Chương 463: Tử Phủ Thần Lôi

Dịch: Aluco

Bachngocsach

Thanh âm của Tuyệt Trần truyền đến, rơi vào trong tai Diệp Vân.

“Ơ, Tuyệt Trần huynh đệ, không thể tưởng được chúng ta lại gặp mặt.” Khóe miệng Diệp Vân cong lên thành một đường vòng cung, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng.

Tuyệt Trần nhìn chằm chằm vào Diệp Vân như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn không thể nào ngờ được tu vi của Diệp Vân lại có thể cường đại như thế, hầu như không cách nào tiếp được hắn mấy chiêu. Bất quá giờ phút này thì không lo, đứng bên cạnh hắn chính là Ứng sư huynh áo trắng hơn tuyết, mặc kệ Diệp Vân lợi hại thế nào, chỉ cần giơ tay nhấc chân lên là có thể đánh chết hắn dễ dàng.

“Không thể tưởng được ngươi vậy mà còn dám đến hạch tâm chi địa, thật sự là không biết sống chết, nếu ta là ngươi, chắc phải tìm chỗ bí ẩn nào đó im lặng mà trốn ở đó, chờ đợi Lạc Lôi Cốc mở ra lần nữa.” Tuyệt Trần lạnh giọng quát.

Diệp Vân cười nói: “Cũng còn vài ngày nữa, cứ trốn tránh như vậy quá nhàm chán á. Thế này nhé Tuyệt Trần huynh đệ, chúng ta hay là qua đây? Luận bàn thoáng một phát tài nghệ, tu vi?”

Tuyệt Trần sắc mặt lập tức biến thành màu đen, hừ một tiếng, nói: “Cái thứ công phu mèo quào kia của ngươi đừng có đem ra ở chỗ này thật xấu hổ chết người ta rồi, ngươi nhìn chung quanh một chút, có mấy người có tu vi dưới Kim Đan Cảnh lục trọng?”

Diệp Vân đã sớm nhìn qua, bốn phía xuất hiện mười mấy đạo thân ảnh, hầu như có mười người mà tu vi đều cỡ Kim Đan Cảnh lục trọng trở lên, có thể tiến vào đến Lạc Lôi Cốc hạch tâm chi địa đấy, hầu như đều là cao thủ vượt qua Kim Đan đại kiếp.

“Ngươi không phải là một người sao? Cộng thêm ta một người, cũng đã hai người rồi, nói không chừng còn có thêm mấy người nữa, nhân số cũng không ít nha.” Diệp Vân nhún nhún vai, cười híp mắt nói ra.

Tuyệt Trần khóe miệng co giật, sắc mặt biến thành màu đen, sau đó ánh mắt xoay tròn ghé sát vào tai của vị Ứng sư huynh áo trắng hơn tuyết thấp giọng nói ra.

“Ứng sư huynh, tên tiểu tử này chính là người cướp lấy Tinh Thạch không gian mà ta đã nói lúc trước, chúng ta tìm một cơ hội giết hắn đi, đoạt lại Tinh Thạch.”

Ứng sư huynh chẳng qua là nhìn hắn một cái, còn chưa trả lời, lại nghe bên cạnh có một người cao giọng nói ra: “Ứng Vô Quân từ lúc nào lại ưa thích giết người? Không phải cho tới nay chỉ có hứng thú đối với tu luyện sao?”

Tuyệt Trần giương mắt nhìn lên, đã nhìn thấy ngoài mấy trượng một thân ảnh chậm rãi xuất hiện, tựa hồ đã ẩn nấp ở trong không gian đó từ trước.

“Tô Tinh Vân, ngươi cũng tới.” Ứng sư huynh không ngẩng đầu, chỉ mở miệng nói ra.

Sắc mặt Tuyệt Trần khẽ biến, hắn tuy rằng không biết Tô Tinh Vân nhưng đã sớm nghe nói qua đại danh, tu vi của hắn đã đạt tới Kim Đan Cảnh lục trọng, là cao thủ vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, chính là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong Vạn Linh Tông, nghe nói rất có hi vọng trở thành người kế tiếp kế nhiệm Chưởng môn.

“Ứng Vô Quân, cái nơi bầu trời quang đãng này nhưng đây cũng là nơi có uy lực thần lôi mạnh nhất, ngươi có biện pháp nào có thể ngăn cản được Tử Phủ thần lôi?” Tô Tinh Vân chậm rãi đi tới, thấp giọng hỏi.

Ứng Vô Quân nhíu mày, thản nhiên nói: “Tử Phủ thần lôi chính là lôi đình mạnh nhất trongThiên Đạo, nếu chỉ dựa vào Tị Lôi Phù tuyệt đối không có khả năng ngăn cản được, trừ phi ngươi có được Pháp bảo ngưng luyện Lôi Đình, hoặc là lĩnh ngộ lôi linh khí, hơn nữa phải có hiểu rõ nhất định đối với lôi hệ pháp tắc, có lẽ như vậy thì có thể vượt qua mảnh không gian này.”

Tô Tinh Vân liếc mắt, nói: “Nói nhảm, những thứ này ai không biết? Ta chỉ muốn hỏi ngươi có biện pháp nào đi xuyên qua hay không? Mang theo ta cùng đi.”

Giọng nói của Ứng Vô Quân vẫn thản nhiên như trước, nói: “Bản thân ta còn lo chưa xong, làm sao có thể mang theo ngươi?”

Ánh mắt Tô Tinh Vân sáng lên, cười đùa tí tửng nói: “Lão Ứng nhà ngươi như vậy cũng không đúng, chúng ta năm đó đã từng cùng một chỗ xuất sinh nhập tử qua, thiếu chút là” chết chùm “một chỗ, coi như là sinh tử chi giao. Ngươi nếu như có biện pháp tiến vào mà không dẫn theo ta, ta sẽ chết cho ngươi xem.”

Ứng Vô Quân tựa hồ đã quen với “phong cách” của Tô Tinh Vân, nói: “Vậy ngươi lập tức đi mua đậu hủ đập đầu chết đi, đừng có chần chờ, dù sao ngươi có sống cũng là lãng phí Linh Thạch.”

“Lão Ứng ngươi nói như vậy làm cho ta” chết trong lòng một ít “rồi đây.” Tô Tinh Vân làm ra vẻ mặt tức giận, hai tay chống nạnh: “Chúng ta chính là sinh tử chi giao, đã từng giao thông... Ý lộn giao tình với nhau, nào có giống như ngươi nói như vậy hay sao?”

Ứng Vô Quân chẳng qua là nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng.

Tô Tinh Vân dường như học được cách trở mặt giống như trở... Bánh phồng, lập tức tiêu tán tức giận, mặt mũi lại đầy vẻ tươi cười, hắn ôm lấy bả vai Ứng Vô Quân, nói: “Kỳ thật Tử Phủ thần lôi này ta cũng có thể ngăn cản một chút, hay là chúng ta liên thủ đi, lại thêm một lần xuất sinh nhập tử.”

Ứng Vô Quân nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nếu chịu nói sớm như vậy một chút, ta hà tất lãng phí nước miếng.”

Tô Tinh Vân cười ha ha, nói: “Chúng ta chính là sinh tử chi giao, nhiều năm không gặp nhau, tóm lại muốn hảo hảo tâm sự nha.”

Ứng Vô Quân thản nhiên nói: “Mười ngày trước chúng ta mới gặp nhau.”

Tô Tinh Vân nói: “Cái này gọi là một ngày không thấy như cách ba thu, đã mười ngày không thấy, tương đương với mấy thập niên.”

Ứng Vô Quân chỉ phun ra một chữ: “Cút!”

Diệp Vân ở một bên nghe thiếu chút nữa cười muốn... Sái quai hàm, tên Tô Tinh Vân này đúng là thuộc loại “quái thai”, không giống với cao thủ Kim Đan Cảnh hậu kỳ một chút nào, trên mặt không có phong thái của cao thủ mà chỉ có sự hèn mọn bỉ ổi.

Mà Ứng Vô Quân thoạt nhìn tâm tình chấn động nhỏ nhất, trong mắt người này tràn đầy tự tin, cho dù đối mặt với Tử Phủ thần lôi, giống như có sự tin tưởng thật lớn.

Ứng Vô Quân chắc là Ứng sư huynh mà Trương Diệu đã nhắc nhở, tu vi người này cũng đã vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, thực lực không thể khinh thường.

Nguyên bản Lôi Đình đầy trời ở bên trong Lạc Lôi Cốc, thần thức cũng không thể phóng xuất ra quá xa, ngay cả cao thủ vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp như bọn người Ứng Vô Quân cũng chỉ có thể cảm giác được trong phạm vi chừng mười trượng ở bốn phía xung quanh.

Nhưng mà Diệp Vân thì khác, hắn tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, lôi linh khí trong cơ thể lại cực kỳ tinh thuần mạnh mẽ, lại tinh thông Không Gian Pháp Tắc, ngược lại có thể lợi dụng Lôi Đình cường đại cùng Không Gian Pháp Tắc huyền ảo, thông qua tọa độ không gian không chỗ nào không có, trong thời gian ngắn thần thức bao trùm phạm vi mấy trăm trượng không gian.

Tuy rằng thần thức chỉ có thể đủ để dò xét không quá mười cái thời gian hô hấp, đối với Diệp Vân như vậy đã quá đủ. Toàn bộ bốn phía xung quanh chỗ hạch tâm, cũng không phải là mười mấy người mà con mắt nhìn thấy được, mà là khoảng chừng hơn ba mươi người, trong đó có hơn hai mươi tên có tu vi mà Diệp Vân không có cách nào cảm giác được rõ ràng, có thể thấy được tu vi đã đột phá đến Kim Đan lục trọng, đã vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp.

Diệp Vân không khỏi tặc lưỡi, tại Tấn quốc một tên Kim Đan Cảnh cũng đã cực kỳ hiếm thấy, là vạn người kính ngưỡng. Nhưng mà tại Đại Tần đế quốc, cao thủ Kim Đan Cảnh chỗ nào cũng có, ngay trước mắt đây có thể đã có hơn ba mươi người, rõ ràng chỉ có một mình Diệp Vân tu vi chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh, những người khác đều là Kim Đan Cảnh, hơn nữa trong đó còn có hơn hai mươi người rõ ràng vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, tu vi đạt đến Kim Đan Cảnh hậu kỳ, cái này nếu đặt ở Tấn quốc, vậy thì không thể tưởng tượng nổi.

Tấn quốc chỉ là một địa phương nhỏ bé, giống như một cái thôn xóm nhỏ miền núi cực kỳ xa xôi, thôn dân bên trong đời đời hầu như không thể đi ra khỏi ngọn núi lớn, càng không biết có thành trấn, ánh mắt bọn hắn chỉ có thể ngưỡng mộ người mạnh nhất trong thôn, có thể săn giết sư tử mãnh hổ cũng đã khó lường, hầu như không thể tưởng được tại võ quán trong thành trấn chỉ một gã thiếu niên trong đó đã có thể đủ sức săn giết mãnh thú, mà võ quán thì chỗ nào cũng có.

Lúc đầu Diệp Vân cũng chỉ có kiến thức nông cạn, bất quá sau khi hắn cùng với Kiếm Đạo lão tổ quen biết, tầm mắt được mở ra, biết rõ bên ngoài Tấn quốc còn có Đại Tần đế quốc tồn tại, Kim Đan Cảnh không đáng kể chút nào. Hơn nữa khi hắn nhìn thấy ảo cảnh do Tiên Ma Chi Tâm tạo ra, đã nhìn thấy được kim giáp thần binh đầy trời đuổi giết đôi nam nữ trẻ tuổi, với sự thong dong cùng tiêu sái đã có thể nói rõ, tu vi hai người này tuyệt đối đã vượt qua cái gọi là Địa Tiên Cảnh Thánh Nhân.

Giờ phút này ánh mắt của Diệp Vân đã không còn lạc hậu như những tu sĩ trước mắt, thậm chí còn muốn vượt qua. Đối mặt với hơn ba mươi tên Kim Đan Cảnh cường giả, hắn chẳng qua là hơi có cảm khái, nhưng lại không hề kinh ngạc chút nào.

“Lão tổ, ngươi còn ở đó không? Cái mảnh trời quang đãng này bên trong ẩn chứaTử Phủ thần lôi không thấy được, làm thế nào mới có thể thông qua?” Diệp Vân thấy không ai dám tiến vào phiến không gian đó, tâm thần lập tức chìm vào trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp.

Kiếm Đạo lão tổ thông qua Thần Niệm của Diệp Vân đã sớm cảm nhận được phiến không gian kia, thấp giọng nói: “Tử Phủ thần lôi chính là Lôi Đình mạnh nhất trong Thiên Địa, chính là lực lượng tồn tại từ thời Khai Thiên Tích Địa, nếu muốn thông qua trừ phi có thể khống chế Lôi Đình, nếu không là chuyện không thể nào. Bất quá, Lôi Đình trước mắt thì lại không phải là chân chính, hay nói cách khác là Tử Phủ thần lôi không phải tinh khiết nhất, bằng không mà nói Lạc Lôi Cốc này căn bản không có khả năng tồn tại. Chỉ có ngươi có lĩnh ngộ đối với Lôi Đình, có lôi linh khí bảo hộ, mới có thể đủ để đi xuyên qua, tiến vào thông đạo không gian kia.”

Diệp Vân khẽ gật đầu, hắn cũng cho rằng như vậy, bất quá tu vi của hắn dù sao chưa đủ, cũng không nghĩ mình trở thành “chuột bạch” đi thử trước, hay là trước tiên chờ một lát xem sao.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến.

“Diệp Vân, ngươi lại có thể tới đây, thật là ngoài ý muốn của ta.”

Diệp Vân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hai người kề vai sát cánh đi tới, người vừa nói chính là kẻ đã có sự tranh chấp với hắn, Chung Hóa Lê, mà đi ở bên cạnh hắn lại là Tăng Huyền trong bộ quần áo đen.

“Tăng sư huynh, Chung sư huynh, các ngươi đã tới.” Lông mày Diệp Vân chau lên, vừa cười vừa nói.

Chung Hóa Lê chẳng qua là gật đầu nhẹ, ánh mắt xuyên qua không gian, nhìn xem thông đạo không gian kia: “Nơi chứa bảo vật quan trọng ở trong đó?”

Diệp Vân gật gật đầu, nói: “Bất quá bên dưới mảnh trời quang đãng kia có Tử Phủ thần lôi, cho nên không ai có thể tiến vào.”

Sắc mặt Chung Hóa Lê lập tức ngưng trọng lên, Tử Phủ thần lôi cường đại cỡ nào tất nhiên hắn hiểu, nếu muốn chống cự thần lôi là chuyện cực kỳ khó khăn.

“Diệp Vân, không thể tưởng được ngươi lại có thể có được lực tương tác cường đại như thế đối với Lôi Đình, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể tu luyện lôi linh khí tới cảnh giới có thể tiếp cận Lạc Lôi Cốc hạch tâm chi địa, thật là làm cho ta ngoài ý muốn a.” Tăng Huyền nhìn Diệp Vân, vẻ mặt kinh ngạc.

“Tăng sư huynh ngươi cũng khiến cho ta kinh ngạc, lần thứ nhất gặp mặt ngươi chẳng qua có tu vi là Kim Đan Cảnh nhất trọng, hiện tại rõ ràng đã là tứ trọng, tốc độ tu luyện thế này không khỏi cũng quá nhanh đi.” Diệp Vân cười ha hả mà trả lời.

Tăng Huyền cười cười, ánh mắt cũng nhìn về phía không gian thông đạo, trên mặt không có chút nào ngưng trọng, nói: “Đó cũng không phải Tử Phủ thần lôi chính thức, cũng không phải là không có biện pháp thông qua.”

Vừa dứt lời, đã thấy ánh mắt từ bốn phía nhanh chóng bắn đến, đều rơi vào trên mặt của hắn.

“Tăng Huyền, ngươi có thể nói một chút, làm thế nào mới có thể thông qua?” Tô Tinh Vân lớn tiếng hỏi.

“Đúng vậy, Tăng Huyền ngươi nếu là có thể nói cho chúng ta biết phương pháp thông qua, chúng ta coi như thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, ngày sau nếu có chỗ cầu, chúng ta tất nhiên xuất thủ tương trợ.”

Tăng Huyền mỉm cười, nói: “Chư vị còn ẩn nấp bốn phía xung quanh đây, trong các ngươi chắc hẳn cũng có cao thủ tìm hiểu lôi linh khí, nếu như cái này thật sự là Tử Phủ thần lôi mà nói, các ngươi cảm thấy Lạc Lôi Cốc còn có thể tồn tại được ở đây không?”

Không ai trả lời, một mảnh trầm mặc.

“Tăng Huyền ngươi muốn nói cái này không phải là Tử Phủ thần lôi?” Tô Tinh Vân có chút không tin hỏi.

Tăng Huyền thản nhiên nói: “Nếu là Tử Phủ thần lôi thật sự thì ta và ngươi làm sao có thể đứng ở chỗ này?”

Tăng Huyền bước lên một bước, trong ánh mắt tràn đầy tự tin, chậm rãi nói: “Các ngươi cứ do dự như thế, ta xin phép đi trước đây.”

Dứt lời, Tăng Huyền nhắm vào phiến không gian kia chậm rãi đi vào.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người của hắn, nhìn xem Tăng Huyền có giống như mấy người lúc trước hay không, bị Tử Phủ thần lôi trực tiếp bổ văng ra.

Lôi Đình tiêu tán, vạn dặm trời quang!

Thời điểm Tăng Huyền bước vào phiến không gian kia, lập tức có mấy đạo tử sắc Lôi Đình từ trên trời giáng xuống, uy lực vô cùng, hung hăng bổ về phía đỉnh đầu của hắn.

Trong lòng mọi người lộp bộp thoáng một phát, uy lực của một đạo Tử Phủ thần lôi cũng đã khó có thể thừa nhận, bây giờ mấy đạo bổ xuống cùng lúc, Tăng Huyền làm sao có thể ngăn cản?

Thời điểm mà mọi người ở đây cảm thấy Tăng Huyền lập tức sẽ thân tử linh tiêu, rồi lại nhìn thấy mấy đạo Tử Phủ thần lôi rơi vào trên người Tăng Huyền, cũng không có đánh văng hắn ra khỏi phiến không gian kia, chẳng qua là keng keng rung động, điện quang lập loè.

Tăng Huyền chắp tay sau lưng như Lôi Đình thần nhân, từng bước một đi về hướng không gian thông đạo.

Hầu như tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không thể tin được một màn vừa nhìn thấy này.

Tử Phủ thần lôi, vậy mà thật sự bị Tăng Huyền chặn lại!