âm u, nếu không nhìn kỹ, khó có thể nhìn thấy một người đứng ở trong góc.
Dương Chiêu nhìn người đàn ông đó, nói:
"Cái vị tài xế đánh người đó, là anh nhỉ ?"