Chương 29: Thai xuyên thập niên 60 (29)

Beta: poo_chan

Phương Lập An kéo Phương Lập Bình trực tiếp chạy tới phòng làm việc của chủ nhiệm khoa hóa học để tố cáo chuyện này, mặc dù cô chưa từng làm việc này nhưng đầu óc cô vẫn biết suy nghĩ.

Phương Lập Bình là học sinh khoa hóa, chị ấy còn đạt thành tích đứng đầu trong kỳ thi năm ngoái, trong giờ học bình thường chị ấy cũng rất nghiêm túc nên mặc dù toàn bộ thầy cô khoa hóa không phải đều thích chị ấy nhưng ít ra thì ấn tượng của họ với chị ấy sẽ không xấu.

Lúc này cô không tìm bọn họ thì còn tìm ai nữa? Học sinh của họ thì tất nhiên họ phải bảo vệ rồi.

Cửa phòng chủ nhiệm khoa vẫn còn mở, Phương Lập An thấy ở trong có người liền đứng nghiêm chào: “Báo cáo!” Giọng nói của cô vang to tới mức làm trưởng khoa sợ hết hồn, bút trong tay ông cũng xém chút nữa lệch sang một bên.

Chủ nhiệm khoa vừa ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài là hai học sinh nữ, một người khoảng hai mươi tuổi còn người còn lại thì trông cứ như là học sinh lớp mười vậy, học sinh lớn hơn kia còn khá là quen mắt nên ông nghĩ rằng hẳn là thành tích của em này rất tốt. Học sinh nhỏ hơn chắc là em gái của em ấy, nhìn bộ dáng hoảng hốt của các em ấy thì hẳn là trong nhà đã xảy ra việc lớn nên chạy tới xin nghỉ?

“Vào đi!” Trong đầu chủ nhiệm khoa có rất nhiều suy đoán nên lập tức hỏi thẳng: “Hai bạn học sinh có chuyện gì không?”

Phương Lập Bình chưa từng gặp phải chuyện như vậy nên cô hoàn toàn không biết phải nói như nào, trong lòng cô lại nghĩ nếu tố cáo thì hơi có vẻ chuyện bé xé to, thế thì quá xấu hổ, nên trong lúc nhất thời cô không biết phải nói gì cả.

Phương Lập An lại không để ý nhiều như vậy, đầu tiên cô tự giới thiệu bản thân mình với chủ nhiệm khoa, sau đó lại giới thiệu mối quan hệ chị em của hai người rồi mới bắt đầu nói một đống lớn nhưng trọng điểm vẫn là việc Chương Thủy Sơn quấy rầy quá nhiều tới Phương Lập Bình khiến việc học tập và giao tiếp với các bạn khác của chị ấy bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đã bắt đầu tạo thành một ít ảnh hưởng xấu tới chị ấy, cả danh dự của chị ấy cũng ít nhiều bị tổn hại, nên cô hy vọng thầy chủ nhiệm khoa có thể ra mặt để không làm cậu ta tới quấy rầy Phương Lập Bình nữa, để có thể tạo nên một hoàn cảnh học tập tốt nhất cho chị ấy.

Chủ nhiệm khoa nghe bọn họ giới thiệu là đã ngay lập tức liên hệ với những người trong trí nhớ của ông, Phương Lập Bình là một trong những học sinh mũi nhọn của lớp bảy khoa hóa học bọn họ, còn Phương Lập An thì là học sinh mũi nhọn khoa vật lý lớp bảy của lão Trầm. Lúc ông họp cùng trưởng khoa vật lý là lão Trầm thì đã từng nhắc tới những học sinh này, mà cả gia đình này cũng đều rất giỏi, ông còn nghe nói họ có một người anh lớn đang học máy tính chuyên nghiệp, thành tích của cậu ta cũng rất cao.

Xảy ra chuyện như thế thì tất nhiên lòng ông sẽ hướng về học sinh của mình hơn, huống chi cũng không phải là do em ấy làm sai gì mà chẳng qua là do em ấy quá tài giỏi.

Ông là giáo viên đã dạy học suốt mấy chục năm nên tất nhiên ông cũng biết đối với một học sinh nữ thì danh dự quan trọng như thế nào, năm trước trường học cũng không thiếu học sinh vì bị những lời bịa đặt bôi nhọ danh dự mà phải nghỉ học.

Chuyện này cần phải xử lý thật nghiêm khắc để đánh vang chuông cảnh báo trong lòng đám nhóc kia, để cho bọn nhóc đó biết là chúng đến trường để học hay là để tìm người yêu!

“Đi, thầy dẫn các em đi giải quyết chuyện này!” Chủ nhiệm Dương quyết định mạnh mẽ vang dội.

Chương Thủy Sơn bên kia vẫn còn đang tìm kiếm bóng dáng hai chị em bọn họ, cậu ta không ngờ hai cô gái trong yếu đuối thế mà lại chạy rất nhanh, cậu ta chỉ kịp nhìn thấy cả hai chạy vào trong tòa nhà giáo viên chứ khi đuổi tới thì đã không còn bóng dáng đâu nữa. Này thì cậu ta phải làm sao đây, chẳng lẽ lại đi tìm từng phòng hay sao?

Ngay lúc cậu ta đang gấp tới mức nắm đầu bức tai thì thấy Phương Lập An và Phương Lập Bình đi ra từ phòng làm việc của giáo viên, cậu ta liền bất chấp tất cả mà chạy tới trước mặt hai chị em chấp tay xin tha thứ: “Em gái, em gái, anh sai rồi, anh là thật lòng thích chị của em, thật đó! Anh có thể thề với trời đất! Xin em hãy nể mặt một mảnh chân tình này của anh mà tha thứ cho anh lần này đi!” Cậu ta nói xong liền nhanh chóng nắm lấy tay của Phương Lập An.

“Cậu chính là Chương Thủy Sơn?” Chủ nhiệm Dương đen mặt đi ra từ trong phòng làm việc.

“Vâng… đúng vậy ạ.” Chương Thủy Sơn vừa nhìn thấy có thầy giáo từ trong phòng đi ra thì lập tức biến thành chim cút, hai tay cũng đàng hoàng lại, nói chuyện thì lại bắt đầu lắp ba lắp bắp, cuối cùng cậu ta cũng nhận ra là hai chị em đã đi tố cáo cậu ta rồi.

Người trong cuộc đều đã tới đủ, chủ nhiệm Dương cũng không muốn dong dài với cậu ta, nên ông trực tiếp dẫn bọn họ tới phòng làm việc của giáo sư khoa Trung văn.

Phòng làm việc của giáo sư khoa Trung văn cũng thuộc tòa nhà này, chỉ cần bước vài bước là sẽ tới, chỉ thấy cửa phòng làm việc của khoa đang được mở rộng, bên trong ngồi một ông chú trung niên tóc đã hoa râm.

Chủ nhiệm Dương gõ cửa hai cái rồi đợi khoảng một giây chờ ông chú trong phòng ngước đầu lên nhìn thì mới đi vào.

Ông chú nhìn thấy chủ nhiệm Dương thì tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình, luôn miệng nói: “Là chủ nhiệm Dương à, mau vào trong ngồi! Mau vào trong! Ngồi ở đây!”

Chủ nhiệm Dương quay đầu gọi cả ba học sinh vào rồi trực tiếp nói chuyện chính: “Chủ nhiệm Triệu, đây là học sinh Phương Lập Bình của khoa tôi, còn đây là em gái của em ấy, học sinh Phương Lập An của khoa vật lý, còn đây là học sinh Chương Thủy Sơn của khoa Trung văn.” Ông giới thiệu ba người cho chủ nhiệm Triệu trước.

“Chuyện là thế này, bạn học sinh Chương Thủy Sơn này yêu mến bạn Phương Lập Bình, từ lúc bị bạn ấy từ chối thì bắt đầu dây dưa không dứt làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt hằng ngày và việc học hành của bạn ấy. Cũng tạo nên không ít lời đồn không tốt trong đám học sinh. Vì cậu ta là học sinh khoa của ông nên tôi muốn mời ông xử lý chuyện này.”

Chủ nhiệm Triệu cũng biết tuy việc này có vẻ không lớn cũng không nhỏ nhưng nếu chỉ cần không xử lý tốt một bên thôi là có thể phá hủy luôn cả hai học sinh. Ông ta lập tức nghiêm túc hỏi: “Bạn Chương, chuyện này thật sự là như vậy sao?” Ông ta hỏi như vậy cũng là có lý do của mình, ông vẫn muốn dành tặng một cơ hội để Chương Thủy Sơn được giải thích.

Nhưng lòng tốt của ông chắc chắn phải bị vứt bỏ rồi, Chương Thủy Sơn không hề hối cải mà còn lặp lại những gì đã nói: “Thầy, xin ngài hãy tin em, tấm lòng của em đối với Lập Bình là thật, thật sự! Có trời đất làm chứng!”

Chủ nhiệm Triệu vừa nghe thấy mấy lời này liền đen mặt, trong đầu tên tiểu tử này rốt cuộc chứa thứ gì vậy? là đậu hũ đúng không? Ông bị cậu ta làm tức tới mức không biết nói gì, đành phải cùng chủ nhiệm Dương bàn bạc phương pháp xử lý sao cho tốt.

Chủ nhiệm Dương tất nhiên muốn hỏi ý của người bị hại trước, dù sao cũng là người ta tới tận cửa để cáo trạng.

Phương Lập An trực tiếp nói: “Thứ nhất là hy vọng từ nay về sau anh ta sẽ không còn tới làm phiền chị của em nữa; thứ hai là mong anh ta có thể viết thư công khai xin lỗi chị em, bức thư xin lỗi phải được dán trên bảng thông báo của trường. Chuyện này đã bị toàn bộ trường học lấy ra bàn tán rồi nên nếu không làm thế thì sẽ không giải quyết được gì cả.”

Hai vị trưởng khoa đều cảm thấy hai yêu cầu này rất hợp tình hợp lý, dù sao người bị hại cũng không hề được nước làm tới nên ông liền hỏi Chương Thủy Sơn có đồng ý làm thế hay không.

Vẻ mặt Chương Thủy Sơn lúc này cứ như là bị người ta chia rẽ tình yêu vậy, cậu ta muốn nói rồi lại thôi.

Chủ nhiệm Dương im lặng nên chủ nhiệm Triệu biết rằng ông ấy là đang đợi ông ta nói tiếp, ông ta liền nói rõ: “Trường học là nơi để học tập, không phải là nơi để cậu nói chuyện yêu đương, mặc dù cậu có quyền tự do theo đuổi tình yêu nhưng khi hành động của cậu gây ra tác động xấu cho người khác thì hành động đó của cậu là sai, mà đã sai thì không được phép làm.

Nếu như cậu cứ khăng khăng một mực làm theo ý mình mà tiếp tục làm phiền bạn học Phương, vậy thì trường học chỉ phải thực hành biện pháp xử phạt đối với cậu. Mà cho dù là cách thức xử phạt nào cũng sẽ theo cậu tới hết cả đời, cậu không nên lấy tương lai của mình ra làm trò đùa.”

Cuối cùng Chương Thủy Sơn cũng không nói ra những lời mà cậu ta muốn nói nữa, cậu ta chỉ im lặng gật đầu một cái.

Chủ nhiệm Triệu thấy cậu ta đã nghe lọt tai thì liền thở phào nhẹ nhõm, ông ta cuối cùng cũng thuyết phục được rồi. Đợi cậu ta viết xong thư xin lỗi đưa cho ông thì chính ông ta sẽ đem nó dán lên bảng thông báo.

Sau khi quyết định xong thì hai vị chủ nhiệm để cho Phương Lập An và Phương Lập Bình đi trước, lại giữ Chương Thủy Sơn ở lại để khuyên bảo thêm lần nữa.