Chương 4: Sự Quyết Định Của Số Phận

“Không nghi ngờ gì nữa…Đây là quyền năng của {Bảo Vật của Bầu Trời}…Mấy nhóc nên cẩn thận đi…Vì người phụ nữ kia…Không phải là dạng tầm thường đâu.”

Khi lời khẳng định và kiên quyết của Neko-sama vang lên khiến tôi lại lo lắng vô cùng, tôi nuốt nước bọt rồi đưa mắt nhìn người phụ nữ đang lơ lửng trên bầu trời kia mà tự thầm nghĩ.

“Liệu…Cô ấy thực sự là ai?”

Con sâu tử thần sau đòn tấn công chí mạng dường như vẫn chưa từ bỏ, nó bắt đầu phát sinh ra những tia điện.

“Cẩn thận đó Luise-san, đó là những tia điện có thể gây tê liệt cả một con voi đấy!”

Satou hét lớn cảnh báo về những tia điện trước mặt Luise nhưng dường như những tia điện này không là gì đối với cô ấy.

[Bạch Thiên Thuỳ! Niệm Lực Tối Đa]

Luise nắm lấy bầu trời, tạo ra một vòng xoáy và làm lệch hướng nguồn điện trong không gian.

Chỉ trong chớp mặt, cô ngả người và trả lại những dòng điện cho con quái vật. Ngay lập tức, một tiếng kêu la thảm thiết tới từ con sinh vật đang cố gắng hồi phục các phần mà bị Luise phá nát.

“Đây sẽ là đòn cuối cùng, tạm biết nhóc sâu nhé”

[Thiên Cực Hư! Niệm Lực Tối Đa]

Một cú trời giáng đánh thẳng vào con quái thú, đòn tấn công như thể phá nát bầu trời ra thành từng mảnh. Cơ thể của con sâu tử thần cũng dần tan rã và biến mất.

“Vầy là đã xong.…”

Luise nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nụ cười của cô vẫn trên môi. Tôi tự hỏi, một người mạnh mẽ như vậy tại sao lại ở một vùng quê hẻo lánh như nơi đây.

Dường như cô ấy hiểu tôi đang nghĩ gì mà cất tiếng.

“Đã từng có một Kẻ Nắm Giữ ở đây nhỉ? Tiếc là ta vẫn chưa gặp mặt chúng, dù sao hai nhóc đang bị thương nặng…Đoán là ta phải đi tới viện rồi”

Người phụ nữ da màu đưa tay lên mái tóc xù xinh đẹp của cô ấy mà suy nghĩ một lúc.

“Hai nhóc thật sự đã làm rất tốt đấy, nếu là người bình thường thì đã không sống sót nổi qua tia sáng đấy rồi”

Luise nói với giọng điệu nhẹ nhàng cũng cùng là một sự ca ngợi, dù rằng cả tôi và Satou đều đang rất đau đớn và mệt mỏi sau trận chiến vừa qua.

“Này…Tớ cảm thấy hơi…”

Satou vừa dứt lời thì gục xuống, cơ thể cô nóng lên, hơi thở cực kỳ nặng nề, mắt cô nhắm chặt xuống.

“Satou-san? Cậu ổn…”

Tôi cũng gục ngã, khung cảnh dần mờ đi, và rồi mọi thứ tối đen như mực.

Con hãy trở thành Kẻ Thu Thập

”Bố? Phải bố không? Đây là đâu? Nơi này là đâu? Bố…Hiện tại bố đang ở đâu?”

Con hãy trở thành Kẻ Thu Thập

Lời nói của ông cứ lặp đi lặp lại, mọi thứ luôn luôn là bóng tối, tôi bị kẹt ở không gian này dường như là vĩnh cửu.

”Làm ơn.…Hãy nói cho con biết….Làm cách nào để con có thể trở thành một Kẻ Thu Thập…”

Tôi cố gắng kìm nén một cảm xúc, một thứ cảm xúc khó tả trong trái tim tôi.

“Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này… Chuyện này là sao?? Bố hãy trở lời đi!”

Tôi hét lên trong màn đêm bất tận, nỗi bất lực ngày càng xâm chiếm lấy tâm trí tôi. Gục xuống, ôm chặt lấy trái tim mà đau đớn

Nơi tận cùng của thực tại, sẽ có một người, giải đáp mọi ân oán và câu hỏi trong con

Giọng của bố tôi vang vọng khắp không gian, tôi hướng mắt nhìn về phía trước, về một nơi mà điểm đến chính là sự kết thúc…

Nhưng rồi những tiếng gọi lại cất lên. Tôi cố gắng tìm nguồn gốc của chúng, dần dần âm vang càng lớn hơn…

.

.

”Này anh Fujigawa…ANH FUJIGAWA!”

Tôi giật bắn mình mà tỉnh lại, cơ thể tôi giờ đây cực kỳ nặng trĩu, cảm xúc lo lắng và sốc về giấc mơ khi nãy vẫn còn đó nhưng trước mắt tôi giờ đây lại là Satou và Nekomaru.

“Hai người…Đây là đâu?”

”Là bệnh viện ở tỉnh, chúng ta đã bị sóng nhiệt toả ra từ tia sáng của con sâu tử thần ấy làm cho bất tỉnh…Anh đã hôn mê cả một ngày rồi đấy…”

Giọng Satou nhỏ lại, có lẽ là sự lo lắng của cô ấy cho tôi? Nhưng điều quan trọng nhất là thứ mà bố tôi đã nói với tôi trong cơn mê. Về kẻ tồn tại ở nơi tân cùng thực tại, đó là ai? Và liệu người đó có tác động gì đến mọi chuyện đang diễn ra? Và tại sao bố tôi lại khuyên tôi trở thành một Kẻ Thu Thập?

Dường như mọi câu hỏi về cuộc trò chuyện không đáng có ấy luôn quây quẩn trong đầu tôi cho tới khi một tiếng gọi khác được cất lên.

“Ồ, nhóc tỉnh rồi đấy à?”

”C-Cô là..Luise Crimson?”

”Đúng rồi đấy! Nhưng khoan hãy hỏi, nhóc đã không ăn uống gì cả một ngày trời nên ta mang một ít thức ăn cho nhóc đây này”

Cô Luise trên tay đang cầm một hộp thức ăn, nụ cười của cô vẫn còn đó trên gương mặt có phần dịu dàng nhưng lại cá tính. Cô ấy đặt chiếc hộp lên bàn rồi lấy một chiếc ghế và ngồi xuống cạnh Satou.

“Được rồi, hai nhóc có điều gì thì cứ hỏi đi, ta sẽ sẵn sàng trả lời cho cả hai.”

Luise vừa cất lời, cả tôi và Satou đều nhìn nhau, rõ ràng là ánh mắt của cả hai đều mang sự hoài nghi. Dù vậy tôi và Satou lại không nói một lời nào, vốn trước đó đã đầy vướng bận ở khu rừng, giờ tôi lại càng thắc mắc hơn về giấc mơ khi nãy, tôi nghĩ rằng có lẽ Luise sẽ biết chút ít gì đó về bố tôi hay thứ sinh vật tồn tại ở cuối thực tại.

“Liệu cô có thể nói cho tôi biết…Kẻ Nắm Giữ là thứ quái quỷ gì được không?”

Trước khi tôi kịp định hình điều gì thì Satou đã cất tiếng, có lẽ sự việc đã quá sức đối với một cô gái tuổi trưởng thành.

“Kẻ Nắm Giữ là những kẻ cai trị thế giới này, là chủng loài đứng đầu mọi thứ. Con người bình thường sẽ không bao giờ cảm nhận hay tương tác với họ.”

Rõ ràng sắc mặt của Satou đã xám đi, đôi mắt cô ấy vẫn nhìn về phía Luise, đợi chờ thêm một câu nói nào từ nàng ta.

“Chúng không mang trong mình cơ thể của những kẻ trần tục, đại diện cho chính thứ mà chúng nắm giữ. Nói không ngoa, Mọi thứ trong thế giới này đều được những Kẻ Nắm Giữ nắm lấy và điều khiển”

Từng lời nói của Luise làm chúng tôi càng rợn người hơn, bọn chúng luôn quan sát tôi, luôn cười trên sự khốn khổ của cuộc đời loài người, một thực thể được sánh như “Chúa Trời”, vốn chẳng mảy may đến giống loài trần tục.

“Vậy nên mới có thứ gọi là Kẻ Thu Thập? Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, thu thập ở đây có nghĩa là gì…”

Tôi tiếp lời, ngay tức khắc, ánh mắt của cả hai đã hướng về tôi. Một tia ớn lạnh lập tức chạy dọc sống lưng của mình.

”Chà…Có lẽ khi cô giải thích, nó sẽ dài hơn hai trang giấy mất, nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi nhé”

Luise nói với mỉm cười vui vẻ, cô cầm trên tay tách trà và nhâm nhi 1 tí

“Dù mạnh mẽ như vậy, nhưng những Kẻ Nắm Giữ đều có một thứ gọi là {Bảo Vật}, Nếu gọi Kẻ Nắm Giữ là kẻ nắm giữ thứ chúng đại diện thì Bảo Vật chính là sức mạnh của bọn chúng. Biết được điều đó, một kẻ đã thu thập tất cả {Bảo Vật} và tạo ra khái niệm “Kẻ Thu Thập”. Từ đó, con người đã có thể thu thập các {Bảo Vật} và tác động được những Kẻ Nắm Giữ”.

Luise vừa nhâm nhi tách trà vừa trả lời câu hỏi của cả hai chúng tôi. Về thứ gọi là Bảo Vật, và lịch sử hình thành của mọi thứ.

“Có lẽ các em không biết, Nekomaru cũng chính là một {Bảo Vật} được gọi là {Bảo Vật của Thời Gian}”.

Luise khi nhắc tới Neko-sama cũng là lúc tôi nhìn ông ta đang nằm trên chiếc bàn. Nhận ra ánh mắt của tôi, ông ấy cũng tiếp lời.

“Đúng vậy, ta là {Bảo Vật của Thời Gian}, cũng chính là lý do ta sử dụng được Ma Lực Thao Túng Thời Gian”

“Vậy là…Cô cũng là một Kẻ Thu Thập?”

“Đúng vậy, đó là lý do tôi cứu cả hai người”

Luise gác một chân lên đùi của cô ấy, khuôn mặt vẫn giữ đôi mắt sắc bén cùng giọng nói nhẹ nhàng.

”Cả hai người đều có khả năng nhận biết cũng là khả năng cảm nhận được những Kẻ Nắm Giữ, điều mà chỉ có những người như chúng tôi mới làm được”

Cô đặt một tay lên má, ngắm nhìn cả tôi và Satou.

“Tôi có một số lời đề nghị với cả hai, liệu…Hai người muốn trở thành Người Thu Thập không?”

Lời nói của Luise như xâm nhập vào tâm trí tôi.

Con hãy trở thành Kẻ Thu Thập

Hai người muốn trở thành Người Thu Thập không?

Đây chính là một cơ hội…Cơ hội để tôi có thể đưa tôi đến sự thật về bố tôi.

“Liệu…Thu thập tất cả Bảo Vật có thể có một điều ước? Thứ mà tôi có thể mong muốn tất cả mọi thứ?”

”Đúng vậy… Mọi thứ, lời hứa là không giới hạn, em muốn gì cũng được”

Satou mặt trầm xuống, đôi mắt cô nhìn về phía đôi tay của mình, bản thân tôi cũng có một sự đắng đo không khác gì cô ấy, tôi nắm chặt đôi tay mình lại, tôi nhớ về mọi ký ức của bố trước khi cả làng tôi bị phá huỷ.

“Hai người suy nghĩ một lúc cũng được, dù sao tôi cũng ở đây khá lâu, nên là cứ suy nghĩ trước nhé”

Luise đứng dậy, cô nháy mắt về phía cả hai chúng tôi, rồi rời đi. Khi tiếng đóng cửa vang vọng, mọi thứ lại rơi vào im lặng. Rõ ràng đôi mắt của Satou đang ngập tràn sự lo lắng và phức tạp.

”Ah…Tớ cũng không nên làm phiền cậu nữa…Tớ về trước đây nhé, cố gắng giữ sức khoả của anh nhé Fujigawa…”

Satou bất ngờ lên tiếng rồi cô bước ra ngoài, lại một tiếng đóng cửa vang lên, và mọi thứ lại chìm trong im lặng.

“Này nhóc, nhóc đã từng bảo với ta nhóc muốn trở thành Nguời Thu Thập mà?”

“Đúng là vậy…Nhưng mà tôi cảm thấy…Có điều gì đó đang cố gắng níu tôi lại…Mà này Neko-sama…”

Tôi cất tiếng, lại nhớ về ký ức trong giấc mơ. Về bố tôi và về kẻ tồn tại ở tận cùng thực tại.

”Ông có biết…Người tồn tại ở tận cùng thực tại là ai không?”

”Hmm…Ta chưa từng nghe về kẻ như vậy…Nhưng ta lại có một tý ký ức về hắn…Một kẻ đã từng chung tầng với bọn ta, nhưng rồi hắn lại biến mất, từ đó ta cũng không cảm nhận được sự hiện diện của tên đó từ lúc đấy”

”Vậy ư?…”

Mọi thứ lại chìm trong trầm tư, tôi thở dài vì mệt mỏi, nhìn về phía mặt trời, tôi suy nghĩ nhiều thứ, nhưng rồi tôi nhắm mắt và thật sự nghỉ ngơi.

Mọi thứ rồi dần chìm vào bóng tối khi mặt trời dần lặn đi.

Lúc này Yuki Satou đã trở về nhà của chú Akatsu, nơi có thể gọi là nhà của cô.

“Ôh, cháu về rồi à Satou-san, Mọi thứ vẫn ổn chứ? Bác nghe rằng ở khu rừng cháu giao đồ xảy ra động đất lớn, nếu mệt quá thì nghỉ một hôm nhé”

Chú Akatsu vẫn dịu dàng như mọi ngày, nhưng tâm trạng vui vẻ này không thể lay động được vào sự trầm lắng của Yuki.

“Dạ vâng…Vậy con sẽ đi nghỉ ngôi đây ạ…Thành thật xin lỗi bác…”

”Ừm, con người cũng cần nghỉ ngơi mà đúng chứ? Cứ nghỉ ngơi đi, bác lo được”

Yuki gật gù, rồi bước lên phòng của mình, căn phòng vô cùng bình thường, trừ việc có một tấm hình trên chiếc giường của mình, nắm chặt tấm hình của gia đình, tâm trạng cô ngày càng phức tạp hơn. Yuki gồi gục xuống sàn, nước mặt lại rơi, cô không kìm được mà lại cất tiếng gọi.

“Mẹ ơi…Bố ơi…Con nên làm gì đây…”.

Mọi thứ lại chìm trong bóng tối, Hikaru nằm trong căn phòng bệnh tối tăm. Chàng trai đã suy nghĩ rất kỹ, anh đứng dậy, thay bộ đồ mới, một bộ đồ Yukata màu đên được cách tân một cách hiện đại, đeo đằng sau một bao kiếm đủ chứa thanh Veronium, chàng trai đã sẵn sàng để trở thành một Kẻ Thu Thập, anh cũng tạo một túi ngay đằng sau bản thân của anh để đặt Nekomaru, bước ra khỏi khuôn viên bệnh viện, Hikaru bắt gặp Yuki, cô nàng đã chờ đợi Hikaru. Nàng ta mặc trên mình một bộ váy cổ cao, chiếc váy cũng tầm tới đùi của cô ấy, trang phục của cô không một màu như Hikaru mà là sự kết hợp giữa màu đen và trắng, đôi mắt của cô nàng vô cùng kiên quyết, cả hai người ngay khi ánh mắt chạm nhau thì đã nhận ra điều đối phương muốn, và rồi Luise đã xuất hiện.

”Vậy là đã quyết định rồi nhỉ?”

”VÂNG!”

Cả hai đồng loạt nói, cùng nụ cười của Luise, cả hai chúng tôi đều quyết tâm thu thập và trở thành Kẻ Thu Thập.

“Vậy thì chào mừng tới với thế giới kẻ những kẻ thu thập!!”