Chương 3: Đại soái, Hoàng Cốc Đồn tới rồi

Trong nhà ma, sau khi nghe thấy tên của Kayako xong, nụ cười trên mặt Lâm Nguyên Phi cứng ngắc, hoàn toàn không trụ nổi nữa.

Khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, cảm giác hỏng rồi xuất hiện, tựa như nghe thấy câu "NP của cậu đầy rồi" của Arash, hoặc là nghe được cậu "Đại soái, Hoàng Cốc Đồn tới rồi" của Trương Tác Lâm vậy.

Vừa xuyên không tới đã gặp mở đầu đầy sợ hãi rồi, cậu bảo chơi thế mẹ nào đây?

Bị hai con ác quỷ tiếng tăm lừng lẫy lấy mạng, còn là con đường chết không có cách hóa giải... Mẹ ơi, còn đấu tranh cái cựt cúc gì nữa! Trực tiếp về thẳng lò sinh lại cho nhanh.

Vẻ mặt Lâm Nguyên Phi cứng ngắc, lại vặn vẹo.

Suy nghĩ như vậy khiến hắn không cách nào làm mặt mình trở lại bình thường, khiến Yuki nhìn mà sợ.

"Lâm Nguyên? Lâm Nguyên, cậu làm sao vậy? Lâm Nguyên đừng làm mình sợ."

Thiếu nữ sốt ruột nói lớn, Lâm Nguyên Phi dại ra quay đầu lại, nhìn thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.

Ờ... Yuki à... Thật khá... Dáng người thật sự rất tốt...

Đáng tiếc không phải là bạn gái.

Vẻ mặt của Lâm Nguyên Phi chậm rãi không còn sụp đổ nữa, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn... U tối hơn.

Thế giới này nhất định là có chỗ nào đó mình nghĩ sai.

Mình mới ngủ một giấc mà thôi, sao lại xuyên không được? Còn là xuyên tới nhà ma của Kayako xem đoạn băng ghi hình của Sadako nữa? Chắc là giả rồi!

Chắc chắn là do mình ngủ say quá, nghĩ tới nhiều nên gặp ác mộng.

Mặc kệ như nào thì hai bà chị Kayako và Sadako đều không có khả năng xuất hiện cùng một cảnh phim được ha? Họ không phải nhân vật trong cùng một bộ phim điện ảnh, nên chắc chắn là do mình ngủ mơ, tất cả đều là giả.

Cái gì? Có bộ điện ảnh nào tên là [Sadako đại chiến Kayako] à?

Mình hoàn toàn không nhớ từng nghe nói qua tên bộ phim điện ảnh này hay không, chắc chắn cũng là nằm mơ.

Là giả, không tồn tại.

Kayako và Sadako sao lại xuất hiện cùng nhau được? Bạn nói phải à? Sao có thể gặp được nhau?

Lâm Nguyên Phi dùng sức nhéo mặt, cố nở nụ cười sáng lạn.

Nhưng nụ cười hiện tại của hắn muốn xấu bao nhiêu thì xấu chừng đó, muốn cứng ngắc bao nhiêu thì cứng ngắc chừng đó.

Yuki sợ hãi lay người hắn: "Lâm Nguyên! Tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi Lâm Nguyên! Cậu làm sao vậy! Đừng có dọa mình!"

Bị cô gái lay người, vẻ mặt tươi cười của Lâm Nguyên Phi cứng đờ.

Mẹ bà, lắc lư chân thật quá, quả nhiên không phải mơ.

Nếu vậy mình thật sự sắp xanh cỏ sao?

Ra quân chưa thắng người đã chết?

Không muốn đâu!

Lâm Nguyên Phi chợt túm chặt vai Yuki, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt cô, hỏi: "Yuki, cậu có biết trong thế giới này có người tu tiên hàng yêu phục ma hoặc là lão pháp sư gì gì đó không? Loại có thể bắt quỷ trừ yêu ấy."

Yuki chớp mắt, nói: "Bắt quỷ trừ yêu? Lâm Nguyên, trên đời này không có yêu quái thì làm sao có trừ yêu sư được, sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?"

"Hả... Không có sao" Hay là nói, giống như thường gặp, người bình thường không biết có yêu quái và ác quỷ?

Nhưng nếu thế giới này thực sự có ác quỷ như Kayako và Sadako thì chắc chắn sẽ có trừ yêu sư ví dụ như Nhất Mi đạo trưởng ha? Nếu không chẳng phải nhân loại đã bị yêu quái ác quỷ giết sạch từ lâu rồi sao?

Hay là nói, tất cả thật ra đều là trùng hợp.

Hoặc là nói, mặc dù thế giới này có sự tồn tại của nhà ma Kayako và băng ghi hình Sadako nhưng thực chất không có hai bà chị ác quỷ kia? Tất cả chỉ là trùng hợp?

Cứ cảm thấy nghĩ như này hơi lừa mình dối người.

"Tóm lại chúng ta phải rời khỏi nơi này trước đã." Dắt tay cô gái, Lâm Nguyên Phi hoảng sợ muốn chạy ra ngoài đường.

Mặc kệ nơi này có phải nhà ma của Kayako hay không, trước chạy đã rồi nói sau.

Sadako còn dễ nói, bảy ngày sau mới xuất hiện để lấy mạng.

Nhưng bà chị Kayako này giết người hoàn toàn dựa vào tâm trạng, thời điểm giết người tùy tiện, có quỷ mới biết được khi nào bà chị sẽ tới lấy mạng câu hồn.

Ơ... Nói tới linh hồn, vậy linh hồn của chủ nhân cỗ thân thể này đâu rồi? Sao mình xuyên không tới đây lại không cảm giác được gì?

Không lẽ linh hồn của chủ thân thể đã bị bà chị Kayako làm thịt rồi nên mình mới có thể xuyên không vào cơ thể này?

Nếu là như vậy thì liệu bà chị Kayako có tha cho mình không? Dù sao cũng giao phí đi lại một lần rồi.

Nghĩ lung tung một hồi, Lâm Trạch Phi kéo Yuki chạy ra khỏi ngôi nhà ma này.

Hai người chạy ra ngoài khu phố.

OK, lần này thì đúng là Nhật Bản rồi.

Kiến trúc và khu dân cư đậm chất Nhật Bản trước mặt hắn từng xem trong phim Doremon nhiều rồi.

Lúc này ánh chiều tà vừa hạ xuống không lâu, màn đêm vừa buông xuống.

Trong ánh đèn vừa được thắp sáng ở thành phố, ngôi nhà ma tối đen như mực một góc khiến người khác nhìn từ xa vào vô thức cảm thấy lạnh lẽo.

Thậm chí ngay cả khu phố nhỏ ở trước mặt ngôi nhà ma cũng không có một bóng người, dường như mọi người đi lại đều lảng tránh nơi này.

Đây là nhà ma của Kayako sao? Quả nhiên giống y như trong phim.

Ặc... Nói vậy thì đây không phải là một tin tốt phải không?

Càng nhiều chỗ giống trong phim điện ảnh thì càng chứng minh nơi này thực sự có khả năng có ác quỷ?

Lâm Nguyên Phi đứng trên đường như vừa được đại xá, tựa như vừa mới trốn ra khỏi miệng cọp.

Còn Yuki bị hắn kéo chạy như điên ra ngoài thì hơi khó hiểu.

"Lâm Nguyên, cậu làm gì mà gấp vậy? Băng ghi hình chỗ chị Shiki vẫn còn ở bên trong chưa mang ra đâu." Yuki nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay bị nắm đau của mình, hơi u oán nói.

Lâm Nguyên Phi bĩu môi, nói: "Loại băng ghi hình như này thế nào cũng kệ... Ơ... Chờ chút, chị Shiki..."

Ngẫm lại kĩ thì bà chị Shiki kia mới là căn nguyên tội ác nhỉ?

Chủ của cơ thể vì đi tìm cô ấy mới vào trong ngôi nhà ma này, còn phát hiện băng ghi hình kia ở bên trong.

Hơn nữa trước đó Yuki cũng nói, bà chị Shiki kia ở trong ngôi nhà ma hơn một tháng cũng chưa xảy ra chuyện gì.

Nếu thực sự có Kayako tồn tại thì với trình độ hung hãn của bà chị Kayako này, không có chuyện có người ở trong nhà của mình hơn một tháng mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa băng ghi hình đặt trong phòng chị Shiki, nếu bảo trước đó cô ấy chưa từng xem qua thì khả năng đó không lớn.

Như vậy chị Shiki đã xem qua băng ghi hình của Sadako trong ngôi nhà ma của Kayako mà hơn một tháng vẫn chưa chết? Không lẽ thực chất không có ác quỷ? Hoặc là nói, chị Shiki này có vẻ lợi hại?

Lâm Nguyên Phi do dự, hỏi: "Yuki, cậu biết tên thật của chị gái mình không?"

Yuki hơi kinh ngạc: "Ơ? Hóa ra Ryougi Shiki không phải tên thật của chị Shiki sao?"

Ôi đệt, Ryougi Shiki!

Tròng mắt Lâm Nguyên Phi thiếu điều trồi ra.

Cái thế giới này là cái quỷ gì?

Có Kayako và Sadako cùng xuất hiện không nói, vì sao ngay cả Ryougi Shiki cũng đều nhảy ra hết?

Thế nên nơi này thật ra là thế giới Type-Moon? Anh linh đại loạn? Nghĩ vậy đột nhiên cảm thấy mình cũng ổn.

So với đám anh linh kia thì hai bà chị ác quỷ chỉ như gân gà.

Nhưng nơi này thực sự là thế giới Type-Moon sao? Để chắc chắn chút thì hỏi một chút về lịch sử đặc trưng của thế giới Type Moon vậy, ví dụ như một ít lịch sử không giống với địa cầu,

Nhưng những lịch sự kỳ quái của thế giới Type-Moon, dựa theo dự tính thì chắc người thường sẽ không biết đâu?

Được rồi, hỏi thử cũng không mất miếng thịt nào.

"Yuki, cậu có biết thành phố Fuyuki không?" Lâm Nguyên Phi hỏi dò.

Cô gái lắc đầu: "Thành phố Fuyuki? Nhật Bản có thành phố như này à?"

Lâm Nguyên Phi cười gượng hai tiếng: "Có lẽ là ở xa quá nên cậu không biết ha? Khoảng mười năm trước hình như thành phố Fuyuki xảy ra một sự kiện khí than hở gây cháy lớn, làm rất nhiều người chết thảm."

Yuki nghi ngờ trừng mắt nhìn hắn, nói: "Nhật Bản làm gì có thành phố Fuyuki? Môn địa lý Nhật Bản mình đạt điểm tuyệt đối đó, gần như các thành phố ở Nhật Bản mình đều nhớ một chút. Mình cũng không nhớ Nhật Bản còn có cả một nơi là thành phố Fuyuki, Lâm Nguyên, sao cậu lại nhớ sai nữa rồi?"

Nụ cười trên mặt Lâm Nguyên Phi dại ra.

Không có thành phố Fuyuki?

Sao lại có thể không có thành phố Fuyuki?

Nếu là thế giới Type-Moon thì dù là thế giới song song nào thì đáng lẽ cũng phải có thành phố Fuyuki chứ!

Thế nhưng thế giới này không có thành phố Fuyuki? Chẳng lẽ thật ra thế giới mình tới không phải thế giới Type-Moon? Và bà chị tên Ryougi Shiki kia cũng chỉ là trùng tên, không phải Ryougi Shiki mà hắn biết?

Ban đầu khi nghe thấy tên Ryougi Shiki Lâm Nguyên Phi còn thở phào nhẹ nhõm, dù sao trong thế giới Typy-Moon có nhiều đại lão như vậy, hai con ác quỷ chỉ là mây bay mà thôi.

Nhưng lúc này nghe thấy không có thành phố Fuyuki, lòng Lâm Nguyên Phi lại trở nên lạnh lẽo.

Vậy nên thế giới này chính là thế giới điện ảnh có ác quỷ hoành hành sao? Chắc không phải là thế giới điện ảnh kinh dị [Sadako đại chiến Kayako] đâu ha?

Lâm Nguyên Phi nhớ rất rõ kết cục cuối cùng của thế giới đó, cuối cùng hai con ác quỷ hợp thể, nhân loại bị diệt hoàn toàn!

Chẳng lẽ đây chính là kết cục cuối cùng mà mình phải đối mặt? Không muốn đâu!

Lâm Nguyên Phi tính vùng vẫy lần cuối.

"Yuki, trước khi đi chị ấy có để lại gì không?" Nếu chị Shiki chính là Ryougi Shiki của thế giới Type-Moon thì không biết có để lại thứ gì lợi hại không?

Yuki lắc đầu, nói: "Không để lại gì cả, chỉ có hộp gỗ gửi ở nhà mình là Lâm Nguyên đã xem qua rồi thôi. Ngoài thứ đó ra thì chị ấy không để lại gì khác."

Lâm Nguyên Phi hơi kích động.

"Có thể mang cho mình xem hộp gỗ kia lại lần nữa không?"

Ryougi Shiki cố ý để lại đồ rồi nhờ bạn bè cất giữ, chắc hẳn là đồ rất quan trọng gì đó ha?

Nếu thực sự là Ryougi Shiki của thế giới Type-Moon thì cô ấy chính là truyền nhân của bốn gia tộc trừ ma lớn, nói không chừng còn để lại cái gì để đối phó với ác quỷ.

Dù gì nếu xác nhận được thân phận của Ryougi Shiki rồi, nếu nơi này thật sự là thế giới Type-Moon thì mình cũng có thể nghĩ cách đi tìm đại lão xin giúp đỡ.

Lâm Nguyên Phi cảm thấy mình đã tóm được cọng rơm cứu mạng.

Yuki bị thái độ kích động của hắn làm hoang mang, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Ừm, vậy chúng ta quay về đi." Yuki nói: "Cũng tới thời gian ăn cơm chiều rồi."

Yuki nói xong thì cực kì tự giác đi trước dẫn đường.

Lâm Nguyên Phi ngoan ngoãn đi theo phía sau, dù sao hắn cũng không biết nhà Yuki ở đâu.

Nơi này thực sự là thế giới Type-Moon sao? Sadako và Kayako thực sự tồn tại ở nơi này?

Mình không thể vừa mới xuyên không tới đã xui xẻo như vậy được...

Ngẫm kỹ lại, ngay cả chương mới mình còn chưa viết xong, tám chín mươi phần trăm là sẽ bị độc giả mắng tác phẩm thái giám chết tiệt nhỉ?

Ờm... Lần này có lẽ mình thực sự phải làm thái giám chết tiệt rồi.

Lâm Nguyên Phi rầu rĩ nghĩ, cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua nha mà, rồi đuổi kịp bước chân của Yuki, biến mất ở đoạn rẽ trong khu phố.

Không ai biết rằng, ngay khi hai người vừa biến mất, trong ngôi nhà ma vừa tối tăm vừa âm y kia cũng có một bóng người màu trắng đang chậm rãi biến mất ở sau cửa sổ.

Dường như, đã đứng ở đó nhìn chăm chú thật lâu...