Chương 248: Dàn xếp vấn đề.

Lúc bọn Lôi Bằng trở về, Tả Mạc đang cùng ba người thảo luận về vấn đề thiết kế xây

dựng thành. Chẳng bao giờ tham gia xây dựng thành như Tả Mạc lúc này lại cảm thấy có

cảm hứng, hơn nữa trong kế hoạch của hắn, xây dựng thành mới có tác dụng cực kì quan

trọng.

Đối với ba người mà nói, thiết kế một toà có thể chống đỡ được tu giả kim đan là điều

bọn họ chưa từng nghe qua, hứng thú của bọn họ tăng lên rất nhiều. Về việc có thể hay

không thực hiện theo thiết kế thì mặc kệ Tả Mạc lo, bọn họ chỉ tập trung vào thiết kế.

“Đài phong hoả này có tác dụng gì?” Tả Mạc chỉ vào bản vẽ thiết kế hỏi.

“Chủ yếu là cảnh báo cho minh hữu, ngoài ra nó có thể dung nạp hai mươi tu giả,

linh tráo của nó có thể bảo hộ cho tu giả. Tu giả có thể yên tâm đánh trả công kích của

địch nhân.

“Các ngươi không cảm thấy nó quá nhỏ sao?”

“Có thể dung nạp hai mươi người, không hề nhỏ chút nào.”

“Nhỏ, quá nhỏ… Ít nhất phải dung nạp được năm mươi tu giả, như vậy mới có sức

chiến đấu. Còn đài lửa kia, chúng ta không cần làm, dù sao thì cũng chỉ có mỗi thành của

chúng ta, không cần cảnh báo cho ai cả.”

“Không có đài sao gọi là đài phong hoả được?”

“Chúng ta có thể đặt tên khác cho nó. Ví dụ như kiếm các, các ngươi cảm thấy thế

nào?” Tả Mạc đầy cảm xúc hỏi.

Ba người không nói gì.

Ý kiến của Tả Mạc vẫn còn chưa hết: “Phương án của các vị rất tốt nhưng là quá bảo

thủ. Chăm chăm phòng ngự không thể phòng chống được công kích của địch nhân. Tốc

độ khôi phục linh lực của tu giả kim đan nhanh hơn chúng ta rất nhiều, hắn một ngày

đánh không được thì ngày thứ hai tiếp tục, duy trì công kích trong vào mười ngày hoặc

nửa tháng, ngươi cảm thấy chúng ta có thể ngăn cản sao?”

Ba ngươi lại trầm lặng một lần nữa.

Trong đó có một người không phục nói: “Tu giả kim đan tập kích quấy rối công thành,

Tiểu Sơn giới này không thành nào có thể chống đỡ được.”

“Trước đây chưa có nhưng sớm sẽ có.” Tả Mạc liếc mắt nhìn đối phương, ngay sau đó

bổ sung một câu: “Nếu như đến lúc đó không có, tất cả chúng ta đều chết.”

Nhất thời ba người mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng không khỏi tuyệt vọng. Trời ạ,

rốt cuộc ông chủ đắc tội với ai? Đợi đã! Kim đan! Trong lòng bọn họ bỗng hiện ra một

người, Minh Tiêu lão tổ! Tu giả kim đan ở Tiểu Sơn giới chỉ có một người.

“Minh Tiêu lão tổ?” Một người run lẩy bẩy hỏi.

Tả Mạc cười mê hoặc đáp: “Đoán rất chuẩn.”

Sắc mặt ba người xám ngoét, điệu cười của Tả Mạc trong mắt bọn họ thật đáng ghê

tởm, so với yêu ma còn ghê tởm hơn. Bọn họ hối hận tới tím tái ruột gan, cuộc sống trước

đây tuy nghèo túng nhưng ít nhất là không bị mất mạng.

“Tốt, các vị.” Tả Mạc vỗ bàn tay: “Tập trung tinh thần đi nào. Ta biết các vị nhất định

cũng sẽ giống ta, đều không muốn chết. Như vậy phải tập trung tinh thần, phát huy sức

tưởng tượng lớn nhất của các vị, đưa ra các phương án khả thi nhất.”

Trong đó vẻ mặt một người tuy có thất thần nhưng miễn cưỡng còn bảo trì được chút

bình tĩnh hỏi: “Ông chủ, tu giả kim đan là không thể phòng thủ được.”

"Vậy làm sao bây giờ?” Tả Mạc buông tay hỏi.

Ngươi này cắn răng một cái: “Thủ không được nhưng có thể nghĩ được biện pháp

giết hắn!”

“Ngươi điên rồi!” Hai ngươi kia hét ầm lên.

“Nói tiếp đi.” Tả Mạc trong lòng kinh ngạc, mặt lộ ra vẻ bất ngờ.

Người này sắc mặt trắng bệch, nhưng quầng sáng trong mắt lóng lánh điên cuồng:

“Tu giả kim đan tuy rất mạnh nhưng bọn họ không phải là không có nhược điểm. Bọn họ

quá kiêu ngạo, quá tin tưởng vào thực lực của chính mình, việc chúng ta làm thoạt nhìn

rất mạo hiểm, bọn họ sẽ ngoảnh mặt xem thường. Vậy chúng ta sẽ thiết kế một cái bẫy ,

lấy thành làm mồi, hắn rất có khả năng sẽ bị lừa.”

“Không có khả năng, hắn sẽ nhìn thấy nguỵ trang của chúng ta.”

“Tu giả kim đan là không thể giết chết!”

Hai người khác thì thào như đang nói mộng du.

Tả Mạc quan sát trên dưới người này , hỏi: “Ông tên gì?”

“Viên Giang thưa ông chủ.” Người này cung kính trả lời.

“Từ hôm nay trở đi, Ông là người đứng đầu ba người.” Tả Mạc lập tức nhìn hai người

kia nói: “Các vị là phó của ông ta. Nếu như có người không nghe lời, hừ hừ. Đối nghịch

với tu giả kim đan sẽ mất mạng nhưng chống đối ta thì sẽ mất mạng lập tức.”

Sắc mặt hai ngươi nhất thời trắng bệch, câm như hến.

“Thiết kế lại phương án một lần nữa.” Tả Mạc nói với Viên Giang.

“Vâng, ông chủ!” Viên Giang cung kính nói, y biết rõ, chỉ cần mình nắm chặt cơ hội

này , tiền đồ sau này là không thể hạn lượng.

Công Tôn Sai nghe mọi người báo cáo. Tạ Sơn vẻ mặt xấu hổ đứng ở bên, hắn cũng

biết việc lần này . Bộc lộ thực lực quá sớm trước mặt mọi người, đối với bọn họ mà nói

không phải là chuyện tốt.

“À, ra là vậy .” Công Tôn Sai ngẩng đầu, lộ ra nụ cười thẹn thùng, ôn hoà nói: “Không

có vấn đề gì.”

Tạ Sơn trong lòng an tâm hơn một chút.

“Nhưng mà…”

Trong lòng Tạ Sơn lại dựng ngược lên.

“Nếu việc này do các ngươi làm ra, vậy các ngươi đi giải quyết hậu quả đi.” Công Tôn

Sai lẩm bẩm: “A, đây cũng là cơ hội, không thể lãng phí.”

Tiếng lẩm bẩm của mẹ trẻ rơi vào tai khiến mọi người như lọt vào sương mù, không

rõ lý do.

“Bây giờ Minh Tiêu phái khẳng định đang truy tìm tung tích của các ngươi. Tuy rằng

các ngươi che giấu rất khá nhưng phỏng chừng bọn họ cũng không phí quá nhiều công

sức thì có thể tìm ra được. Nhiệm vụ bây giờ của các ngươi chính là làm nhiễu loạn điều

tra của bọn họ.”

Trên mặt mọi người nhất thời hiện ra vẻ hưng phấn, này chẳng phải là bọn họ lại có

cơ hội chiến đấu hay sao?

Môi Công Tôn Sai nhếch lên: “Mỗi người các ngươi lĩnh một khúc đi thực hiện nhiệm

vụ ngăn chặn.”

"A! Có nên mang theo đám người mới không nhỉ?"

Mọi người vừa mới hưng phấn nhảy nhót nhất thời liền héo rũ, đây là nhiệm vụ ngăn

chặn gì, thực ra là làm bảo mẫu thì có. Mang theo một đám người mới cái gì cũng không

biết, tất cả mọi người kể cả Tông Như đều lộ vẻ đau khổ.

Sai bọn họ đi chém giết, bọn họ vạn phần cam tâm tình nguyện, để bọn họ đi làm bảo

mẫu, không ai nguyện ý cả.

“Thế nào, không muốn sao?” Công Tôn Sai nhăn răng cười.

Mọi người ở dưới trong lòng phát lạnh, nhất tề lắc đầu.

“Nguyện ý, như nào lại không chứ! Mang theo nhiều người thì nhiều uy phong hơn,

ha ha!” Tiếng cười của Lôi Bằng giống như khóc vậy .

“Rất nguyện ý rất nguyện ý!” Niên Lục cũng liên thanh phụ hoạ, sợ rằng chỉ hơi vô ý

bị mẹ trẻ nhìn trúng thì không chết cũng bị lột da.

Ma Phàm thấy ánh mắt mẹ trẻ nhìn về phía hắn, nhanh chóng nhảy ra: “Thuộc hạ

nguyện ý là người tiên phong xuất chiến.”

Những người khác nhất thời trở nên ảo não, sao bản thân không chủ động tỏ thái độ

chứ? Đầu óc tên Ma Phàm hỗn đản này càng ngày càng tốt, không phải kẻ thiện lương gì!

Trong lúc nhất thời, mọi người dồn dập xin chiến.

Công Tôn Sai thẹn thùng ngượng ngùng mà cười, nhẹ nhàng nói: “Phải cẩn thận

nha.”

Mọi ngươi nghe vậy thì giống như được đại xá, nhất thời giải tán, vô cùng lo lắng mà

đi chọn người.

Trong giây lát Tả Mạc cảm thấy mình bận rộn lên rất nhiều, những người có tay nghề

thành thạo đều cần hắn phải tự tay an bài. Nhưng vào lúc này , người đầu tiên hắn muốn

gặp chính là Bao Dịch, kẻ bày ra hành động lần này .

“Ông chủ!” Bao Dịch cung kính hành lễ.

Lần đầu tiên hắn trông thấy Tả Mạc thì thất kinh vô cùng. Bất luận nhìn từ góc độ

nào, ông chủ này đều chưa đến hai mươi tuổi. Trong lòng càng thêm khiếp sợ, càng

không dám chậm trễ. Trẻ tuổi như thế mà đã có thể chiêu mộ được nhiều người như thế,

thủ đoạn phải lợi hại, tuyệt đối không phải là kẻ mà một thương nhân như mình có thể

coi thường.

Sau khi đi dạo một vòng quanh doanh địa, trong lòng hắn càng cảm thấy kinh ngạc.

Có lẽ trong mắt người khác, cái doanh địa này đơn sơ không chịu nổi nhưng trong mắt

kẻ có kiến thức rộng rãi như Bao Dịch, nơi này có quá nhiều chỗ toát ra vẻ không tầm

thường.

Như chiếc thuyền hạt táo kia, đó là một pháp bảo tinh thạch hiếm thấy . Nữ tu bên

cạnh ông chủ, còn có ba gã thiết vệ toàn thân bao phủ linh giáp màu vàng kim, mỗi

người đều sâu không thể lường.

Nhiệm vụ đầu tiên hắn nhận chính là thanh lọc thương khố.

Hắn đối với nhiệm vụ này rất chú ý, thương khố có thể ở một mức nào đó nói lên gia

sản của ông chủ rốt cuộc là có bao nhiêu.

Thương khố là một sơn động, canh gác rất nghiêm, có hai khúc tu giả thủ vệ. Khi hắn

đi sâu vào trong sơn động, nhìn thấy pháp bảo chồng chất như núi thì ngây ra như

phỗng. Trong nháy mắt, hắn cảm giác như máu trong toàn thân tập trung hết lên đầu.

Trời ơi! Lần đầu tiên hắn nhìn thấy pháp bảo nhiều như vậy , giống như đồ vất đi xếp

thành một toà núi nhỏ.

Không ai chỉnh lý, không ai bảo quản, ý nghĩ đầu tiên sau khi phục hồi tinh thần của

Bao Dịch chính là, lãng phí, thật sự là quá lãng phí!

Sau đó, hắn dùng một ngày một đêm để chỉnh lý, hắn phân chia các pháp bảo theo

chủng loại, phẩm cấp, sàng lọc chỉnh lý lại. Lúc Tả Mạc tiến vào thương khố, nhìn thấy

thương khố ngay ngắn rõ ràng, hắn tương đối thoả mãn.

“Ngươi vất vả rồi.” Tả Mạc nói.

“Đây là việc của thuộc hạ.” Bao Dịch vội vàng nói.

Tên gia hoả này cũng tương đối có năng lực, Tả Mạc nghĩ thầm, tuy rằng hắn đối với

sinh ý trời sinh tràn ngập hứng thú nhưng rất rõ ràng, về sau hắn khẳng định không có

thời gian dành cho nó.

“Từ nay ngươi chưởng quản thương khố cùng quân nhu.” Tả Mạc cho hắn một liều

thuốc an thần. Trước mắt người càng ngày càng nhiều, Tả Mạc quản lý đã cảm thấy cật

cật lực. Tu giả huấn luyện và chiến đấu ở doanh địa do Công Tôn sư đệ đảm nhiệm.

Nhưng việc cung ứng vật tư này rất là rườm rà. Hắn và Công Tôn sư đệ đều rất đau đầu,

về phần Thành sư đệ, tên si nhân này không thể trông cậy được.

Bao Dịch mừng rỡ: “Cảm ơn ông chủ đã nâng đỡ!”

Chưởng quản thương khố và quân nhu, đây chính là một công việc béo bở. Càng

khiến hắn coi trọng chính là tầm quan trọng của công việc này . Từ nay về sau, hắn không

phải lo lắng về địa vị ở trong đoàn thể nữa.

“Làm cho tốt!” Tả Mạc nhanh chóng rới khỏi thương khố.

Được an bài chức vụ mới khiến Bao Dịch mười phần thoải mái, bởi vì công việc này

ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể làm được. Những an bài cho người khác làm Tả Mạc

cảm thấy không ổn.

Lĩnh vực bọn họ am hiểu là rất hỗn tạp, có rất nhiều thứ, Tả Mạc bây giờ cũng không

biết an bài cho bọn họ như thế nào.

Chỉ duy nhất người hắn có thể thỉnh giáo đó chính là Bồ yêu.

“Vấn đề này à.” Bồ yêu suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ ngươi nên tham khảo một ít

biện pháp trong yêu thuật phủ của chúng ta.”

“Biện pháp gì?” Tinh thần Tả Mạc rung lên.

“Ở chúng ta có một ít yêu thuật phủ có thực lực hùng hậu, bọn họ hàng năm chuyên

môn xuất ra một bộ phận vật tư và tiền tài, cung cấp cho những yêu có ý nghĩ đặc biệt,

giúp đỡ bọn họ nghiên cứu ra yêu thuật mới.” Bồ yêu nói: “Đương nhiên, việc khảo hạch

và xét duyệt là không thể tránh được.”

Mắt Tả Mạc sáng ngời, đây thực sự là một biện pháp tốt.

Những người này nếu bản thân không biết làm thế nào để an bài, không bằng để cho

bọn họ tự dày vò chính chính mình đi, đỡ cho bản thân phải nhức đầu. Về phần trật tự,

đây đương nhiên phải trong phạm vi của năng lực.

Bây giờ Tả Mạc cần nhất là phải bớt việc, nếu cứ tiếp tục như thế này , hắn cảm thấy

bản thân sẽ không còn thời gian tu luyện.

Lúc này làm lão đại thật không dễ!

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩