Chương 464: Thần Lôi Chi Uy

Dịch: Aluco

Bachngocsach

Thần lôi nổ đì đùng, ánh sáng lập lòe trên trời cao.

Ánh sáng tím lập loè trên lưng Tăng Huyền, Lôi Đình nổ ầm ầm, hắn bước từng bước một đi về phía không gian thông đạo đang vặn vẹo kia, bộ pháp tuy chậm chạp nhưng lại cực kỳ kiên quyết, không chần chờ hoặc dừng lại chút nào.

Ở bên ngoài bầu trời quang đãng, mười mấy tên tu sĩ nhìn xem hắn chậm rãi đi qua, rốt cuộc hắn đã đi đến trước cái không gian vặn vẹo kia, sau đó Tăng Huyền dừng bước quay đầu lại nhìn thoáng qua, tựa hồ nhìn về phía đám người Diệp Vân bên này, trên mặt hiện ra nụ cười.

Tăng Huyền thở sâu, bước một bước vào đó, toàn bộ thân hình ngay lập tức bắt đầu vặn vẹo, lập tức biến mất giữa tầm mắt của mọi người.

Hắn, đã chính thức bước vào hạch tâm chi địa của Lạc Lôi Cốc.

Trong khoảnh khắc, mười mấy tên đệ tử ở xung quanh lập tức nhốn nháo.

“Đó chính là Tăng Huyền a, tuy rằng hắn đã tìm hiểu được lôi linh khí, lại có thể thông qua khảo nghiệm của Tử Phủ thần lôi một cách đơn giản như thế, tiến vào hạch tâm chi địa a.”

“Ai nói không phải đây. Tử Phủ thần lôi kia thì Tị Lôi Phù căn bản không thể ngăn cản nổi, ngay cả tu vi của ta đã đạt tới Kim Đan Cảnh ngũ trọng, nếu muốn thông qua cũng là cực kỳ khó khăn.”

“Hạch tâm chi địa của Lạc Lôi Cốc nếu trước đây các ngươi đã từng vào có lẽ biết được, chỉ có hai loại người có thể tiến vào, một là tu sĩ tìm hiểu lôi linh khí, hơn nữa có lực tương tác đến một trình độ nhất định đối với Lôi Đình. Còn một loại khác chính là Kim Đan Cảnh vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, dùng thực lực ngạnh kháng Tử Phủ thần lôi, mấy người các ngươi chẳng qua là Kim Đan Cảnh ngũ trọng, lại không có tìm hiểu lôi linh khí, làm sao có thể tiến vào một cách đơn giản được?”

“Nói thì nói như thế, chẳng qua là trong lòng chúng ta có chút kinh ngạc, có chút không cam lòng mà thôi.”

“Bất quá qua đó có thể thấy được, Thần Tú Cung đúng là không giống như những tông môn bình thường, gần giống với Phiêu Miểu Tông, dạy dỗ ra đệ tử có tu vi như vậy. Đặc biệt là lôi linh khí, chắc hẳn Tăng Huyền lĩnh ngộ đối với lôi linh khí đã đến tình trạng cực kỳ cao thâm.”

“Ai dà, phải chi năm đó ta có thể trở thành đệ tử của Thần Tú Cung hoặc là Phiêu Miểu Tông thì thật là tốt biết bao.”

Hơn mười người tụ họp cùng một chỗ, nhao nhao bàn tán, ngược lại đám người Ứng Vô Quân, Tô Tinh Vân lại trầm mặc không nói gì, chẳng qua trên mặt hiện lên sự kinh hãi, nhìn nhau đều thấy được vẻ nôn nóng trên mặt người đối diện.

Nguyên bản đám người Ứng Vô Quân cho rằng Tăng Huyền nếu như có thể thông qua Tử Phủ thần lôi oanh kích, đến chỗ lối đi vào không gian thì bản thân chắc hẳn cũng bị trọng thương, cất bước khó khăn. Ai mà nghĩ đến Tăng Huyền thoạt nhìn tuy rằng bộ pháp chậm chạp, nhưng lại không có dấu hiệu bị thương chút nào, đơn giản chỉ cần bước từng bước một đi qua khoảng cách mấy trăm trượng, bước vào thông đạo không gian.

Trong lòng Tô Tinh Vân vô cùng sốt ruột, chỗ hạch tâm vốn là khó có thể tiến vào, uy lực của Tử Phủ thần lôi cũng không phải là chuyện giỡn chơi. Hiện tại Tăng Huyền tiến vào không gian thông đạo, là người thứ nhất tiến vào bảo tàng chi địa của Lạc Lôi Cốc, nếu như kéo dài thêm thời gian chắc tất cả bảo vật trong đó đều bị hắn thu lấy sạch sẽ?

Ứng Vô Quân nhìn ra lo lắng trong lòng của hắn, nhíu mày nói: “Tuy rằng Tăng Huyền thông qua được khảo nghiệm củaTử Phủ thần lôi, nhưng nếu muốn thu lấy tất cả bảo vật thì ngươi quá lo lắng rồi. Lạc Lôi Cốc cũng không phải hôm nay mới có, mấy ngàn năm vừa qua vẫn luôn được ghi lại, cũng thường xuyên mở ra, nếu như có thể đem tất cả bảo vật đều thu lấy không còn mà nói, nó đã không còn tồn tại đến ngày hôm nay.”

Tô Tinh Vân tất nhiên không phải là kẻ ngu dốt, chẳng qua là trong lòng sốt ruột nên nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, nghe nói như thế lập tức giật mình, gật đầu nói: “Nói như thế, Tăng Huyền tuy rằng có thể thông qua khảo hạch của Tử Phủ thần lôi, nhưng mà tu vi của hắn dù sao chỉ là Kim Đan Cảnh tứ trọng, dù cho có lĩnh ngộ đặc biệt đối với lôi linh khí, nhưng cũng không thể nào làm cho tu vi tăng vọt lên đến mức có thể chống lại ta và ngươi, bảo tàng chi địa trong Lạc Lôi Cốc chắc chắn sẽ không để cho người ta thu bảo vật dễ dàng, trong đó hẳn là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.”

Ứng Vô Quân gật gật đầu, nói: “Ngươi biết thế là tốt rồi. Bất quá chúng ta cũng không có thể kéo dài thời gian quá lâu, hay là mau chóng tiến vào cho thỏa đáng.”

Tô Tinh Vân trầm ngâm một chút, cười nói: “Chúng ta chính là sinh tử chi giao, đã đến nước này ngươi còn muốn che giấu sao? Mau lấy bảo vật ra, chúng ta cùng nhau tiến vào.”

Ứng Vô Quân còn chưa trả lời, Tuyệt Trần đứng bên cạnh lông mày chau lên, nói: “Tô Tinh Vân ngươi cũng không phải là đệ tử của Phi Tinh Môn ta, làm sao có thể cùng tiến vào với chúng ta? Trừ phi ngươi cũng lấy ra bảo vật có thể ngăn cản Tử Phủ thần lôi, như vậy chúng ta cùng nhau đồng lòng, có lẽ mới có thể thông qua Tử Phủ thần lôi.”

Tô Tinh Vân đối với tên thiếu môn chủ tương lai của Phi Tinh Môn căn bản sắc mặt không chút thay đổi, giễu cợt nói: “Tu vi của ngươi chỉ là Kim Đan Cảnh tứ trọng, cũng không có tìm hiểu lôi linh khí, vậy đừng có đến tham gia náo nhiệt, phải biết rằng Tử Phủ thần lôi cực kỳ cường đại, chỉ cần không cẩn thận một chút cũng đủ để cho ngươi thân tử linh tiêu, tan thành mây khói.”

Tuyệt Trần giận dữ, vừa muốn mở miệng đã nhìn thấy Ứng Vô Quân vẫy vẫy tay đối với hắn.

“Tuyệt Trần nói không sai, Tô Tinh Vân ngươi cũng lấy ra bảo vật có thể ngăn cản Lôi Đình, chúng ta liên thủ thi triển, cùng nhau tiến vào. Về phần Tuyệt Trần, ta đã đáp ứng môn chủ dẫn hắn vào hạch tâm chi địa, có lẽ ở bên trong đó mới tìm hiểu được lôi linh khí, như vậy sau này ta cũng yên tâm tu luyện, sẽ không bị những chuyện lặt vặt của tông môn làm phiền.”

Tô Tinh Vân cười cười, nói: “Đó là chuyện của Phi Tinh Môn các ngươi, ta chỉ nói như thế mà thôi, ngươi muốn mang theo hắn thì cứ mang theo, nếu hắn có chết ở bên trong cũng không quan hệ gì với ta.”

Tuyệt Trần trợn mắt lên, quát: “Nếu như ngươi có chết ở trong đó, cũng không quan hệ với Phi Tinh Môn ta.”

Tô Tinh Vân cười ha ha, nói: “Đó là tự nhiên, chết sống có số phú quý tùy ông trời, ai dám nói nhất định có thể sống sót ở hạch tâm chi địa? Nếu như không có chuẩn bị tâm lý như vậy, tốt nhất là đừng nên đi vào.”

Ứng Vô Quân nói: “Tốt rồi, hai người các ngươi không nên cãi lộn.”

Dứt lời, quang ảnh hiện lên trong tay Ứng Vô Quân, lập tức một quả bảo vật hình dáng ngôi sao xuất hiện ở trong tay.

Bảo vật hình dáng ngôi sao lóe ra ánh sáng màu lam chói lòa, theo Ứng Vô Quân nhẹ nhàng run lên, ngôi sao kia lúc đầu chỉ lớn cỡ bàn tay bay lên không trung biến hóa, lập tức biến thành ngôi sao cực lớn có đường kính ba thước, ánh sáng màu lam càng sáng chói.

“Thì ra là Lam Quang Tinh Thuyền, xem ra Phi Tinh Môn của ngươi lần này đối với bảo vật trong Lạc Lôi Cốc nhất định phải có a, đã mang theo Tiên Khí đến đây.” Tô Tinh Vân khẽ giật mình, lập tức vui mừng quá đỗi, cao giọng quát.

Trong khoảnh khắc, hầu như tất cả ánh mắt đều nhìn lại, nhìn về phía ngôi sao đang lóe ra ánh sáng màu lam.

Ánh mắt Diệp Vân rơi vào Lam Quang Tinh Thuyền, trong mắt hiện lên một tia hiếu kỳ, cái này lại là một kiện Tiên Khí, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy cái gì gọi là lực công kích.

“Một kiện phi hành Tiên Khí mà thôi, không đáng giá được nhắc tới. Tô Tinh Vân bảo vật của ngươi đâu?” Tuyệt Trần cảm thụ những ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng hâm mộ từ bốn phía, có chút đắc ý mà hỏi.

Tô Tinh Vân nhìn cũng không thèm nhìn lấy hắn nửa con mắt, mỉm cười, tay phải trên không trung hư nhượt điểm hai cái, chỉ thấy một bảo vật có hình dáng như chiếc ô xòe ra xuất hiện ở trong tay. Tô Tinh Vân khẽ rung tay lên, bảo vật có hình chiếc ô xòe trong tay lập tức mở ra, lơ lửng trên không trung. Chiếc ô nhìn rất bình thường không có gì đặc biệt lại tản mát từ trên thân ra tia sáng màu vàng nhu hòa, từ trên xuống dưới, bao phủ cả vùng không gian phía dưới.

“Lưu Ly Tán, hảo hảo hảo. Đã có Lưu Ly Tán này cộng thêm Lam Quang Tinh Thuyền của Phi Tinh Môn ta, tất nhiên có thể xuyên qua không gian có Tử Phủ thần lôi dễ dàng, tiến vào bảo tàng chi địa.” Tuyệt Trần liếc mắt đã nhận ra bảo vật này của Vạn Linh Tông, chính là một kiện Tiên Khí phòng ngự.

“Như thế nào đây? Lưu Ly Tán này chính là loại Tiên Khí phòng ngự, có xứng được với Lam Quang Tinh Thuyền của Phi Tinh Môn không?” Tô Tinh Vân nhìn Ứng Vô Quân, cười hỏi.

Trên mặt Ứng Vô Quân không bao giờ thể hiện cảm xúc bỗng nhiên hiện lên nụ cười, gật đầu nói: “Có Lưu Ly Tán phối hợp, dù cho Lạc Lôi Cốc có lớn hơn nữa, chúng ta cũng có thể đi qua.”

Trước những ánh mắt hâm mộ, ba người bước lên Lam Quang Tinh Thuyền, Lưu Ly Tán lơ lửng trên đầu, tia sáng màu vàng tản mạn xuống khắp nơi, bao phủ cả ba người trong đó.

Chỉ nghe được Ứng Vô Quân thấp giọng quát nhẹ, Lam Quang Tinh Thuyền lập tức bay vút đi, tiến vào bầu trời quang đãng không mây kia.

Tất cả mọi người kể cả Diệp Vân trong đó nhìn chằm chằm không nháy mắt vào ba người, muốn nhìn xem hai kiện Tiên Khí tạo thành phòng ngự có thể ngăn cản được công kích của Tử Phủ thần lôi hay không.

Oanh!

Lam Quang Tinh Thuyền mới vừa tiến vào phiến không gian kia, lập tức thấy được một đạo Lôi Đình to như tay em bé, từ trên trời giáng xuống, hung hăng oanh kích phía trên Lưu Ly Tán.

Lam Quang Tinh Thuyền hơi hơi đảo một cái, tốc độ lập tức trở nên chậm lại, so với tốc độ của Tăng Huyền tiến lên lúc trước rõ ràng còn chậm thêm vài phần, bởi vậy có thể thấy được, Tử Phủ thần lôi mang đến cho ba người bao nhiêu áp lực.

“Diệp Vân, xem ra món Tiên Khí này cũng không bằng lôi linh khí, ngược lại ngươi thật sự có cơ hội tiến vào bảo tàng chi địa.” Chung Hóa Lê nhìn thấy thế, lạnh lùng nói ra.

Diệp Vân nhún nhún vai, nói: “Ta tất nhiên có thể tiến vào, ngược lại còn ngươi thì sao? Không tu luyện thành lôi linh khí, làm sao có thể thông qua oanh kích của Tử Phủ thần lôi?”

Chung Hóa Lê nói: “Ta tự có biện pháp.”

Diệp Vân bĩu môi, nói: “Xem ra cũng là dùng Tiên Khí hộ thể, còn tưởng rằng ngươi dựa vào tu vi để ngạnh kháng đây.”

Chung Hóa Lê khẽ giật mình, sắc mặt trở nên khó coi: “Tu vi của ta cũng không phải vượt qua Kim Đan Cảnh Thiên Địa Lôi Kiếp, làm sao có thể đủ sức chống đỡ Tử Phủ thần lôi?”

Diệp Vân cười hắc hắc nói: “Ta thì chuẩn bị ngạnh kháng đây, không dựa vào Tiên Khí. Nếu không chúng ta so tài xem ai có thể đối phó được công kích của Tử Phủ thần lôi?”

Chung Hóa Lê cả giận nói: “Ngươi tìm hiểu được lôi linh khí, ở bên trong Lôi Đình tất nhiên có được ưu thế thật lớn, chúng ta vẫn phải xem ai có thể tìm được Lôi Mộc cùng Băng Linh Tiên Thảo.”

Diệp Vân thở dài, nói: “Nếu như ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng sẽ không ép ngươi rồi, ai dà, có đôi khi tìm hiểu được lôi linh khí, cũng là một loại phiền não a.”

Sắc mặt Chung Hóa Lê lập tức xanh mét, hận không thể “đấm phát chết ngay” với Diệp Vân.

Ngay tại thời điểm hai người đấu võ mồm, ba người Ứng Vô Quân bị Tử Phủ thần lôi không ngừng đánh vào đã xuất hiện biến hóa.

Tia sáng màu vàng từ Lưu Ly Tán rơi xuống đột nhiên run rẩy không ngừng, lập tức có mấy vết rách nhỏ xuất hiện bên trên cái dù.

Tốc độ tiến lên của Lam Quang Tinh Thuyền càng ngày càng chậm chạp, nếu như Lưu Ly Tán bị nghiền nát, ba người Ứng Vô Quân sẽ đối mặt trực tiếp với Tử Phủ Lôi Đình, đến lúc đó thì chuyện sinh tử không biết thế nào.