“Này! Tại sao ta phải chạy ngược về phía khu rừng vậy?! Chả phải đã mất rất nhiều công sức để ta chạy ra khỏi đây sao??”
Giọng nói của Neko-sama có phần tức giận và bức bối nói về phía của Hikaru
“Con quái vật này nó chỉ tấn công ba chúng ta thôi, Nếu ta ở lại làng thì người dân vô tội sẽ bị liên luỵ”
Hikaru vừa nói vừa băng qua những cành cây, dù rằng mặt đất đang rung chuyển một cách mạnh mẽ
“Nhưng tại sao lại có cả tôi nữa vậy chứ? Tôi chỉ đang giao hàng cho khách của bác Akatsu thôi mà~”
Satou di chuyển trên những cành cây vừa than thở việc bản thân cô cũng nằm trong danh sách tấn công của con sâu to lớn kia.
“Nhưng các ngươi đã có kế hoạch gì chưa? Đây không phải sâu bình thường đâu đấy! Nó là một trong những lời nguyền cơ bản của mụ ta, thế nên chắc chắn nó cũng có chiêu thức gì đó-”
Neko-sama chưa kịp dứt lời thì một tia sáng năng lượng được bắn ra từ phía của con sâu quái gởm.
Với một tốc độ kinh hoàng, gần như chỗ chúng tôi đều đã bị tia sáng ấy đốt sạch.
“Này, ta phải giải quyết nó nhanh thôi! Mọi người thật sự không có cách nào sao?”
Satou nhờ vào sự linh hoạt của cô thể đã né tránh thành công đòn tấn công khi nãy nhưng cô nàng cũng vội vàng nắm bắt tình hình hiện tại.
“Nếu đây là cùng một loại với con quái vật to lớn khi nãy thì da của nó cũng không quá cứng cáp. Vậy thì chẳng phải ta sẽ có cơ hội giết được nó sao?”
Hikaru vừa nói vừa di chuyển gần hết với phía con sâu to lớn đang quằn quại trên bầu trời. Càng tiến gần, sự to lớn của quái thú ấy càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Được rồi, ta cần phải làm gì bây giờ đây, Nhóc có ý tưởng gì không?”
Nekomaru ở trên lưng nói với chất giọng bình tĩnh hơn bao giờ hết, đối diện với một con quái vật to lớn này. Chú mèo thần tài dường như không biết sợ là gì.
“Này Fujigawa, nếu tôi không lầm, thì đây là loài sâu tử thần vùng Gobi!”
Satou đứng trên một cành cây và hét lớn về phía của tôi, cô nàng cung cấp những thông tin cần thiết để có thể tiêu diệt loài sinh vật to lớn này.
“Sâu tử thần vùng Gobi?”
”Đúng vậy!! Là một sinh vật thần thoại từ Mông Cổ. Nếu đúng như theo truyền thuyết thì chúng ta không nên lại gần sinh vật này!”
Tôi bất giác dừng lại ngay khi lời của Saitou vừa dứt.
“Ý cậu là gì khi ta không nên lại gần?”
”Bởi vì một trong số khả năng của nó…Là phát ra nộc độc cùng dòng điện đủ sức giết chết mọi sinh vật trong một khu vực! Nếu kích thước nó to tới mức như thế này…Khả năng cao con quái vật này có thể phá huỷ cả một thành phố…”
Ngay khi bọn tôi dừng lời, sâu quái vật đã bắt đầu cựa quậy, nó hét lên một tiếng thật lớn.
Cùng lúc với tiếng hết, một làn khói độc cùng dòng điện phát quang chiếu sáng mọi ngóc ngách mà nó bước đi tới.
”Ta bị phát hiện rồi. Nhanh lên!!! Mau chạy khỏi đây!!!”
Tôi gần như hét lên và rồi lại cắm đầu chạy, cả ba người chúng tôi hoàn toàn không đủ sức để tiêu diệt sinh vật này.
“Phải có một cách chứ…Chắc chắn con quái vật này có điểm yếu! Này Satou-chan, cô có biết gì về điểm yếu của nó không?”
Neko-sama cất tiếng gọi Satou, cô vừa bước đi vừa cố gắng suy nghĩ thêm về thông tin của loài sâu này.
“Khoan đã…”
”Có chuyện gì sao Fujigawa?”
Tôi bất chợt dừng lại, khuôn mặt lo lắng và sửng sốt của Satou và Neko-sama hiện rõ lên.
“Cô bảo trong cơ thể của sâu tử thần này có chất độc đúng không?”
”Ừm.…Theo lý thuyết, nếu con quái vật đó có thể thải ra chất độc từ bên trong ra bên ngoài, vậy chắc hẳn bên trong nó cũng có độc.”
“Và trong cơ thể nó không chỉ có một loại độc…”
Cả Neko-sama cùng Satou đều kinh ngạc trước lời nói của tôi, họ ngẫm nghĩ một lúc và bắt đầu nhận ra.
“Là các mùi hoá chất đặc trưng!”
Hai người đồng thanh nói khi họ đã biết được điều mà tôi đang ám chỉ tới
”Đúng vậy! Tôi có thể ngửi được mùi gas cùng với các mùi hoá học khác…”
”Nhưng điều đó có nghĩa là gì?”
Neko-sama chui ra ngoài hoàn toàn, ông ấy vừa nhìn làn khói rồi quay sang nhìn tôi.
Giờ đây bản thân tôi lại đang vô cùng căng thẳng vì nếu khẳng định tôi đúng thì đây sẽ là một điều cực kỳ tồi tệ.
“Nếu như vậy, bên trong nó có vô số các chất hoá học độc hại khác nhau…Khả năng cao…Con sâu đấy cũng mang trong mình những hợp chất có thể phát nổ”
”Cái gì!! Vậy chẳng khác nào chúng ta đang chiến đấu với một quả bom nổ chậm cả?!!”
Satou bàng hoàng trước cái thông tin này, nét mặt bình tĩnh nào giờ lại hiện lên sự lo lắng và sợ hãi.
Tất cả chúng tôi giờ đây không thể làm gì ngoài việc cố gắng chạy thật nhanh, tránh các chất độc có thể tiếp xúc vào cơ thể.
Nhưng một tia tuyệt vọng lại hiện rõ trên khuôn mặt của từng người bọn tôi. Vì khi chúng tôi đến rìa khu rừng, mọi thứ sẽ lại là chấm hết cho cả ba.
“Thật sự là hết cách rồi sao?”
Satou cất tiếng nói, giọng cô ấy the thé pha lẫn là sự tuyệt vọng mà tôi chưa từng thấy trước đây.
“Cô cũng biết mà…Chúng ta không thể đánh liều được! Tôi hoàn toàn không thể tiếp cận con quái vật đấy được”
”Thế tại sao bọn nhóc chúng bây không thử dẫn dụ nó ra xa ngôi làng? Ví dụ như dụ con sâu đấy tới một khu đất trống chẳng hạn?”
”Có lẽ ông không biết, phía rìa của khu rừng này là biển đấy”
”Vậy thì hết cách thật rồi..”
Neko-sama chui vào trong túi của tôi một lần nữa, Satou thở dài, cô ấy lại một lần nữa dừng lại.
“Vậy thì chỉ còn có nước là tôi sẽ nhắm thẳng vào miệng của nó mà tiêu diệt!”
”Này! Đừng có ngốc như thế, cô thật sự nghĩ cung tên có tác dụng với một sinh vật to lớn như thế à?”
”Phải thử mới biết được chứ”
Satou cười nhếch mép, nhưng tôi biết, cô ấy chỉ tỏ ra mình mạnh mẽ. Thật chất ngay cả việc cầm cung và ngắm, cơ thể của Satou vẫn không ngừng run rẩy.
Và rồi chuyện gì đến cũng đến, ba mũi tên của Satou được bắn đi cùng với niềm hi vọng của chúng tôi. Chúng ghim thẳng vào một phần lỗ ở phần gần miệng của con quái thai.
Con quái vật quằng quại, nó lại hét lớn một tiếng, cùng lúc làn khói độc đã ngừng sản sinh và được rút về cơ thể của con sâu tử thần.
“Trúng rồi…! Tôi bắn trúng rồi!!”
”Nhìn kìa! Làn khói độc đang dần bị rút đi!!”
Neko-sama nhanh nhảu chỉ về phía những chất độc đang từ từ quay trở về
”Vậy thì đây là cơ hội của chúng ta đó!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm chắc thanh gươm trên tay, tôi xông pha tiến thẳng về phía con quái vật, Satou cũng theo sau, cô ấy tiếp tục giương cung lên mà bắn về phía con sâu.
“Phải tận dụng thời cơ để tiêu diệt con quái vật này! Tôi sẽ phụ trách phần miệng, còn phần thân thì anh lo liệu đi nhé!”
Satou nói rồi bước nhanh về phía trước, cô ấy đã rẽ sang hướng khác để dễ dàng ngắm bắn.
“Này nhóc! Vì đây là trường hợp đặc biệt, nên ta sẽ ưu tiên cho nhóc một tí, chỉ trong hôm nay thôi đấy!”
Neko-sama thò đầu ra ngoài và cất tiếng, tôi ngầm hiểu ý muốn của ông ấy nên gật gù đồng thuận.
[Xáo Trộn Thời Gian! Đẩy Nhanh Kết Thúc]
Thời gian dần chậm đi trong đôi mắt của tôi, giờ đây tôi nhanh tới mức mọi thứ dường như đang ngưng động. Nhưng trạng thái này không thể giữ được lâu nên tôi buộc phải chạy thật nhanh về phía con quái vật.
“Kết liễu nó đi nhóc!”
Ngay khi trạng thái được đẩy nhanh tốc độ kết thúc, tôi đã chạm trán với con quái vật gần hơn bao giờ hết.
“Hãy chết đi con sâu tử thần kia!!!”
Tôi nói và vung nhát chém về phía thân của con quái vật.
“ZHZXXAZA!!!!”
Tiếng thét đau đớn của con sâu quái vật làm tôi đau màng nhĩ, nhưng sự thật rằng tôi đã chém được một phần khá sâu vào cơ thể của nó.
“NÀY NHÓC CẨN THẬN!!”
”Hả…?”
Một tia sáng chói loá phát ra từ phía miệng của con quái vật, lại một lần nữa. Nó bắn ra tia năng lượng với sức công phá còn uy lực hơn trước rất nhiều.
Mọi âm vực của tất cả đang vang vọng trong cánh rừng. Tôi bị tia sáng chiếu thẳng xuống.
“AHH!!!”
Tiếng hét đau đớn của Hikaru pha lẫn vào tia sáng như một nốt nhạc lỗi trong cả bản hoà ca. Yuki cũng đã bị tia sáng ấy bắn trực diện vào, có lẽ đây là kết thúc của cả hai chúng tôi…
…
Sau tia sáng ấy, tôi dường như gục ngã, không còn có thể đứng vững được nữa, Neko-sama dường như cũng bị ảnh hưởng bởi tia sáng mà ngất đi.
“Này! Nhóc chiến đấu rất cừ đấy!! Nhóc tên là gì vậy?”
Bỗng từ đâu một giọng nói của người phụ nữ cất lên, cô ta đứng trước mặt tôi, trong cái mờ mờ của đôi mắt gần như đóng lại, bản thân lại cảm nhận được một luồng niệm lực dồi dào đang chảy trong cơ thể, tôi nhanh chóng đã có thể ít nhất là đứng vững được.
“Cô là…?”
”Một Kẻ Thu Thập, Ta là Luise Crimson, nhóc vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy”
Giờ đây, một người phụ nữ với mái tóc vàng xoăn cùng làn da ngăm đen đang hiện diện trước mắt tôi, cùng với đôi mắt nhiệt huyết một ngọn lửa, cô ấy quay lưng và đối diện với con quái vật trước mắt.
“Là loài sâu tử thân vùng Gobi, không ngờ nó lại xuất hiện ở một nơi như thế này. Ồ và nhóc đừng lo, có ta ở đây thì nhóc không cần phải lo việc gì cả.”
Luise đưa đôi tay của cô ấy lên đầu tôi và cất tiếng
“Nhóc đã làm rất tốt đó!”
Và rồi chỉ trong tích tắc, cô ấy đã lơ lửng trên bầu trời. Trong con mắt tôi bàng hoàng thì Satou lại bước ra từ trong bụi cỏ.
“Này Fujigawa…Cậu có biết cô ấy là ai không?”
Ngay khi bọn tôi còn đang bất ngờ về sự hiện diện của người phụ nữ này. Bỗng cả hai chúng tôi đều cảm nhận một nguồn niệm lực vô cùng lớn…Lớn hơn rất nhiều so với Kẻ Nắm Giữ Lời Nguyền.
Luise trên bầu trời, ngón tay cái và ngón trỏ của hai bàn tay đặt vào nhau như là một chiếc máy ảnh. Nàng ta đặt một bên mắt mình vào phần giữa và rồi.
[Du Ảnh Vu Nhãn! Niệm Lực Tối Đa]
Một loạt hình không gian hiện rõ trước mặt của Luise, đó là những không gian mà cô ấy đã chụp được. Một khi không gian đã lọt vào khung hình của Luise, sẽ không có bất kỳ thứ gì thoát khỏi đòn tấn công này, bởi lẽ nó sẽ luôn luôn trúng và thứ trong không gian ấy phải chịu sát thương khổng lồ từ cô.
“RAHHHH!!!!”
Tiếng thét của con quái sâu kêu lên khi một phần bụng của hắn đã bị phá huỷ hoàn toàn, cùng với đó là những không gian vô tình lọt vào ống máy của Luise cũng bị phá nát.
“Một đòn tấn công không thứ gì có thể ngăn chặn, đòn tấn công bỏ qua sự cứng cáp của vật chất mà tấn công thẳng vào tâm can, vào phần bên trong của cơ thể…”
Neko-sama bất ngờ tỉnh dậy, đôi mắt ông ấy có phần kiên quyết và cũng căng thẳng, lời nói của Neko-sama càng thêm chắt nịch những luận điểm mà ông quan sát được.
“Không nghi ngờ gì nữa… Đây là quyền năng của {Bảo Vật của Bầu Trời}…Mấy nhóc nên cẩn thận đi…Vì người phụ nữ kia…Không phải là dạng tầm thường đâu"