Sau khi Tả Mạc dày vò xong linh viên vừa thuê, kéo theo tấm thân mệt nhọc về đến
Tây Phong tiểu viện, nhưng khi hắn nhìn đến tiểu thiên hạc màu hồng gần như đồng
thời đến nơi cùng hắn, hắn rất muốn nhắm tịt hai mắt trực tiếp ngất đi.
Sao tránh dày vò này ...
Tả Mạc muốn khóc. Có thể nhẫn được chuyện này , tịnh không bởi ý chí của hắn thay
đổi, hắn chỉ có thể bị thay đổi.
"Gia, thật nhàm chán, chúng ta chơi trò đùa đi!"
Tả Mạc rất muốn trả lời "Anh đây thật sự thật sự một điểm cũng không thích." Nhưng
nghĩ đến thú vui thích phóng "hoa khói" cổ quái của đối phương, lý trí Tả Mạc còn cực kỳ
lãnh tĩnh hồi một câu: "Ta không biết chơi."
Hắn cảm thấy hắn tịnh không lừa gạt đối phương, hắn đích xác sẽ không chơi trò đùa.
Trò đùa, hai cái chữ này đối với hắn mà nói, xa lạ đến mức hắn thật giống như căn bản
không nhận thức. Cuộc sống của hắn, từ giây đầu tiên hắn mở mắt ra, đã xác định hắn
không thể thảnh thơi mà chơi đùa, cho đến bây giờ.
Nhưng đối phương rất tốt bụng lại không ngại ngùng nói: "Không sao, nô dạy gia là
được."
Tả Mạc tiến hành giãy dụa cuối cùng: "Ta đần độn, dạy cũng không thành."
Nhưng là, giống như vô số lần trước, đối phương căn bản không cho hắn đất để phản
kháng. Thế là, Tả Mạc nhìn thấy cả một chuỗi, chừng tám ngàn chữ quy tắc trò chơi. Lần
này , Tả Mạc thật sự ngất. Khó như thế, đối với hắn kẻ không phải thích chơi đùa mà nói,
thực là nhiệm vụ bất khả thi. Hắn chỉ liếc mắt, lập tức quyết định vứt bỏ, van nài nói: "Kỳ
thực ta thật đần độn!"
Nhưng nghĩ đến kích giận khái tính của đối phương quá nhiều, hắn còn mềm mỏng
bồi thêm một câu: "Bằng không, ngươi tìm cái trò chơi đơn giản nhất đi?"
Một lần này , đến tay hắn, là một quy tắc trò chơi ước chừng hai trăm chữ.
Uy , tinh thần Tả Mạc không nhịn được khẽ rung, đây không phải một đề trận pháp
sao? Hắn cẩn thận nhìn lại một lần, cuối cùng xác định, đây đích xác là một đề trận pháp.
Trận pháp là một bộ hệ thống học vấn, Tả Mạc xuất thân tiểu môn phái tự nhiên sẽ
không có thể hội gì. Nhưng tại một vài đại môn phái, đám đệ tử học tập trận pháp, từ
đơn giản nhất là trận Đơn linh, đến trận Lưỡng nghi, trận Song nguyên, dần dần phức
tạp. Đây là một quá trình học tập dài lâu, vì trợ giúp đệ tử học tập, một vài tu giả tinh
thâm trận pháp, cũng chỉnh lý ra cả một bộ phương pháp học tập. Trong đó, bao gồm các
loại đề trận pháp.
Tỷ như uốn nắn, tỷ như bổ sung, tỷ như ưu hoá, vân vân, danh mục rất nhiều, lớp lớp
vô tận. Về sau, có vài tu giả, vui chơi không mệt, mười phần trầm mê đường này , sáng tạo
ra đề trận pháp có độ khó cực cao. Mà rất nhiều đệ tử, cũng thường lấy đây làm trò chơi.
Nhưng đối với Tả Mạc mà nói, hắn trước nay không chơi qua, cảm giác thật mới lạ.
Trận pháp đề trên thiệp tịnh không phức tạp, Tả Mạc cũng từng học qua, nhưng vấn đề
đề ra, lại cực kỳ ngoa ngoắt. Một thời gian, hắn không nhịn được sa vào tìm tòi. Đối
phương cũng như biết hắn đang suy nghĩ, tuyệt không thôi thúc.
Nghĩ nửa ngày , chẳng thu được gì.
Tả Mạc dùng sức lắc lắc đầu, mới hồi phục mấy phần thanh tỉnh. Trong lòng không
nhịu được có chút líu lưỡi, chẳng lẽ những đám đệ tử đại môn phái kia chơi là những
thứ này? Hắn không nhịn được có chút hâm mộ, khó trách bọn họ sao lại lợi hại, chơi
đều có thể chơi thứ lợi hại như vậy.
Chẳng qua, hắn quyết định trước quên cái trò này đi, hắn còn có rất nhiều việc cần
phải làm. Trò chơi mà, khi nhàn hạ chơi một hồi là được, mà con bé chết tiệt kia giờ cũng
không thúc hắn.
Tả Mạc vào thạch thất tu luyện Thai tức luyện thần cùng bản Kim Cương vi ngôn bia
mộ.
Tu luyện xong, hắn rút từ trong linh tuyền ra thanh Trích Thủy kiếm, có linh tuyền tư
dưỡng, ánh quang của Trích Thủy kiếm so với trước càng dịch thấu mấy phần. Tả Mạc
yêu thích không buông tay vuốt ve Trích Thủy kiếm, rồi bắt đầu tế luyện.
Một thanh phi kiếm, cần thời gian tế luyện rất dài, mới có thể đạt tới bước ý động tay
hành, mà nếu muốn đến tùy tâm sở dục, vậy thời gian phải càng dài. Phi kiếm thật giống
như là bạn của kiếm tu, thời gian càng dài, lại càng khăng khít. Kiếm tu thường thường
sẽ không dễ dàng thay đổi phi kiếm, một điểm này , đặc biệt là sau kim đan kỳ, càng rõ
ràng.
Những ngày giờ ngày ngày tế luyện này , công phu cũng không bỏ phí, hiện thanh
Trích Thủy kiếm này Tả Mạc đã ý động tay hành. Phẩm cấp của nó cao hơn Băng Tinh
kiếm, càng có linh tính.
Tả Mạc tâm niệm vừa động, Trích Thủy kiếm trên tay phút chốc bắn tới giữa không
trung. Đồng thời, hắn cười nhẹ một tiếng, búng mà lên.
Kiếm quang chớp động, du tẩu như long.
Giữa không trung, một đóa như hỏa diễm do nước tạo thành, tán phát quang hoa
nhàn nhạt. Kiếm quang đến chỗ nào, một dải nước hình ngọn lửa, khinh u vô thanh.
Tả Mạc như say như ngốc, dùng Trích Thủy kiếm tu luyện Ly Thủy kiếm quyết, quả
thực là hưởng thụ không gì sánh bằng. Luyện đến chỗ hứng trí, Tả Mạc liền không bó
trong kiếm quyết, vừa nghĩ vừa dẫn, gần như không vết mà tìm. Mà trong kiếm quang, u
lạnh mà ẩn ẩn mang theo mấy phần kiếm ý Ly Thủy bạo liệt, lại như sóng nước dửng
dưng dập dờn mà ra.
Dần dần, kiếm ýnhư sóng nước khinh đãng, vẻ khinh linh dần nhạt, mà thêm mấy
phần đè nặng cùng cảm giác áp bách. Trong mỗi khẽ động, lực đạo đủ mười, mà bạo liệt
trước chỉ ẩn không phát, như gió trợ thế lửa, hừng hực thiêu đốt lên.
Trước sau u lãnh như một, xen lẫn là cuồng bạo cường liệt, hai loại cảm giác cực kỳ
mâu thuẫn giao dung tại một chỗ, Tả Mạc lại hồn như chưa giác, không có nửa phần
không thích.
Đảo ngược Trích Thủy kiếm, vệt khinh linh kiếm mang như có lửa, lại dần dần nội
liễm.
Khi Tả Mạc từ trong trạng thái đốn ngộ hồi thần trở lại, mới biết được, trong bất tri
bất giác, Ly Thủy kiếm quyết của mình hóa ra lại tiến thêm một bậc thềm.
Không có quá nhiều kinh hỉ, hắn lặng lẽ đứng ở đó, tinh tế phẩm vị.
Hắn giờ tại cũng không rõ Ly Thủy kiếm quyết của mình đến cùng đạt tới tầng thứ
mấy , Ly Thủy kiếm quyết vốn tựu không phải kiếm quyết cao thâm gì, ngay cả người
sáng tạo ra nó, cũng không phải kiếm tu lợi hại gì. Tả Mạc có thể đem một bộ kiếm quyết
như vậy tu luyện đến bước này , cũng tính là số hiếm. Nhưng còn đường phía sau, hắn lại
phải tự mình mò mẫm, bởi vì Ly Thủy kiếm quyết mà hắn tu luyện cũng chỉ đến đó là
dừng. Phía sau tuy vị sáng tạo kia cũng tả một chút suy đoán cùng cấu tứ của bản thân,
nhưng rất nhiều, đều bị Bồ yêu chê tệ.
Về trình độ cao thâm mà nói, kiếm ý Ly Thủy xa không bằng kiếm ý triều tịch Tả Mạc
học trộm, nhưng nó lại là Tả Mạc tự mình lĩnh ngộ, lại cũng là kiếm ý hắn nắm giữ sâu
sắc nhất! Lý giải của hắn đối với kiếm ý Ly Thủy xa xa vượt quá kiếm ý triều tịch.
Có lẽ, mình cũng có thể tham chiếu kiếm ý triều tịch, tới cải tiến Ly Thủy kiếm quyết,
Tả Mạc đột nhiên trong lòng vừa động.
Nhưng hắn cũng chỉ mới nghĩ nghĩ, hắn không tự đại đến mức có thể cải tiến một bộ
kiếm quyết. Mà lý giải của hắn đối với kiếm ý triều tịch, cũng chỉ là da lông mà thôi.
Nhưng vào lúc này , hắn đột nhiên phát giác ngoài cốc có người. Người không có ý
vào, tịnh không xúc động cấm chế.
Cửa Tây Phong cốc.
"Sư huynh, người Linh Anh phái lại tới nữa!" Báo tin là vị đệ tử ngoại môn lần trước,
nhưng trên mặt gã không có nửa điểm kinh hoảng lần trước, ngược lại lộ ra vẻ hưng
phấn.
"Lại tới nữa?" Tả Mạc sửng sốt.
"Dạ!" Vị đệ tử này cung kính nói, tiếp hưng phấn theo không che nổi: "Lần này tới
năm người!"
Tả Mạc lập tức da đầu phát tê.
Năm người...
Lần trước chỉ mới đến ba người, lần này thế mà tới năm người!
Tả Mạc định quay đầu bỏ chạy .
"Bọn họ còn chưa cam tâm, chỉ danh muốn cùng sư huynh mài luyện!" Vị đệ tử ngoại
môn này hoàn toàn không chú ý tới dị dạng của Tả Mạc, vẫn hưng phấn nói: "Đám người
này thật là không biết chết sống!"
"Khái." Tả Mạc cố tự trấn định, nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "Lần này là ai?"
"Ba kẻ lần trước đều có, còn thêm hai kẻ không nhận ra."
Tả Mạc tâm hạ hơi an, hoàn hảo hoàn hảo. Ít nhất không phải năm gã đều là xa lạ, hai
bại tướng dưới ta, ngô, mình hoàn toàn có lý do có thể không chấp. Còn nữ nhân kia, lần
trước không dám đánh, lần này khẳng định không dám khinh cử vọng động. Phải đau
đầu là kia hai gã lã mặt, đối phương nếu đã đến thách chiến, khẳng định mạnh hơn so
với hai gã lần trước.
Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, trong lòng rất do dự, đi hay không đây? Hắn có
chút hối hận lần trước nói cho sướng, miệng hắn hỏi: "Các sư huynh khác đâu? Loại
chuyện này cũng không thể mỗi lần đều phiền một mình ta a."
"Đại sư huynh cùng đại sư tỷ đều ra ngoài, sư huynh La Ly bế quan, sư huynh Hứa
Dật đang luyện khí, có dặn không được quấy nhiễu. Sư tỷ Hách Mẫn đang chịu phạt, chỉ
có sư tỷ Tu Y Hạ còn rảnh, có thông báo cho nàng không?"
Cái nữ nhân kia?
Tả Mạc lập tức không vui, còn tính, nếu thông báo nàng, khả năng nữ nhân này giở
trò sau lưng càng lớn.
Tính! Nhớ tới vừa lúc chính mình có lĩnh ngộ mới với Ly Thủy kiếm quyết, Tả Mạc
trong lòng đột nhiên hào khí vân kiền, vừa có tâm đắc, lại có người tới cửa thử kiếm,
Linh Anh phái này quả nhiên đều là người tốt! (kiền - (quẻ) càn – trời, hào khí vân kiền =
hào khí vân thiên, hình như từ này là tác giả sáng tạo ra)
Nghĩ thông xong, Tả Mạc không luống cuống, gật gật đầu, mười phần phát lệnh: "Đi."
Trên mặt vị đệ tử ngoại môn này lập tức kích động kỳ diệu, vội đi trước dẫn đường.
Khi tới cửa núi, thấy đen nghìn nghịt một mảnh toàn người, dưới chân Tả Mạc tức thì
loạng choạng.
"Sao nhiều người như vậy?"
Vị đệ tử ngoại môn này hưng phấn vô cùng: "Mọi người nghe nói Linh Anh phái lại
tới nữa, tất cả đều chạy tới, muốn tận mắt nhìn thấy sư huynh đại phát thần uy , hung
hăng giáo huấn đám trọc phú Linh Anh phái!"
"Ách, nhưng vì sao còn có nữ đệ tử?" Tả Mạc không hiểu hỏi.
"Định đến chiêm ngưỡng phong thái của sư huynh!"
Tả Mạc toàn thân lập tức nổi lên một tầng da gà.
Thấy Tả Mạc xuất hiện, đám nữ đệ tử tức thì một mảnh láo nháo, Tả Mạc suýt ngã
nhào.
"Oa! Sư huynh đẹp trai quá!"
"Xin đi! Cứ gọi là khóc!"
"Khi sư huynh còn là đệ tử ngoại môn, ta đã biết, sư huynh không phải người tầm
thường!"
"Thật muốn câu dẫn chàng..."
"Ta sẽ giết ngươi!"
...
Cái bộ mặt không lộ vẻ gì của Tả Mạc đen sạm một đường, hắn quyết định, tránh đám
nữ nhân điên này xa một chút.
Tả Mạc vừa hướng đi tới bên nam đệ tử, đám nam đệ tử lập tức quần tình kích phẫn.
"Sư huynh, làm sạch bọn họ!"
"Băm bọn họ!"
"Chặt thành tám khúc, chặt đứt tay chân, cắt đứt gân mạch, đao đao tấc khoét..."
"Thật không sáng tạo! Phải quỳ hoa..."
...
Tả Mạc nhanh chóng cùng đám gia hỏa đã hoàn toàn sa vào ham muốn chiến đấu
cuồng nhiệt này giãn ra khoảng cách.
Con đường ngắn ngủi xuyên qua từ nữ đệ tử tới nam đệ tử, Tả Mạc vốn là hào khí vân
kiền, gần như hoàn toàn mất đi dục vọng chiến đấu.
Đương nhiên, trong mắt người khác, Tả Mạc sư huynh là nhịp bước kiên định, mang
theo vẻ lãnh khốc, phong tao vô cùng xuyên qua bên thân bọn họ.
Nhưng sau khi Tả Mạc nhìn đến sắc mặt càng kém của năm người Linh Anh phái,
tâm tình của hắn lập tức vui mừng vô cùng.
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩