Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*C34“Lô hàng tiếp theo ước chừng nửa tháng nữa sẽ đến.” Việt Thương một thân hắc y anh tuấn ngạo nghễ đứng trong gió. Ngọn cuồng phong nơi bình nguyên bao la rộng lớn cứ thế thổi bay tà áo choàng hờ hững trên vai của hắn.
Trước mặt Việt Thương là một hán tử trung niên cường tráng, tướng mạo tuy rằng thô kệch quê mùa nhưng lại không che giấu nổi tinh quang đang lóe ra trong ánh mắt. Trên mặt người nọ còn mang theo một nét cười đặc biệt thản nhiên. Hán tử nhìn nam tử thân hình thon dài, diện mạo tuấn mỹ ở trước mặt mình, trong mắt không dám có lấy một chút khinh thường và bất kính, “Lần này thực sự là phải cảm tạ lâu chủ rồi.”
“Không cần, mục đích của chúng ta giống nhau thôi.” Việt Thương quay đầu nhìn người nọ, mỉm cười, con ngươi sáng ngời như sao đêm, khóe môi khe khẽ cong lên, chỉ sợ những thứ gọi là ‘khuynh nước khuynh thành’ cũng không thể nào sánh nổi. “Ta muốn Võ quốc không có lấy một ngày yên ổn.”
Trở lại trấn nhỏ nơi biên cảnh, từ xa xa đã thấy bóng dáng một nam nhân toàn thân y phục hắc sắc đang lặng lẽ đứng ở cổng thành, chuyên chú mà kiên nhẫn, tựa hồ như một pho tượng ngọc thạch đã đứng sừng sững cả ngàn năm.
Khi nhìn thấy bóng dáng kia, đáy mắt vẫn luôn thờ ơ lạnh lẽo của Việt Thương bỗng nhiên ánh lên một tia sáng rất khác. Hắn thúc bụng tuấn mã dưới thân, nhịn không được mà tăng nhanh tốc độ đi tới bên cạnh người nọ, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười, “Ta đã trở về.”
“Chủ tử!” Sau khi khối ngọc thạch kia nhìn thấy Việt Thương đi tới, khí tức cũng bất ngờ sống động hẳn lên, hình ảnh lãnh khốc băng hàn trước đó cũng nhu hòa đi rất nhiều. Trong ánh mắt của y tựa hồ lóe lên một tia quang mang nhàn nhạt, hệt như tượng đá bỗng chốc được tái sinh.
Kéo người lên ngựa, Việt Thương có chút vô lại mà ghé sát vào bên người đối phương, nói, “Ta đói…”
“Ân.”
Nam nhân cầm cương có phần không được kiên nhẫn, cứ thế theo bản năng mà gia tăng tốc độ, một mạch lao đi.
Trở lại tiểu viện tạm trú nơi trấn nhỏ, sau khi rửa mặt ăn cơm, Việt Thương liền uể oải ngồi tại thư phòng, nghe đám thuộc hạ trong thành báo cáo chi tiết từng biến động ở trong Võ quốc gần đây rồi mới lật mở đủ loại mật thư để sẵn trên bàn, xử lý sự vụ trong lâu, cứ thế cho tới tận nửa đêm.
Việt Tùy vẫn luôn lặng lẽ đứng ở phía sau lưng Việt Thương. Chỉ biết mỗi lần hắn vươn tay nâng tách trà đang đặt bên cạnh lên môi đều phát hiện tách trà kia thế nhưng vẫn còn nóng. Hoặc là, mỗi khi hắn từ giữa đống sự vụ bận rộn kia ngẩng mặt lên đều bắt gặp một ánh nhìn tinh tế mà chăm chú của người nọ đang hướng về phía mình. Tuy rằng với bản lĩnh của một sát thủ, cảm giác về sự hiện hữu của mọi người xung quanh đối với hắn là cực kỳ rõ nét, thế nhưng mỗi lần ngẩng đầu nhìn lên cặp mắt đen láy của người kia, cảm nhận được hơi thở của người kia luẩn quẩn bên mình, Việt Thương liền cảm thấy trong lòng dâng lên một tia ấm áp.
“Tùy…” Kéo nam nhân đã đứng cạnh không biết bao nhiêu lâu lại gần, để đối phương trực tiếp ngồi vào lòng mình, Việt Thương thỏa mãn ôm lấy người nọ, vùi mặt vào cổ y, hít hít mùi hương cỏ cây nhàn nhạt mà quen thuộc, cảm thấy trong lòng bất chợt yên ổn lạ kỳ.
Thực ra hắn không muốn tranh đấu cùng với Võ quốc, lại càng không muốn quyết tử một sống hai chết với Võ vương. Hắn không muốn coi bất luận kẻ nào là địch nhân mà chỉ muốn có thể ôm ôm ấp ấp nam tử trong ngực này, cùng cái người tuy rằng ít nói nhưng lại rất mực trung tâm này yên yên ổn ổn sống cả một đời.
Chẳng qua cuộc sống và vận mệnh luôn luôn vô thường như thế, từ khi hắn không hiểu vì sao lạc bước tới thế giới này, từ khi hắn có được thân thể của chính mình hiện nay, có được thời cơ để làm rất nhiều đại sự thì hắn đã chọn gánh vác số mệnh của thân thể này lên bờ vai vững chãi của mình rồi.
Không tồi, lão thiên gia lúc nào cũng quan tâm chiếu cố hắn, tuy rằng ném hắn vào một cục diện rối rắm không biết phải làm sao, thế nhưng lại bù cho hắn một tình nhân trung tâm và hoàn mỹ. Chung quy cuộc sống và tương lai đối với hắn vẫn tràn ngập khát khao.
“Bát hoàng tử và Võ vương bắt đầu trở mặt, Võ quốc sắp có biến rồi.”
“Chủ tử?” Việt Tùy tuy rằng không hiểu rõ âm mưu và nội chiến cung đình, thế nhưng y vẫn luôn đi theo bên cạnh Việt Thương, mà người nọ sắp xếp bất cứ chuyện gì cũng đều không hề giấu giiếm, vì thế hoặc ít hoặc nhiều Việt Tùy cũng hiểu được vài phần.
Tuy rằng đã dự liệu tới dã tâm xưng đế của Bát hoàng tử, nhưng không ngờ hắn thực sự có gan tạo phản. Bất quá trong sự kiện này, nam nhân bên cạnh y đây cũng góp phần thúc đẩy không ít. Người nọ thoạt nhìn tưởng như đang ẩn mình ở một nơi bí mật nào đó, thế nhưng thực tế lại đang dấn thân vào giữa sóng gió triều đình. Nếu như không có mạch nước ngầm do Việt Thương xả ra trợ giúp châm dầu vào lửa thì cho dù Bát hoàng tử có muốn lật đổ Võ vương, chỉ sợ cũng chẳng dễ dàng.
Trong lòng tâm tư liên hồi hoán chuyển, thế nhưng thần sắc trên mặt lại chỉ thoáng động một tia. Việt Tùy dùng đôi mắt hắc bạch phân mình thập phần bình ổn nhìn vào người nọ, tựa hồ muốn nói lại thôi, bất quá Việt Thương dựa vào thái độ của y cũng có thể đoán được vài phần.
Việt Thương và Việt Tùy kề cận ngày đêm, tâm tư của người kia, hắn rõ ràng hơn ai hết. Nhìn vào cặp mắt dò hỏi vô thanh kia, Việt Thương đã hiểu được khúc mắc ẩn trong lòng Việt Tùy, “Ta không hề có ý tứ gì đối với vương vị kia. Ngươi cũng không phải không biết, rằng ta chỉ cần có ngươi là đủ rồi.”
Chỉ một câu nói này đã thành công khiến cho khuôn mặt tuấn tú của nam nhân lạnh lùng ít nói kia thoáng chốc ửng hồng. Một mạt phiếm hồng nhàn nhạt này thế nhưng lại khiến gương mặt nam nhân toát lên một vẻ xinh đẹp và mị hoặc đến không thể nào ngờ nổi. Hô hấp của Việt Thương nhất thời trở nên dồn dập, tay chân cũng nhịn không được mà bắt đầu có chút xấu xa.
Việt Tùy chính là không có ý định ngăn cản, chỉ nương theo từng động tác của đôi bàn tay xấu xa kia mà khuôn mặt mỗi lúc một đỏ bừng. Việt Thương càng nhìn càng không khống chế được tâm tư, một tay ôm lấy đối phương, thoáng cái đã phi thân vào phòng.
Cùng lúc đó, tại kinh thành xa xôi, Bát hoàng tử cũng đang rất không vui. Cuộc chiến của hắn và hoàng huynh đã âm ỉ từ rất lâu, tuy rằng thế cục triều đình đã bắt đầu nghiêng về phía hắn, mà những lời đồn đại bất lợi cho Võ vương ở trong dân gian vẫn còn tồn tại, thế nhưng hắn hiện tại đang bị hoàng huynh dùng thủ đoạn tàn bạo trấn áp xuống nhiều, phe cánh chống đối lại hoàng đế ở trong triều cũng vì thế mà kiêng dè e sợ.
Uất Trì Vô Ương nhíu mày nhìn vào mật báo mà thuộc hạ truyền đến. Thế lực của hắn hiện tại đang bị Hoàng đế âm thầm chèn ép, thậm chí có ý đuổi cùng giết tận. Tuy nói từ trước tới nay hắn vẫn luôn che giấu thực lực của mình, thế nhưng hiện tại đã bị ép đến bước không thể không ra mặt trực diện nghênh chiến rồi.
Uất Trì Vô Ương thấp giọng nói với tâm phúc bên người, “Truyền tin tới Sơ Nhất, lệnh cho toàn bộ Thiên Thần cung xuất thủ.”
Hắn cũng không phải một đứa trẻ ranh chỉ biết chịu đòn mà không biết đánh trả. Nếu Hoàng huynh đã muốn sống mái với hắn thì hắn cũng không ngại chống trả bằng bất cứ giá nào. Chẳng qua trong lòng hắn vẫn còn có chút bất an, chính là hai kẻ đang yên đang lành lại rời khỏi phủ đệ của hắn rồi biến mất kia rốt cuộc là có thái độ gì?
Tuy rằng Thương Nguyệt lâu tựa hồ đã vô tình giúp đỡ hắn một phen, nhưng những tin tức lưu truyền trong dân gian kia, hắn không tin là không có người đứng sau thao túng. Huống hồ những vụ ám sát cơ mật kia, nếu không phải là Thương Nguyệt lâu cố tình phóng xuất thì ai lại có thể nghe ngóng rồi lan truyền đi được?
Thoạt nhìn Thương Nguyệt lâu dường như đang đứng cùng chiến tuyến với hắn, mà ngay cả Võ vương e rằng cũng nghĩ Bát hoàng tử đang âm thầm liên thủ với Thương Nguyệt lâu. Đáng tiếc chỉ có một mình Uất Trì Vô Ương hiểu rõ, cái tên Việt Thương tưởng chừng lười biếng cả ngày chỉ ham ngủ, cái gì cũng không quan tâm kia hoàn toàn không phải là một kẻ dễ dụ dỗ. Ở chung với người nọ mấy ngày, hắn vẫn không cách nào suy đoán được tâm tư thực sự của đối phương.
Chỉ biết là người nọ dường như rất để tâm đến thị vệ thiếp thân của mình. Nếu thật sự muốn tận dụng thế lực của Thương Nguyệt lâu, đương nhiên sẽ phải khống chế được Việt Thương. Chẳng lẽ thực sự phải nghĩ cách tính kế trên người Việt Tùy?
Uất Trì Vô Ương nhịn không được mà nhíu mày. Đối phương không phải là một nhân vật nhỏ bé tầm thường. Đây chính là đệ nhất sát thủ nổi danh ngang hàng với Sơ Nhất của Thiên Thần cung.
Y cùng với lâu chủ của Thương Nguyệt lâu cũng như nhau, đều là những nhân vật khiến cho người khác không dám xem thường.