Chương 28: Thai xuyên thập niên 60 (28)

Beta: poo_chan

Phương Lập Tân và Phương Lập Bình có một kì nghỉ hè đầy viên mãn, bởi vì trước kì nghỉ Phương Lập An đã mua tài liệu kì học sau cho hai anh em ở tiệm sách bên cạnh trường, nhưng mà hai người chỉ có thể nói là đi mượn từ người khác.

Hai anh em ngày đêm chăm chú học hành trong suốt kì nghỉ hè, chỗ nào không hiểu liền đi hỏi Phương Lập An, kì nghỉ hè qua đi, vừa hay mỗi người học xong 2 quyển sách.

Cái lợi của sự chuẩn bị cho việc học tập sớm được thể hiện ra rõ ràng khi bước vào một năm học mới. Lúc lên lớp chỉ cần chăm chú nghe giảng một chút, về nhà hoàn thành đầy đủ bài tập mà giáo viên giao, tương đương với việc ôn tập lại bài giảng hôm đó, sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian và công sức.

Không những thế, khi lên lớp giáo viên đặt câu hỏi, bọn họ sẽ luôn giơ tay, bởi vì câu hỏi mà giáo viên hỏi bọn họ đều biết, khiến cho giáo viên có nhiều ấn tượng tốt và tích cực về bọn họ.

Ngoài ra, việc này còn giúp cho bọn họ tự tin hơn, nỗ lực hơn trong việc học chuyên ngành của mình, hình thành nên một thói quen tốt

Nói tóm lại, đều có lợi.

Thành tích cuối kì của kì học kì trước, Phương Lập An và Phương Lập Bình đều đứng đầu ở môn chuyên ngành, Phương Lập Tân xếp thứ 3. Giáo viên chủ nhiệm khích lệ bọn họ và nói rằng nếu kì học này có thể tiếp tục duy trì thành tích tốt như vậy thì rất có khả năng cao sẽ nhận được học bổng của năm nay.

Phương Lập Tân biết rõ rằng, không cần phải nói, năm nay hai người em chắc chắn sẽ lấy được học bổng. Bởi vì học bổng (tiền), bởi vì danh dự (bộ mặt của một người anh), anh chỉ có thể thức khuya dậy sớm, tự giác chăm chỉ học hành.

Thế là ba anh em nhà họ đều hoá thân thành ba con sói liều mạng, toàn tâm toàn lực đốt cháy vũ trụ nhỏ của bọn họ tại trường học.

Rồi cũng gần đến những ngày cuối kì, cuộc sống sinh viên của Phương Lập Bình xảy ra một tình huống nhỏ, có một nam sinh ở khoa Trung Văn ra sức theo đuổi cô, tỏ tình trước đám đông, viết thư tình, đọc thư tình, ....

Phương Lập An nghe thấy từ người khác nói rằng, cái gì mà "tài tử nam sinh khoa Trung Văn đang theo đuổi nữ tài tử khoa hoá học", lại còn có người liều lĩnh nói rằng "gia đình văn vấn"(văn vấn ở đây nghĩa là giỏi về lĩnh vực nghệ thuật lẫn lĩnh vực khoa học), toàn những thứ linh tinh, cái gì cũng có thể nói được.

Phương Lập Bình không bao giờ nói với Phương Lập Tân và Phương Lập An về chuyện này, theo cô, anh cả học hành vất vả như vậy, làm sao có thể bị xáo trộn vào thời điểm quan trọng lấy học bổng được. Em gái thông minh nhưng em ấy vẫn là một đứa trẻ, những điều như này không thích hợp để nói với em ấy.

Phương Lập An và Phương Lập Bình là chị em với nhau bao nhiêu năm nay, còn không biết đối phương nghĩ gì sao? Nếu bằng lòng chấp nhận, chắc chắn đã sớm đồng ý rồi, bây giờ đồn đại ra ngoài, lại còn không biết xấu hổ đứng trước bao nhiêu người, mà chuyện từ chối đương nhiên phải riêng tư. Anh chàng này có lẽ nhìn ra được điều này nên mới dám làm ra to chuyện ở chốn đông người, muốn ép cô ấy phải đồng ý anh ta.

Phương Lập An chỉ cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi, loại người này rốt cuộc không biết bản thân mình đang làm gì, danh tiếng đối với con gái quan trọng như thế nào, bây giờ người ngoài cuộc vẫn có thể cười nói câu "nam tài nữ sắc", sau này lâu dần, người khác sẽ nói rằng anh ta si tình, nói rằng Phương Lập Bình đang đeo bám anh ta, rằng anh ta có tầm nhìn rộng này kia. Đây mới chỉ là một vấn để nhỏ, nếu như bị giáo viên nghiêm khắc nào đó phát hiện ra, cho rằng hành vi của bọn họ ảnh hưởng xấu đến tinh thần học tập tốt đẹp của nhà trường thì việc bị đuổi học là việc dễ xảy ra.

Trên thế giới này căn bản không thiếu những người thích nghĩ xấu về người khác, càng không thiếu những người thích xem trò vui.

Phương Lập An bỏ lại việc đang làm, lập tức đến kí túc xá của Phương Lập Bình tìm cô ấy, kết cục mọi người ở kí túc nói cô ấy đi thư viện tự học rồi. Lúc cô ấy tìm thấy Phương Lập Bình ở lối vào thư viện, thấy có một nam sinh đang nói gì đó với cô ấy. Xung quanh có không ít người, Phương Lập Bình nhìn có vẻ bối rối, muốn rời đi nhưng lại bị hai bạn học nữ giữ lại.

Phương Lập An chạy lại, lấy chiếc túi trên người đập mạnh vào tay hai hai cô gái ấy, hai người bọn họ bị chịu đau mà hét to đau đớn, bỏ tay ra, trông như thể "sao cô có thể làm thế, tôi bị tổn thương đấy".

Mọi người thấy vậy liền hoang mang, chả nhẽ vì thích chàng trai này nên cô ấy mới làm ra chuyện như vậy để giành được tình yêu à?

Phương Lập An không quan tâm đến mọi người nghĩ như nào, liền lên giọng to đến mức tất cả mọi người đều nghe thấy nói: "Chị gái tôi đã từ chối anh rồi, tại sao anh vẫn còn đến làm phiền chứ?"

Cậu nam sinh cùng mọi người bất ngờ nhìn nhau, thì ra đây chính là cô em gái trước giờ chưa từng lộ mặt.

Thế là anh ta liền vội vàng tự giới thiệu: "Tôi tên Chương Thuỷ Sơn, năm nay 25 tuổi, đến từ tỉnh Thanh Hải, chuyên ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, gia đình tôi..."

Phương Lập An tỏ vẻ mất kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời anh ta:" Tôi không muốn biết tên anh, cũng không muốn biết gì về hoàn cảnh gia đình nhà anh, tôi chỉ muốn hỏi anh, chị gái tôi đã từ chối anh rồi, tại sao anh vẫn cố dính lấy chị ấy?"

Chương Thuỷ Sơn chỉ cảm thấy đau lòng không giải thích nổi, tại sao đến em gái cậu ấy cũng không chịu hiểu được tâm tư của anh, chỉ đành tự mình thổ lộ: "Tôi thực sự rất thích Lập Bình, tôi có quyền tự do theo đuổi tình yêu của mình!"

Lập An lạnh lùng nói: "Anh thích ai là việc của anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể không ngừng quấy rối chị gái tôi, cái quyền tự do theo đuổi của anh đã gây ra rất nhiều tổn thương về mặt tinh thần cho chị ấy." Sau đó cô quay ra chỉ vào hai nữ sinh ban nãy kéo Phương Lập Bình, "thậm chí còn dẫn đến việc hạn chế quyền riêng tư của người khác tại nơi công cộng! Các người đây chính là đang ngang nhiên vi phạm pháp luật à!"

Ba người họ bị lời buộc tội này doạ cho một phen hoảng sợ, cố gắng giải thích điều gì đó.

Phương Lập An căn bản không để cho bọn họ một cơ hội mở lời, liền tiến thẳng hỏi tên hai nữ sinh đó. Hai nữ sinh đó sao có thể tự mình xưng danh rồi kéo mình vào rắc rối được, liền tự mình rút lui.

Phương lập An cũng không thèm để ý đến, mỉm cười một cái: "Không nói cũng không sao, có bao nhiêu người như thế kiểu gì cũng có người biết đến các cậu thôi." Rồi tiếp tục quay sang Chương Thuỷ Sơn nói: "Tôi muốn đi tìm giáo viên với lãnh đạo của trường hỏi xem, đối với loại người chuyên đi quấy rầy nữ sinh khác trong trường có phải do nhà trường chủ trương nên không !"

Nói rồi, cô kéo Phương Lập Bình đi đến văn phòng giáo viên, mọi người mới nhận ra sự việc đã bị xé to ra rồi.

Chương Thuỷ Sơn sững sờ không biết phải làm sao, vẻ mặt bần thần thẫn thờ của anh đã lấy được sự đồng cảm của một bộ phận người xung quanh. Có người nhắc nhở: "Mau đi theo xem xem, cẩn thận không cô ấy phàn nàn với giáo viên."

Chương Thuỷ Sơn tỉnh táo lại, chạy theo phía sao.

Phương Lập Bình sững sờ trước những hành động và sự việc xảy ra sau khi Phương Lập An xuất hiện, thấy sắp đến văn phòng giáo viên rồi, liền ngập ngừng nói: "Tiểu An, chúng ta thật sự sẽ đi tìm giáo viên sao? Có... Có hơi..."

"Có cái gì mà có? Không hợp lí à? Chị có biết anh ta kiêu ngạo là vì cái tính hay e dè lo lắng của chị sao? Chị càng lo lắng, anh ta chỉ càng thêm không biết xấu hổ ! Đối với loại người như này, chị đừng để cho lợi thế của anh ta được thể hiện ra, lẽ nào phải đợi đến khi nào hành động của chị bị truyền ra ngoài có vấn đề thì chị mới nghĩ cách giải quyết à?"

Phương Lập An rất tức giận, cảm thấy rất bất mãn với cách làm dịu mọi chuyện của Phương Lập Bình, càng khiến cô ấy tức giận hơn đó là, rõ ràng là bản thân chị ấy không thể tự mình giải quyết, cũng không đi tìm người để bàn bạc. Cô ấy phải cố chịu đựng để không nói ra những lời có thể làm tổn thương người khác.

Bỏ đi, đợi tìm giáo viên giải quyết xong mọi chuyện rồi "tính sổ" với chị ấy sau.