Máu nó đang chảy khắp nơi này thật là đau khi bị va đập mạnh phần đầu, bụng tôi cũng vậy tuy không bị donut nhưng nó thực sự rất đau, tôi có thể cảm nhận được như mình đã chết nhưng thật không ngờ tôi lại có thể suy nghĩ được.
Di chuyển người để ngồi dậy tôi ngạc nhiên vì mình lại tự nhiên bay lên, nó giống như thể mình đang lơ lửng ngoài vũ trụ vậy quay lại nhìn xuống, tôi trầm lắng khi thấy mình đang nằm dưới đất trên vũng máu của chính mình.
Mình.... Chảy máu nhiều vậy sao? Nhưng mà lạ thật đấy không lẽ khi chết có thể biến thành hồn như thế này?
Bay dần xuống đất tôi ngồi bên cạnh xác của mình rồi chọc vài nhát vào má để xem có thể chạm được không, khi chạm đến ngón tay của tôi lập tức xuyên qua má trông thật đáng buồn nhưng tôi cũng không thể làm gì được.
"Cậu đang làm gì vậy!?"
"Ui má mì ơi!"
Một giọng xuất hiện đột ngột sau lưng khiến tôi giật mình phải quay lại giơ hai tay lên sẵn sàng combat.
"Ehe cậu hài hước thật đấy."
Một linh hồn nhỏ đang đứng trước tôi tên này nhìn đi nhìn lại cũng tầm khoảng sáu bảy tuổi, là con gái có mái tóc đen dài đang mặc chiếc váy dài màu trắng. Ngôn ngữ không giống Tiếng Việt hình như không phải người ở đây.
"Em là ai vậy?"
"Em nghĩ ta không cần phải giới thiệu đâu, dù sao ta cũng chỉ gặp nhau một lần duy nhất."
"Ý em là sao?"
"Thì anh nghe rồi đấy, một lần duy nhất vậy nên hãy bỏ qua phần giới thiệu đi, nhé?"
"O-ờ cũng được."
Kì lạ thật đấy.
"Nè nè anh muốn chơi game không?"
"Game sao, hừm.... Được thôi dù sao anh cũng chết rồi, giờ ta chơi game gì nào."
"Hay quá! Vậy đầu tiên là đuổi bắt đi, anh đuổi còn em chạy."
Cô bé nhảy vui mừng như là lần đầu tiên được chơi đuổi bắt, thấy khuôn mặt em ấy như vậy tôi có chút tò mò về lúc còn sống của cô bé.
"Hô hô nói trước anh chạy nhanh lắm đấy, có khóc thì đừng nói gì nhé."
Cả hai bắt đầu đuổi nhau từ đầu tôi có hơi chấp để cho em ấy chạy xa rồi mình mới tăng tốc, nhưng trong chốc lát tôi không hiểu sao sau khi mình tăng tốc lại chẳng thể bắt lấy em ấy được. Căn phòng này tuy nó khá to và chỗ trốn thì chỉ có duy nhất ở giữa đó là nơi cái ghế.
Xung quanh đây chỉ có vòng tròn và thời gian như dừng lại, em ấy vừa chạy vừa cười trước mặt tôi còn mình thì đuổi theo sau nhưng chẳng thể tiến lại gần với em ấy.
"Sao vậy hình như anh chạy chậm hơn lúc đầu thì phải."
Lạ quá lạ quá đấy tôi ơi, em ấy chỉ là một đứa nhóc tại sao mình lại không đuổi kịp chứ, chuyện gì thế này.
"Anh không sao chứ? Trông anh lạ quá đấy."
"Hả?"
Bất ngờ đón nhận lời nói ngay bên tai phải của mình, tôi ngồi dậy lập tức nhìn xung và thấy mình đang ở trong một ngôi nhà bằng gỗ, mới vừa đây thôi tôi còn đang chơi đuổi bắt trong căn phòng hình tròn và giờ đây lại ở trong ngôi nhà lạ lẫm.
"Đây là đâu?"
Cơ thể? Cơ thể của mình.
Tôi sờ soạng khắp người từng nhát chạm tôi có thể cảm nhận được bàn tay của mình, màu da hay là quần áo nó đều đã trở lại như cũ. Chưa thể tin được tôi vừa sống lại tôi nhảy khỏi giường đi ra cánh cửa chính mở ra là một khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài.
"Đây là thế giới khác?"
Gió mát mẻ ánh nắng ấm áp, trước mặt là một vùng thảo nguyên xanh đẹp với những đàn chim đang bay lượn trên bầu trời trong xanh đầy mây, căn nhà mà tôi đang đứng được xây ngay dưới gốc cây cổ thụ to lơn, một mình nó đã che đi ánh nắng khiến chỗ này trở lên có bóng râm mát mẻ hơn rất nhiều.
Thử mở hệ thống tôi bất ngờ vì nó vẫn còn hoạt động các chỉ số của tôi đều tăng lên một cách nhanh chóng, cấp độ đạt một trăm chín mươi tám những thông số khác thì lên đến con số hai nghìn, HP trên ba nghìn NL trên bốn nghìn còn kỹ năng thì vẫn giữa nguyên.
"Mình mạnh khủng khiếp rồi.... Mỗi tội, mình chết luôn rồi."
Và cả cô bé đó nữa, rốt cuộc là sao vậy.
Tắt hệ thống tôi nhìn ra phía trước trong lòng cảm thấy buồn bã vì có rất nhiều những suy nghĩ về gia đình mình nhưng tôi cũng không thể làm gì được nữa, bỗng dưng tôi thấy một bóng người mặc váy trắng dài đang đi từ xa đến đây.
Mái tóc đen dài bay phấp phới dưới trời nắng mát trên con đường thảo nguyên xinh đẹp với khuôn mặt hồn nhiên thuần khiết đang mỉm cười nhìn tôi, thật lòng tôi đã bị sự vẻ đẹp đó làm cho mê mẩn.
"Chào buổi chiều."
Ai vậy?
"Tuy chút đột ngột nhưng ta vào trong nói chuyện nhé."
"Ờ ừ nhỉ, mời vào mời vào."
Cô gái đi ngang qua vào trong thấy vậy tôi bắt đầu cảnh giác vì không biết cô ta là ai với có ý định gì, trước mắt cứ phải thật cảnh giác thù thì tôi đập bạn thì tôi yên tâm.
Tôi ngồi xuống ghế trong căn nhà nhỏ tuy tôi tỉnh dậy ở đây nhưng cô gái lạ lại là người rót nước rồi bưng ra cho tôi uống, thường thì khách đến chơi chủ nhà sẽ phải rót nước cho khách uống.
Rót nước ư? Mình còn không biết đồ uống để đâu lẽ nào? Với tình huống này không thể nhầm lẫn được cô ấy là chủ nhà.
"C-cảm ơn ạ."
Ngại quá đi vừa rồi mới mời cô ấy nhiệt tình và giờ mình lại là người ngồi im để cô ấy bê nước ra tiếp đón, chết tôi mất.
Cầm cốc uống một hớp tôi cố gắng để bình tĩnh rồi để nó xuống, ánh mắt cô ấy cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi bối rối không ngừng.
"Để câu chuyện không dài dòng tôi sẽ vào thẳng vấn đề, anh là ai? Sao anh có thể vào được nơi này? Trả lời đi."
Khuôn mặt nghiêm túc của cô ấy làm tôi biết phải tỏ ra như nào, cô ấy không phải kẻ địch của tôi cũng không phải bạn của mình, để không phải trở thành kẻ thù tôi nên bình tĩnh và trả lời để thành bạn tôi nên tỏ ra thân thiện.
"Đầu tiên tôi tên Thắng và thứ hai thật ra khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm trên chiếc giường kia, lý do vẫn chưa biết nhưng đó là những gì tôi biết hiện tại."
"Xem ra lời anh nói có vẻ không phải dối trá, vậy thì anh có muốn quay lại chỗ cũ không tôi sẽ đưa anh đi."
Quay lại? Có thể sao, nhưng mà chẳng phải ở thế giới kia mình chết rồi mà. Sao có thể quay lại được chứ?
"Cô làm được sao? Chắc không vậy?"
"Chắc chắn rồi miễn là anh còn sống thì có thể về được."
"Haizz tự nhiên thấy nơi này đẹp ghê, chắc có lẽ tôi sẽ ở lại đây nên không cần quay lại thế giới kia đâu."
Quay mặt nhìn đi chỗ khác, tôi cố gắng đánh lạc hướng để cô ấy bỏ qua chuyện này. Vì tôi ở thế giới kia đã chết quay lại cũng chả làm được gì.
"Không lẽ.... Anh chết rồi sao."
Biết rồi sao có nhanh quá không vậy.
".... Đúng rồi, đó là trong một cuộc chiến và tôi đã thua."
Đối diện với cô ấy tôi có chút buồn vì đã nói dối mong rằng cô ấy sẽ không tức giận.
"Ra vậy nếu thế thì anh nên nói ra từ đầu, anh chết ở đó thì vẫn còn cơ hội để quay trở lại và tiếp tục sống nhưng nó sẽ không đơn giản đâu."
"Cơ hội? Thật sao tôi có thể hồi sinh và trở lại ư."
"Ừm như tôi đã nói, nó sẽ không đơn giản đâu."
Cho dù có khó như nào đi nữa tôi cũng sẽ chiến đấu để quay về, bất cứ chuyện gì hay những thứ khó khăn nguy hiểm tôi vẫn phải trở về.
"Đồng ý, vậy "Nó không đơn giản" có những gì?"
"Hì hì anh sẽ sớm biết thôi vì sau đây tôi sẽ nói hết."
Không nghĩ nhiều tôi đã lắng nghe cô ấy nói cho đến khi hiểu rõ những việc tôi phải làm, sau một quãng thời gian nghe tôi đã hiểu mọi thứ ở thế giới này, nơi đây là một vùng đất xanh tự nhiên tuyệt đẹp không như ở thế giới kia.
Muốn đến đây có một cách đó là mở kỹ năng ẩn về tên của nó tôi vẫn chưa biết cô ấy chỉ biết đó là kỹ năng ẩn, ở đây ta cũng có thể sử dụng hệ thống là vì có một liên kết nào đó vẫn còn tồn tại.
Cũng vì vậy ta vẫn có thể cày cấp ở những nơi có quái vật và đặc biệt nơi này rất rộng nó to như trái đất và quái vật có rất nhiều, theo lời nói của cô ấy thì kế hoạch quay trở lại việc thăng cấp là rất cần thiết nên tôi phải nhanh chóng thì hơn.
Mức độ cần khoảng là cấp năm trăm, hiện tại Exp không thể xem được còn cấp của tôi thì một trăm chín mươi tám, nó khá là nhiều nhưng để trở lại dù cho có nhiều đến đâu tôi vẫn sẽ làm.
Còn về việc tại sao tôi ở đây nó vẫn là con số ẩn nhưng cô ấy đã nói với tôi, ngay bây giờ tôi hiện đang ở dưới dạng hồn ma nhưng vẫn có thể chạm vào mọi thứ, khá là lạ nhưng cô ấy lại không nói nhiều về nó.
"Anh sẵn sàng chưa?"
"Tất nhiên rồi, bắt đầu luôn thôi nhỉ."
Đi ra khỏi nhà tôi với cô ấy bắt đầu kế hoạch của mình mục tiêu thăng cắp năm trăm.
Năm năm trôi qua.
Sau nhiều năm ở thế giới khác tôi cuối cùng đã đạt đến cấp năm trăm, đó là khoảng thời gian rất lâu mà tôi đã luôn chờ đợi điều này, cuối cùng tôi cũng hoàn thành nó.
"Vậy là ta phải rời xa nhau rồi nhỉ."
"Hehe yên tâm đi Laura, tôi nhất định sẽ trở lại đây."
Ở trong căn nhà nơi mà ta gặp nhau, khuôn mặt cô ấy bây giờ trông không giống như lúc trước gì cả nó chỉ toàn là nỗi buồn.
"Hứa đi."
Giơ ngón út về phía tôi thấy vậy tôi mỉm cười mà đưa lại để giữ lời hứa.
"Chắc chắn rồi tôi hứa đó."
Khuôn mặt biến đổi giờ đây nó đã tươi hơn trước.
"Cô cười trông đẹp lắm đấy Laura."
"Anh cứ tán tỉnh tôi, được rồi đấy đi đi."
"Vâng vâng, hẹn gặp lại Laura."
"Hẹn gặp lại Thắng."
Nằm xuống giường tôi mở hệ thống và chấp nhận phần thưởng khi lên cấp năm trăm, đó là một điều ước đối với người vẫn còn sống chắc chắn họ sẽ không chọn sống lại nhưng đối với người chết như tôi thì quả thật rất tuyệt vời.
"Tôi ước mình được sống lại."
[ Chấp nhận! Thợ Săn phần thưởng Hồi Sinh! ]
Tự động nhắm mắt lại vòng tròn màu trắng xuất hiện ngay dưới cơ thể, thân xác tôi dần chìm xuống nó như đang đi qua một cánh cửa vậy, sau đó thì đóng lại và biến mất.
Tạm biệt nhé Laura, lần sau tôi sẽ tiếp tục chơi đuổi bắt với cô.
"Chắc chắn anh ta nhận ra rồi nhỉ rằng mình là đứa trẻ đó."
Nhịp tim dần đập lại ý thức dần trở lại cơ thể bắt đầu cử động toàn bộ mọi thứ, tôi mở to mắt và cảnh tượng là một trần nhà cao lớn với bãi máu ở dưới, như vậy có nghĩa tôi đã thực sự hồi sinh.
"Tao quay lại rồi đây thằng khốn."