Chương 35: Chương 35: Một vòng rồi lại một vòng

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhàn Vân Quá Hải

Beta: Mimi, Lam Yên

*C35“Chủ tử!” Việt Tùy từ ngoài phòng tiến vào, trên tay còn cầm theo mật thư được quấn chặt, giấu trong ống trúc nhỏ.

Việt Thương vùi đầu xử lý sự vụ trong thư phòng cả ngày, lúc này mới có cơ hội ngẩng đầu lên. Hắn tạm ngừng công việc trên tay trong chốc lát, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Sau khi nhận lấy mật thư và nhìn lướt qua một cái, sắc mặt hắn loáng thoáng biến đổi, tiếp đó trở nên có chút khó coi.

“Thủy đường chủ thế nào?”

“Thủy đường chủ bị thương không nặng, may nhờ Mộc đường chủ kịp thời đuổi tới.”

Việt Thương nhíu chặt chân mày, “Xem ra đã đến lúc chúng ta nên tính toán nợ nần rồi.”

“Để thuộc hạ đi đi!”

“Đứng lên, ta có cho ngươi quỳ sao?” Đối với tật xấu hơi chút là quỳ này của Việt Tùy, Việt Thương vẫn luôn có chút đau đầu.

“Xin hãy cho thuộc hạ đi.” Việt Tùy vẫn không đứng lên, khẩn thiết nói, “Thuộc hạ nguyện phân ưu thay chủ tử.”

Việt Thương bất đắc dĩ từ trên ghế đứng lên, kéo nam nhân đang quỳ trên mặt đất lên trên ghế, ấn y ngồi xuống. Việt Tùy không dám ngồi, thế nhưng Việt Thương vẫn một mực dùng lực đè lại, tránh cho y lại đứng lên một lần nữa, tiếp đó còn rất không khách khí mà ngồi thẳng lên đùi đối phương. Phương thức này xác thực rất hiệu quả, nó khiến Việt Tùy không dám tiếp tục tùy tiện động đậy nữa.

“Ngươi không cảm thấy có gì kì quái sao? Vì sao Triệu Bình đột nhiên ra tay với Thủy đường chủ?”

Việt Tùy cẩn thận từng li từng tí dùng tay ôm lấy thắt lưng Việt Thương, rất sợ Việt Thương ngồi không vững mà té xuống. “Chủ tử nghĩ sao?”

“Với võ công của Triệu Bình, muốn giết chết Bạch Lệ Nhi không khó, nay chỉ làm nàng trọng thương chẳng qua là muốn chọc giận ta, cũng thuận tiện chế trụ Mộc đường chủ mà thôi. Còn về mục đích, ta đoán chính là muốn dẫn dụ ngươi đi giết Triệu Bình.”

Việt Tùy ngẩn ra, “Dẫn dụ thuộc hạ ra tay?”

“Tiêu Nhất Sơn trước đó đã tiến vào Hán quốc âm thầm sắp đặt công việc. Bạch Lệ Nhi bị trọng thương, toàn bộ tâm tư của Tống Tầm đương nhiên sẽ đặt hết lên trên người nàng, mà nếu như phải đối phó với Triệu Bình, hiển nhiên không phải người từ cấp Đường chủ trở lên thì không thể làm được. Vậy ngoại trừ ngươi ra, bên cạnh ta không còn ai có thể dùng, ngươi đi chuyến này… tất nhiên là nằm trong mưu kế của bọn chúng.”

“Thuộc hạ ngu dốt!” Trong lòng Việt Tùy bất chợt dâng lên cảm giác ảo não và tự trách.

Việt Tùy thực ra không hề ngốc, chỉ nghe sơ qua một chút liền nghĩ tới căn nguyên. “Triệu Bình là người của hoàng đế, trước mắt hắn đang cùng Bát hoàng tử tranh đấu đến mức khí thế sục sôi, như thế nào lại còn phân tâm để đối phó với Thương Nguyệt Lâu? Hắn không sợ sao?”

“Cho nên hắn mới trù tính muốn dụ ngươi rời đi.” Vừa nói Việt Thương vừa tủm tỉm cười, ngón tay tinh tế xuôi theo đường nét khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, tràn ngập anh khí của Việt Tùy mà dần dần vuốt ve xuống dưới. Khóe miệng hắn khe khẽ cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt mang theo một tia dụ hoặc mê người.

Đáp lại Việt Thương là gương mặt tuấn tú có chút ửng đỏ của Việt Tùy. Y rũ mắt xuống nhìn nam tử đang ngồi trong lòng mình, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ ngây ngẩn mà nhìn đối phương.

“Nhìn cái gì? Ngươi là nhược điểm lớn nhất của ta, bắt được ngươi là có thể ra lệnh cho ta, như thế chẳng khác nào có được Thương Nguyệt lâu.”

Việt Tùy trong nháy mắt có chút uể oải gục đầu, “Thuộc hạ hổ thẹn, làm liên lụy chủ tử.”

“Nói cái gì mà liên lụy hay không liên lụy? Ngươi với ta vốn là một thể, lúc ta mất đi võ công bị người đuổi giết, ngươi có từng ghét bỏ ta liên lụy ngươi sao?”

“Thuộc hạ biết sai.”

“Ngoan~ Lại nói, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa bị hắn lừa rồi.” Việt Thương đem cằm đặt lên đầu vai Việt Tùy, chớp chớp đôi mắt phượng đen láy sáng ngời. Trong phút chốc, tận sâu đôi con ngươi thăm thẳm ấy nổi lên một luồng lốc xoáy lạnh lẽo âm u.

Giống như cảm nhận được khí tức không vui trên người Việt Thương, Việt Tùy vươn tay ôm trọn thân thể người kia vào lòng, lặng lẽ trấn an.

“Ta vẫn luôn cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra, vậy mà hôm nay đánh bậy đánh bạ, cuối cùng đoán trúng rồi.”

“Chủ tử?” Việt Tùy nhìn vào đôi mắt phượng lúc này dường như bởi vì tức giận mà không ngừng lấp lóe hàn quang của đối phương, có chút thất thần.

“Ta còn nhớ rõ, ngày ấy, tại thọ yến của thái hậu, Uất Trì Vô Ương rõ ràng nhận ra Thương Nguyệt lâu lâu chủ kia là hàng giả, thế nhưng không hề có ý vạch trần. Việc này đối với hắn có lợi ích gì? Cứ để mặc cho mọi người nghĩ rằng đương kim Hoàng Đế còn nắm trong tay một thế lực giang hồ, đối với tình cảnh hiện giờ của hắn chẳng phải lại càng bất lợi hay sao?”

Việt Tùy còn đang tự hỏi về những lời Việt Thương vừa nói, lại nghe hắn tiếp lời, “Hiện tại Triệu Bình xuất ra một chiêu này, nói xem, ai là người hiểu rõ ràng nhất tầm quan trọng của ngươi đối với ta?”

Biểu tình trên mặt Việt Tùy đột nhiên ngưng trọng hẳn lên, “Chủ tử nghi ngờ Bát hoàng tử?”

“Cho dù có thành công hay không, đối với hắn đều có lợi không phải sao? Nếu thành hiển nhiên có thể khống chế ta và Thương Nguyệt Lâu, nếu không thì cũng khiến cho ta hận hoàng đế thấu xương, vì thế mà giúp hắn có thêm một phần trợ lực.”

“Triệu Bình là người của Bát hoàng tử?” Lời này mặc dù là câu nghi vấn, thế nhưng thời điểm Việt Tùy nói ra, tựa hồ đã có vài phần khẳng định.

Việt Thương nhắm mắt, bộ dáng thoạt nhìn có chút buồn ngủ, “Dám có chủ ý với ngươi, ta nhất định sẽ khiến hắn phải hối hận.”

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Việt Thương, Việt Tùy vội ôm lấy hắn đứng dậy. Việt Thương cũng không ngăn cản Việt Tùy, chỉ thoáng liếc mắt nhìn qua hai cuốn sổ còn chưa xử lý xong trên bàn rồi nhanh chóng vứt chúng ra khỏi đầu. Việt Thương rúc đầu vào gáy Việt Tùy, mặc cho y thuận thế ôm mình đi vào phòng ngủ.

Nhẹ nhàng ôm Việt Thương đặt lên giường, Việt Tùy đang định ra ngoài bưng nước ấm đến hầu hạ hắn rửa mặt thì lại thình lình bị hắn nắm lấy cánh tay. Việt Thương dùng sức kéo một cái liền dễ dàng khiến Việt Tùy ngã xuống bên giường, vừa vặn hơn nữa chính là ngã thẳng xuống người của mình.

“Chủ tử!” Việt Tùy có chút bất đắc dĩ, lại thấy sự mệt mỏi rã rời hiển hiện nơi đáy mắt đối phương, trong ngực nhịn không được có chút đau xót, “Thuộc hạ đi lấy nước ấm, lập tức sẽ trở vào.”

Ai ngờ thân thể đột nhiên bị người ôm chặt, sau đó Việt Thương thuận thế xoay người, hai người cứ thế hoán đổi vị trí cho nhau, thành ra Việt Tùy ở dưới thân của Việt Thương.

Việt Thương dùng ngón tay thon dài đùa giỡn lọn tóc của người dưới thân, tay còn lại chậm rãi lần mò xuống ngực y.

“Chủ tử, mệt rồi thì sớm nghỉ ngơi đi.” Việt Tùy sao có thể không hiểu được ám hiệu của người kia, nhưng thời điểm này chỉ còn cách nhanh chóng nói vài câu khuyên nhủ.

Chứng kiến một tia mỏi mệt mà Việt Thương vừa mới để lộ ra, trong lòng Việt Tùy đã đau xót không thôi, giây phút này tâm tư y chỉ nghĩ tới làm sao để người nọ nhanh chóng nghỉ ngơi, phục hồi tinh lực, chứ làm gì còn lòng dạ nào khác nữa.

Bát quá Việt Thương bá đạo đã thành thói quen, một khi ra tay là không thể dừng lại, thoáng cái đã cởi hơn phân nửa ngoại bào của đối phương ra, sau đó thuận tay vuốt ve mơn trớn làn da nhẵn mịn tinh tế kia. Việt Tùy vừa lo lắng cho thể lực của người kia, lại vừa không nỡ lòng cự tuyệt hắn, trong lúc nhất thời chỉ thấy tâm tư vô cùng bối rối.

Việt Thương đương nhiên không cho y cơ hội khước từ, “Có mệt hơn nữa cũng phải ăn cơm nha.” Nói xong liền chuẩn xác bắt lấy cánh môi Việt Tùy, liên tục cắn mút một trận, quyết liệt đến mức khiến cho đối phương không thể lên tiếng chối từ.

Việt Tùy có chút dở khóc dở cười. Đây là cái lý do loạn thất bát tao gì? Chẳng lẽ mình đã thành cơm của người kia, chỉ cần ăn vào là có thể phục hồi sinh lực?

Đáng tiếc Việt Thương dường như không nghĩ nhiều như vậy, động tác linh hoạt, một phen lột sạch y phục của đối phương, sau đó thuận tiện gặm cắn nhấm nháp món ngon đang ôm trong ngực. Khi cắn mút tới đầu nhũ hồng hồng nhàn nhạt, hắn lại lên tiếng, “Nói xem, có thích ta ăn ngươi hay không?”

Việt Tùy khẽ híp mắt, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập. Đầu nhũ và vùng ngực bị người nhẹ nhàng cắn mút truyền đến một cảm giác tê dại vô cùng, khiến cho y gần như mềm nhũn toàn thân, bàn tay không khống chế được mà nắm chặt lớp chăn mềm bên dưới, phần bụng không ngừng phập phồng, càng lúc càng trở nên căng thẳng. Tất thảy mọi thứ đều trở thành minh chứng cho sự phấn khích đang bắt đầu trào dâng mãnh liệt trong y.

“Hử? Không nói?” Việt Thương khẽ ngẩng đầu, bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy thứ gì đó lúc này đã nóng bỏng và căng cứng của Việt Tùy, không nặng không nhẹ mà bóp một cái.

“Đau…” Đối phương miễn cưỡng hít vào một hơi lãnh khí, sau đó mới khôn nhịn được nữa mà trả lời, “Thích!”