Sắc mặt Hạ Tường tái mét, cuộc chiến phát sinh tại trấn Nam Thắng không khác nào
bạt tai hắn trước mặt mọi người. Hơn nữa lại phát sinh trùng hợp với thời điểm mấu
chốt nhất, nhìn ánh mắt trêu tức của mấy tên lão đại, hắn hiểu được, lần thương lượng
này hắn không đạt được giá mong muốn rồi.
Hắn cần phải chứng minh, chứng minh địa vị thống trị của Minh Tiêu phái ở Tiểu Sơn
giới này . Hắn muốn nói cho mọi người biết, chống đối Minh Tiêu phái, chống đối hắn thì
sẽ có kết quả như nào!
Vẻ mặt Hạ Tường dữ tợn hung ác, giống như dã thú muốn cắn người, không còn nụ
cười luôn nở trên mặt nữa.
Các ngươi cứ chờ xem!
Tả Mạc lật xem phương án mới của Viên Giang, ngay lần đầu tiên hắn đã thích
phương án này , một phần là do phương án này so với phương án trước khác nhau hoàn
toàn.
Viên Giang đứng ở bên giới thiệu tỉ mỉ: “Đây là thiết kế cực kì cực đoan, tất cả các
thiết kế đều xoay quanh một mục tiêu, chính là quân xanh – Minh Tiêu lão tổ.”
Khi nói đến Minh Tiêu lão tổ, trong lời nói của Viên Giang lộ ra sự phấn khích.
“Vì để thay đổi nhiều nhất lực phòng ngự và lực công kích, trong thiết kế mới này đã
bỏ qua cách nghĩ về một đại thành lúc trước. Chúng ta chỉ xây dựng một cái thành nhỏ,
cực nhỏ, chỉ có thể chứa một vạn người, ở đây .”
Lão chỉ vào ngọn núi cao nhất.
“Thành mới bởi vì nhỏ, có thể bớt đi rất nhiều chỗ cần phòng thủ, cũng có thể giúp
chúng ta tập trung lực lượng tốt hơn. Bên trong thành mới, ngoại trừ những thứ cơ bản
nhất cho sinh hoạt, những kiến trúc không phục vụ cho chiến đấu đều bị bỏ. Thành mới
chính là một cái đại trận, như vậy chúng ta có thể đề cao lực phòng ngự của thành mới
trên diện rộng.”
“Sáu ngọn núi khác, chúng ta đào rỗng chúng, ở dưới đất nối liền cùng thành mới.
Như vậy có thể hình thành nên một đại trận thất tinh cực lớn, đại trận có quy mô như
vậy chúng ta chưa từng thiết kế qua, không biết rốt cuộc có thể hạn chế tu giả kim đan
hay không nhưng đây đã là cực hạn mà chúng ta có thể làm. Ông chủ cần phải tìm người
tinh thông trận pháp mới có thể hoàn thành bản thiết kế này .”
Tả Mạc nhìn chằm chằm với bản vẽ mới, không nói một lời.
Viên Giang hơi thấp thỏm trong lòng, lão cũng không muốn sản phẩm đầu tiên đã
thất bại.
Lão không biết, thiết kế của lão đã mang đến cho Tả Mạc vô số linh cảm, nhất là chiêu
đào rỗng sáu ngọn núi, nối liền ngầm dưới đất, hợp thành thất tinh đại trận, ý nghĩ này
thật sự quá khùng, quá đột phá!
Tả Mạc đang nghĩ, nếu nói như vậy , hồ Thiên Tinh cũng có thể nằm trong đại trận này .
Lấy núi non sông ngòi bày trận, thiết kế này của Viên Giang đã mở ra một cánh cửa
khác cho Tả Mạc.
Đại trận kinh khủng như thế, Tả Mạc chưa từng thử qua. Nhưng hắn biết rõ nếu như
đại trận này có thể thành, uy lực của nó sẽ vượt xa bất cứ đại trận hắn nào đã từng bố trí.
Toàn bộ khu vực núi Thiên Tinh, tất cả đều sẽ trở thành khu vực bị thành mới khống
chế. Hơn nữa nó được nguỵ trang rất tốt, ai có thể nghĩ đến sẽ có người điên cuồng bày
đại trận ở đây như vậy chứ?
Bên trong thành có rất nhiều khu vực có thể cải tiến, nhất là trên phương diện phù
trận, hiển nhiên là về mặt phù trận ba người kém Tả Mạc rất nhiều.
Bỗng nhiên Tả Mạc nghĩ tới một vấn đề, đó chính là năng lượng, phù trận lớn như thế
thì phải bao nhiêu tinh thạch mới có thế khởi động được?
Một ý nghĩ điên cuồng bỗng nhiên nảy sinh trong đầu hắn.
Đúng lúc này , bên tai truyền đến lời nói đầy sự lo lắng của Viên Giang: “Ông chủ,
nguyên liệu xây thành chưa được chuẩn bị.”
Tả Mạc ghi nhớ ý nghĩ vừa rồi, ngẩng đầu nhìn Viên Giang cười đắc ý: “Gạch xây
tường đã bắt đầu chuẩn bị.”
Viên Giang sửng sốt, không lộ ra vẻ quá mừng rỡ, trái lại nói: “Ông chủ, thành mới
muốn đạt được hiệu quả như dự đoán thì gạch xây tường không thể tuỳ tiện được.
Chúng ta phải…”
“Các ngươi đi theo ta.” Tả Mạc không nhiều lời, trực tiếp xoay người đi trước dẫn
đường.
Khi Viên Giang nhìn thấy gạch thanh kim đã trải qua luyện chế chồng chất như núi ở
trước mặt thì cả người trở nên ngây ngốc. Hai người kia cũng há hốc mồm, thất thần
nhìn những viên gạch màu vàng xanh lóng lánh này .
Qua một lát, Viên Giang mới có phản ứng trở lại, thoáng cái đã nhào tới.
“Tốt tốt tốt! Chất lượng không thể chê, có thể so với pháp bảo, chỉ là cỗ khí tức nóng
bức này , lần đầu tiên ta trông thấy .” Viên Giang thần tình kích động, hắn đến bây giờ mới
có chút tin tưởng, ông chủ thật sự muốn xây dựng thành!
“Những tường gạch này đều được hỏa Kim Ô luyện chế, chất lượng cũng không tệ
lắm.” Tả Mạc cảm thấy nhẹ lòng đi một chút, nhìn những tường gạch này có thể thoả
mãn được yêu cầu của Viên Giang.
“Thật tốt quá!” Viên Giang vô cùng phấn khích: “Vấn đề tường gạch đã được giải
quyết, những vấn đề khác sẽ dễ làm thôi.”
Tả Mạc không nói gì, hắn nhìn thấy lại hoàn toàn khác biệt, những vấn đề khác mới
khó khăn.
Một công trình thật lớn à!
Gần đây cuộc sống của Vệ Thành Bân cũng không phải là quá dễ chịu. Theo lý thuyết,
lấy được cực phẩm hỏa Kim Ô mà mọi ngươi mơ ước hẳn hắn phải cảm thấy vui vẻ chứ.
Tuy rằng không có linh cốc như dự liệu nhưng mỗi người nhận được một cái bồ đoàn
màu đen. Khi Tôn Bảo đại sư hướng dẫn sử dụng như thế nào, cái bồ đoàn đen này ngay
lập tức trở thành bảo bối của mọi người. Rất nhiều người sau đó đều cảm thấy hối hận, vì
sao mình không mang tinh thạch nhiều hơn một chút chứ?
Mà tiền lương, giống như linh cốc lúc trước cũng đổi thành tinh thạch, không ai có ý
kiến.
Làm hắn cảm thấy uể oải chính là công việc sắp tới.
Khi hắn đối diện với đống đá xanh còn lớn hơn hắn gấp mấy lần, nhất thời sinh ra
cảm giác không thể nào ra tay được. Sau khi mất đi rất nhiều khí lực, thật vất vả mới
luyện chế được một khối, mới phát hiện ra người khác đã luyện chế được ba khối.
Vì vậy , tiền lương của hắn chỉ bằng một phần ba người khác.
Cát Vĩ đại sư phụ bỗng nhiên cho gọi hắn: “Ai có thể luyện chế chi tiết nhỏ?”
Mặt mày Vệ Thành Bân đang ủ rủ bỗng nhiên sáng ngời, hắn là người đầu tiên đứng
ra: “Ta biết.”
Ngoại trừ hắn, còn có mấy người cũng theo hắn đứng ra, Vệ Thành Bân lườm một cái,
trong lòng cười thầm, tất cả đều là những kẻ mấy ngày này biểu hiện không tốt.
Cát Vĩ đại sư phụ không nói gì, mỗi người đều được hắn phát cho một ngọc giản.
“Bên trong đó, cái gì cần luyện chế, tài liệu luyện chế đều có. Cùng một dạng, tính
theo sản phẩm.”
Nói xong, Cát Vĩ đại sư phụ không nhiều lời, xoay người rời đi. Ở chỗ này một thời
gian, Vệ Thành Bân cũng dần quen với bầu không khí khẩn trương ở nơi đây . Nơi đây
dường như không có người rảnh rỗi, kể cả là ông chủ, tất cả đều toát lên vẻ vội vàng bận
rộn tới không thể dàn xếp được. Trong sơn động, càng hơn thế. Bởi vì tính theo sản
phẩm, mà bây giờ có bồ đoàn, tinh thạch liền thành vật cứu mạng. Tất cả đều liều mạng
làm việc, để có nhiều thêm một chút tinh thạch.
Chỉ có những tu giả trải qua thời kì không có linh khí bổ sung dẫn đến không thể
tăng được cảnh giới mới có thể điên cuồng mà bán mạng như thế.
Hắn xem lướt qua ngọc giản trên tay , không khỏi ồ lên một tiếng. Tất cả những kết
cấu kim loại ở bên trong đều rất kì quái, pháp bảo không ra pháp bảo, mô tả rất tỉ mỉ. Vệ
Thành Bân nhận ra đây là một loại con rối.
Hắn không khỏi thầm khen người đưa ra chủ ý này rất cao minh. Con rối được phân
ra rất nhiều kết cấu nhỏ, người này rõ ràng có chủ ý lắp ráp. Vệ Thành Bân thấy số lượng
tu giả ở đây rất hữu hạn, lại không có tu nô, con rối là một vật thay thế rất tốt. Nhưng,
hắn không thể hiểu được, con rối phải có tu giả chỉ huy , nhiều con rối như vậy , phải có
bao nhiêu tu giả chỉ huy đây chứ?
Ý niệm này chỉ nảy sinh trong giây lát đã bị hắn vất lên chín tầng mây , đây không phải
việc hắn quản. Hắn bắt đầu luyện chế, chỉ một lát sau hắn đã hoàn thành sản phẩm đầu
tiên. Được cổ vũ lớn, hắn càng thêm ra sức. Dần dần, hắn phát hiện, vật càng tinh tế thì
hắn luyện chế càng cảm thấy dễ dàng.
Cát Vĩ đại sư phụ rất nhanh phát hiện ra sở trường đặc biệt của hắn, lập tức ném cho
hắn một nhóm đồ vật để thực hiện.
Tiền lương của hắn tăng lên với tốc độ kinh người, tu giả xung quanh được một trận
đỏ mắt.
Cuộc sống như này cũng rất tốt, Vệ Thành Bân có đôi lúc ngồi nghĩ.
“Không tra được?” Hạ Tường rít gào nói: “Các ngươi một đám phế vật, người ta đã
chạy bao nhiêu ngày rồi mà các ngươi vẫn không tra ra được?”
“Nhóm người này rất giảo hoạt, bọn họ phân tán ra mà chạy , chúng ta lãng phí rất
nhiều thời gian.” Thủ hạ biện bạch.
“Đừng tìm cớ!” Hạ Tường hạ hỏa, ngữ khí âm trầm nói: “Ta muốn kết quả! Chỉ cần
một ngày lão tổ không bãi miễn thì ta chính là đại trưởng lão. Ở đây , ta có thể xử quyết
các ngươi bất luận người đó là ai!”
Sắc mặt đám thủ hạ đều trắng bệch, bọn họ biết rõ Hạ Tường nói đúng.
“Cho các ngươi ba ngày , nếu như sau ba ngày các ngươi không tìm được ra thì hãy
mang đầu tới gặp ta.”
Lời nói của Hạ Tường âm hàn giống như từ địa phủ vang vọng lên, thật đáng sợ.
Đám thủ hạ biết rõ lúc này có biện bạch cũng vô dụng, mọi người lặng lẽ hành lễ, đều
lui ra ngoài rất nhanh. Đại trưởng lão nói được thì làm được! Lão tổ tuyệt đối không can
thiệp, bên ngoài có bao nhiêu người chờ tiến nhập vào ngoại đường, có quá nhiều người
có thể thay thế bọn họ.
Thấy tất cả mọi người đều lui ra. Hạ Tường giống như thoát lực, tê liệt ngồi ở trên
ghế. Mắt hắn giống như cá chết, không có một chút ánh sáng nào.
Ba ngày chính là kì hạn của lão tổ.
Nếu như ba ngày không có tiến triển nào, hắn cũng không sống nổi. Vốn nghĩ việc
này có thể giấu diếm được, không ngờ tới có người vạch trần trước mặt lão tổ, kết quả
việc này có thể đoán được. Nếu như hắn không biểu hiện ra năng lực bản thân, kết quả
đợi hắn có thể biết đại khái.
Trong miệng Ma Phàm ngậm một cọng cỏ xanh, chán ngấy nhìn bầu trời ở xa, trong
miệng thì thào: “Phiền phức, thực sự là phiền phức à!”
Khúc uý điên khùng đi theo, Ma Phàm bực mình hoàn toàn không nhìn tới. Đối với
việc được Ma Phàm lựa chọn, trong đầu hắn sớm đã cảm thấy vui như hoa nở. Hắn là
người cũ, biết rất rõ địa vị và tác dụng của Ma Phàm ở trong đội ngũ. Lúc trước có rất
nhiều người cho rằng, đội ngũ do Ma Phàm đảm nhiệm giáp bộ bộ thủ.
Tên khúc uý này khá rõ, đi theo Ma Phàm, nhất định có thể học được rất nhiều thứ.
Tu giả phía dưới luôn có điểm không hiểu, vì sao khúc uý đối với tên tu giả thờ ơ này
lại cung kính như vậy . Trong mắt bọn họ, Ma Phàm không hợp cùng toàn bộ đội ngũ,
nguyên nhân lớn nhất chính là vẻ thờ ơ kia của hắn.
Nhàn tản, lười biếng, không phải là khúc uý cực kì phản đối và phản cảm sao?
“Đối phương cách chúng ta không xa.” Trong miệng ngậm cỏ xanh, Ma Phàm nói
chuyện như mơ hồ không rõ. Khúc uý nghe được, đến lúc này , hắn đối với phán đoán của
Ma Phàm là bội phục sát đất. Ma Phàm mở mắt, nhìn thoáng về phương xa, tiếp tục nói:
“Cho cả đoàn khôi phục một chút linh lực, khoảng chừng ba canh giờ nữa đối phương sẽ
giáp mặt với chúng ta.”
Thần sắc khúc uỷ đột nhiên căng thẳng.
Trong giây lát, gió nhẹ trong không trung dường như lạnh thêm vài phần.
๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩