Chương 86: Văn Phi

"Các vị khỏe không?" Tả Mạc vừa chắp tay , tính là chào hỏi.

Sắc mặt Yến Minh tử cùng Hồ Sơn lập tức khó coi mấy phần. Khỏe? Khỏe cái gì? Sau

khi hai người bọn họ về đến môn phái, lãnh đủ cười nhạo chế giễu. Đào Thù Nhi lạc lạc

che miệng cười nhẹ, ở bên nàng, hai đệ tử Linh Anh phái trên mặt cũng lộ cùng mấy

phần ý cười, chẳng qua hai người vẫn cố kìm nén được.

Số lượng đệ tử nội môn Linh Anh phái là đáng kể trong Đông Phù, nhưng đồng dạng,

do thiếu một đầu lĩnh cường lực, bởi thế trong đệ tử hệ phái san sát, quan hệ trong môn

phái phức tạp cũng vào hàng đáng kể ở Đông Phù.

Đào Thù Nhi bước sen dời nhẹ, ngọc dung xinh đẹp lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi

người.

Chỉ thấy đám đệ tử ngoại môn Vô Không kiếm môn nhanh chóng phân thành hai đội

hình. Nam đệ tử kẻ kẻ mắt không dời, không ít người thần tình ngây ngốc, nhìn đến chảy

ròng nước miếng. Mà đội hình nữ đệ tử lại mùi giấm thấu trời, tiểu tiện nhân hồ ly tinh

các loại tiếng mắng không tuyệt bên tai.

Đào Thù Nhi yên nhiên khẽ cười: "Phong thái Tả sư huynh lần trước, tiểu muội mười

phần bội phục. Nhưng dẫu sao cũng là đệ tử Linh Anh phái, không thể trơ mắt nhìn

thanh danh bản môn tổn hại, hôm nay đặc ý lại đến bái phỏng Tả sư huynh."

Đối phương nói rào đón đường hoàng, Tả Mạc trong lòng cười lạnh. Nữ trưởng này

được tuy xinh đẹp, nhưng độc như rắn rết, hơi không cẩn thận, sẽ chết trên tay nàng. Mà

Tả Mạc thấy nàng nhìn đồng môn sư huynh đệ chịu nhục, vẫn vô tâm vô phế cười nhạo

không thuận mắt.

"A." Khuôn mặt Tả Mạc không có gì biến hóa, lại thêm hắn rủ thấp mí mắt, người

khác càng khó mà đoán ra tâm tư của hắn.

Đào Thù Nhi lập tức có cảm giác đấm bị bông, đối phương phản ứng đạm bạc như

thế, khiến nàng không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhưng nàng cũng không phải hạng người giản đơn, lui về sau một bước, nhường ra

hai vị sư huynh khác, nói: "Văn Phi sư huynh cùng Minh Đạo sư huynh là cao thủ chân

chính Linh Anh phái ta, cũng là người tiểu muội xưa nay kính bội. Lần này đến..."

Văn Phi cùng Minh Đạo hai người nghe đến đây , lập tức không nhịn được ngẩng đầu

ưỡn ngực, hiển nhiên là cực đắc ý.

"Thích đánh thì đánh." Tả Mạc đột nhiên mở miệng, cắt ngang: "Chỉ là, núi Vô Không

ta cũng không phải là chỗ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Lời xấu nói trước, ai thua

trong tay ta, ta sẽ lấy trên người hắn một pháp bảo, làm danh cho bản môn."

Lời đáp này chính nghĩa lẫm nhiên, đám đệ tử ngoại môn Vô Không kiếm môn phía

sau không ai không tề thanh hoan hô.

Hai người nghe được, sắc mặt lập tức không vui.

Văn Phi một thân thanh y bạch sa, đầu buộc khăn xanh, phong độ ngời ngời, tựa như

tùy thời có thể theo gió mà đi, trông như thần tiên nhân vật. Gã há chịu yếu kém, cười

lạnh một tiếng: "Nói dễ nói dễ, ngươi nếu có bản sự này , tại hạ tự nhiên cũng nhận cược

chịu thua."

Minh Đạo thân mặc linh giáp màu lam, đầu đội kim quan cũng mở miệng: "Nếu là

ngươi thua, ta cũng sẽ từ trên thân ngươi lấy đi một pháp bảo."

Đào Thù Nhi đứng ở phía sau, thấy song phương giương nỏ tuốt kiếm, khóe miệng lộ

ra một vẻ cười đắc ý. Mà Yến Minh tử cùng Hồ Sơn hai mắt đỏ bừng dòm dòm Tả Mạc,

bộ dạng đó, tựa như hận không thể nuốt sống hắn vậy .

"Ai trước?"

Tả Mạc một tiếng trầm quát, hướng trước bước một bước, khí thế bạo trướng.

Không biết có phải do vừa luyện kiếm xong, hắn phát giác toàn thân hừng hực, nhiệt

huyết sôi trào, giống như lửa đốt, chiến ý đột nhiên phun trào mà ra, sôi sục không

ngừng, chỉ muốn phá thể mà ra.

Tựa như bảo kiếm xuất vỏ, lẫm liệt phong mang đột nhiên mà hiện! Chỉ một bước, Tả

Mạc như đổi thành người khác, bộ mặt thật thà bên trong láu cá, lúc này đều không cánh

mà bay . Toàn thân trên dưới, chiến ý thấm đậm như thực chất, thuần túy khiến người

không dám nhìn kỹ.

Đào Thù Nhi ngây ngốc nhìn Tả Mạc, trên mặt ngọc xinh đẹp, tựa như thấy quỷ.

Làm sao có thể?

Đây là cái gã cương thi tham lam bỉ ổi sao?

Trong mắt của nàng, Tả Mạc hẳn là tiểu nhân vật tham tiểu tiện nghi, nếu không, đâu

có người lại đánh chủ ý với phi kiếm người khác trong lúc đối chiến?

Lần trước bị thiệt, đặc biệt là bị thiệt dưới tay tiểu nhân vật loại này , khiến Đào Thù

Nhi canh cánh trong lòng. Bị ngã dưới tay kẻ vốn mình xem không ra gì, nàng sao có thể

nuốt được cục giận?

Nhưng là, Tả Mạc trước mắt...

Ánh mắt Văn Phi lộ ra vẻ ngưng trọng, khí thế đối phương để lộ ra, khiến hắn rất bất

ngờ. Chẳng qua, hắn cũng không phải loại đầu bóng như Yến Minh tử cùng Hồ Sơn, hắn

tuy gia cảnh giàu có, nhưng ngày thường tu luyện cũng mười phần khắc khổ, còn có vài

phần thật tài thực liệu.

Hắn tuy kinh mà không sợ, bước ra một bước, miệng quát nhẹ: "Ta tới!"

Văn Phi bày ra pháp bảo của mình, một quạt ngọc màu xanh nhạt, lấy ngọc làm cốt,

vải mặt quạt rõ là loại phi phàm, ẩn ước có thể thấy thanh quang lưu chuyển, trên quạt vẽ

một bức tranh sơn thủy , người nhìn kỹ, sẽ phát hiện dòng sông lúc ẩn lúc hiện trong đám

núi non trong tranh kia, không ngờ lại chậm rãi lưu động.

Quạt Thiên Hà, cấp ba.

Trích Thủy kiếm, cấp ba.

Tả Mạc không khỏi lần nữa cảm khái pháp quyết của Linh Anh phái hỗn tạp quá sức,

đến cả quạt cũng có.

Khi nhìn đến Trích Thủy kiếm của mình, sắc mặt Yến Minh tử xấu vô cùng. Nhưng, y

cực ưa thích sưu tầm các loại pháp bảo, ánh mắt rất lão luyện, lập tức nhận ra, so với

trong tay gã, phẩm tướng Trích Thủy kiếm càng hơn một phần. Trong lòng lập tức có

chút buồn bực, chẳng lẽ phi kiếm cũng chọn người?

"Mời!" Văn Phi khá phong độ hô một câu.

Lời còn chưa dứt, Trích Thủy kiếm đã tới!

Thuận thủy!

Thức mở đầu Tả Mạc thích nhất, một chiêu này như linh dương lắc sừng, không vết

để tìm.

Hiện nay chiêu này hắn dùng, cùng ngày xưa khá là bất đồng, ngày xưa giống như

mây nhạt gió nhẹ, giờ khinh u như cũ, nhưng lại thêm mấy phần hỏa vị, tựa như ngọn

lửa trắng sâm sâm, thiêu đốt, lặng không tiếng lửa.

Văn Phi cười lạnh, rung nhẹ quạt Thiên Hà.

Tả Mạc chỉ thấy hoa mắt, một cột nước thô tráng vô cùng từ trời giáng xuống, trông

như rồng nước, hướng hắn cuộn đến.

Thủy long ngâm!

Lấy công đối công!

Ai cũng không nghĩ tới Văn Phi trông ôn tồn lịch sự như thế, phong cách chiến đấu

lại cương mãnh như thế. Thứ song phương so là, công kích của ai tới đối phương trước.

Tả Mạc hừ lạnh một tiếng, kiếm thế không biến, linh lực dưới chân vận chuyển, mạnh

mẽ tránh sang bên trái. Dưới chân hắn như có lò xo, tốc độ cực nhanh, chớp qua rồng

nước.

Đối công?

Tả Mạc không sợ chút nào, nếu luận tốc độ, không có pháp bảo nào có thể so cùng phi

kiếm. Thúc động linh lực, Trích Thủy kiếm phát ra một tiếng tê trong trẻo, như một vệt

lưu quang, nhanh như điện!

Trước mặt Văn Phi đột nhiên dựng lên một tầng màn nước bạc bạc, Trích Thủy kiếm

hung hăng kích trúng màn nước, màn nước kịch liệt dập dờn dao động. Văn Phi sau màn

nước sắc mặt khẽ biến, nhưng màn nước kịch liệt dập dờn, còn ngăn trở Trích Thủy

kiếm!

Tả Mạc cũng đồng dạng hơi kinh ngạc, tầng màn nước trông như chỉ có bạc bạc một

tầng này , lại không ngờ có thể ngăn được Trích Thủy kiếm, so với hắn dự liệu phải mạnh

dẻo hơn nhiều. Nhưng, hắn cũng nhìn đi ra, tầng màn nước này cũng chỉ là miễn cưỡng

chống đỡ, nếu mình lại tăng thêm lực, phá chắc không ngờ.

Hắn đang muốn thúc động linh lực, không ngờ con rồng nước thô tráng chí cực kia lại

có như vật sống, linh hoạt vừa chuyển, quặt hướng hắn vọt tới.

Trong nháy mắt, rồng nước đã xông tới trước mặt hắn. Khi con rồng nước này xông

tới trước mặt hắn, hắn mới hoảng nhiên kinh giác sự to lớn của nó! Nghiễm nhiên như

một con sông lớn, nổ ầm ầm hướng hắn quay đầu vọt tới, thanh thế hãi người chí cực!

Tả Mạc không hề nghĩ ngợi, Trích Thủy kiếm hóa làm một vệt lưu quang, phút chốc

cùng hắn xuất hiện trong rồng nước.

Trong mắt chớp qua một tia hàn quang, Trích Thủy kiếm bỗng giơ lên.

Thác đứt dòng!

Chúng nhân chỉ thấy trước mắt sáng ngời, trước mặt Tả Mạc tựa như đột nhiên xuất

hiện một thác nước, vô số kiếm mang tạo thành thác nước bạc trắng, thế nghiêng đổ

xuống, chuẩn xác vô cùng kích trúng đầu rồng nước!

Oanh!

Đầu rồng nước đột nhiên nổ tung, vô số hoa nước tung tóe bốn phía, chúng đệ tử

đang vây xem tức thì ướt đẫm như gà gặp mưa, nhưng lúc này cũng không có ai dời đi

ánh mắt của mình. Tỷ thí tinh thải như thế, bỏ lỡ qua một cái gì, quá đáng tiếc.

Rồng nước trước bộc sau tiếp, tựa như vĩnh viễn không có tận cùng, mà thác nước

như lụa treo trên thiên không, lại cũng miên miên bất tuyệt, tựa hồ vô cùng vô tận.

"Lợi hại!" Yến Minh tử trợn mắt há mồm, hắn trong lòng đã hoàn toàn tâm phục khẩu

phục, thực lực đối phương như thế, lần trước thủ thắng, cũng không phải nhờ khéo.

Hồ Sơn cũng nhìn không chớp mắt, sâu sắc đồng cảm gật đầu: "Ta sớm đã nghe nói,

quạt Thiên Hà của sư huynh Văn Phi, trong lớp đệ tử chúng ta, có thể đứng top 3, quả là

danh bất hư truyền!"

Yến Minh tử một bộ tự hào nói: "Không sai, Trích Thủy kiếm của ta cũng không phải

vật phàm, có thể cùng quạt Thiên Hà giằng co không kém, phẩm chất bất phàm, ánh mắt

ta tốt thật."

"Đó là Tả Mạc lợi hại." Hồ Sơn không chút khách khí: "Đặt vào tay ngươi, ngươi có thể

ngăn trở Văn sư huynh năm chiêu đã không tệ."

Yến Minh tử cũng không giận: "Đánh lộn thì ta không bằng người, nhưng mua pháp

bảo, các ngươi không phải ta đối thủ?"

Yến Minh tử nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.

Đào Thù Nhi trong lòng cuộn lên vô số sóng trào, nàng chưa từng nghĩ tới, Tả Mạc có

thể cùng sư huynh Văn Phi giằng co không kém, bởi nàng biết sư huynh Văn Phi có bao

nhiêu lợi hại.

Sư huynh Văn Phi thanh danh không hiển ở ngoài, nhưng trong lớp đệ tử của Linh

Anh phái, là thuộc nhóm thực lực chân chính. Gã được trưởng bối rất yêu thích, chiếc

quạt Thiên Hà kia, là trưởng bối trong môn chuyên biệt vì hắn luyện chế, đã tiện sát vô số

người. sư huynh Văn Phi cũng không phụ kỳ vọng, gã thiên phú xuất sắc, tu luyện khắc

khổ, thêm vào vô số linh đan không ngừng tư bổ, một thân thực lực tinh thâm vô cùng.

Nhưng ngày thường gã ra tay cực ít, dù là đồng môn sư huynh đệ, cũng không biết gã

sâu cạn. Đào Thù Nhi trong một lần vô ý nhìn thấy sư huynh Văn Phi tu luyện, kinh hãi

vô cùng, lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Cho nên lần này nàng chủ ý đi cầu sư huynh Văn

Phi, là muốn chèn ép khí diễm của Tả Mạc.

Mà, Đào Thù Nhi còn biết, trưởng bối môn tính để sư huynh Văn Phi là xuất hiện

kinh người trong hội thi kiếm Đông Phù sắp tới.

Thằng cương thi đáng ghét, hóa ra có thể đánh ngang tay cùng sư huynh Văn Phi?

Làm sao có thể?

Đào Thù Nhi cảm giác đầu óc của mình như dừng lại.

Mà những đệ tử ngoại môn, người người mở to hai mắt, há mồm tắt tiếng. Tả Mạc

không chú ý, trong số nữ đệ tử, có một mặt quả táo đáng yêu, hiện khẩn trương vô cùng,

đến cả nắm tay nhỏ cũng không nhịn được nắm chặt.

Hai người giao thủ nhanh như chớp giật, hai chiêu chẳng qua chỉ trong chớp mắt, giờ

tiến vào giai đoạn giằng co, mọi người mới không khỏi buông lỏng một hơi, hồi lại đôi

chút, càng là nhao nhao hò hét.

Nhưng hai người giằng co, lại không nhẹ nhàng như vậy .

Vẻ không đáng cùng miệt thị của Văn Phi trước giờ sớm đã tan biến vô ảnh vô tung,

thay vào đó là vô cùng ngưng trọng. Gã đang muốn ở hội thi kiếm đại hiển thân thủ,

không ngờ lại gặp đối thủ mạnh mẽ đến như vậy!

Mà Tả Mạc, hai ngọn lửa trong con ngươi điên cuồng nhảy múa, hắn chiến ý dâng

tràn!

Đối với hắn giằng co bất lợi, đối phương còn có một người, nếu không thể giải quyết

cuộc chiến nhanh nhất, trường tỷ thí tiếp theo, cơ bản là không thấy có thể thắng.

Tâm tư điện chuyển, hắn huýt dài một tiếng, quyết định một vồ toàn lực!

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩