Chương 11: Mưa nhỏ, én... Bay chung

"Thế nào? Đồ sộ không?"

Freddy khoe những linh hồn thống khổ trên người mình với vẻ mặt đắc ý.

Lâm Nguyên Phi lại bắt đầu buồn nôn.

Tâm trạng hạ xuống tận đáy.

Dựa theo tình tiết đặt ra trong bảy phần của ác ma đường phố, Freddy có thể thông qua giết người cướp lấy linh hồn của trẻ con để có được sức mạnh cường đại.

Phần đầu tiên Freddy mới xuất hiện, trần truồng ra đường, ăn uống bị dồn ép, chỉ có thể trêu chọc ức hiếp nữ sinh thét chói tai, lúc giết nam sinh cũng không dám xung đột chính diện. Sau đó bị nữ chính Nancy lập bẫy đập một búa vào ngực suýt nữa thì hẹo, đi bộ run rẩy, là con gà hen tiêu chuẩn.

Kết quả tới phần ba, khi đã cướp được nhiều linh hồn, bị Nancy đâm thẳng vào bụng cũng vẫn có thể nở nụ cười, còn đánh ngang tay, vật lộn với một nhân vật có võ thuật cao cường.

Nếu dựa theo giải thiết mà điện ảnh đặt ra, thì Freddy trước mặt Lâm Nguyên Phi bây giờ đã giết hết trẻ con trên phố Elm, trên người cũng có rất nhiều linh hồn, gần như có đủ lục thần trang.

Nếu chỉ là Freddy ở phần đầu tiên thì Lâm Nguyên Phi có lẽ có thể đánh vài hiệp với Freddy ở trong mơ.

Nhưng bây giờ Freddy thực sự muốn giết hắn, nếu xông lên là dẫm hắn xuống chân luôn...

Thế này thì chơi mẹ gì?

Tuyệt vọng level max!

Lâm Nguyên Phi tái mặt nhìn Freddy không biết lấy một chiếc áo lông bẩn thỉu khác từ đâu mặc vào, nuốt nước bọt nói: "Tôi không phải trẻ con phố Elm, chí là một hộ gia đình từ ngoài tới, ông giết tôi làm gì? Oan có đầu nợ có chủ chứ!"

Freddy lại tỏ ra tò mò chớp mắt: "Khặc, kỳ nha. Vì sao tao không thể giết gia đình từ ngoài tới? Mày ở phố Elm, tao muốn giết thì giết."

Nói xong hắn ta lại khặc khặc cười: "Mà cô bạn gái kia của mày cũng đáng yêu lắm, cảm ơn mày đã dẫn nó tới chỗ tao."

Lâm Nguyên Phi sửng sốt, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ý của Freddy là Yuki...

Quả nhiên Freddy này và Freddy mà hắn biết không giống nhau.

Ác quỷ đường phố Freddy chỉ có thể giết trẻ con ở phố Elm, không thể làm tổn thương người khác phố Elm, sau này giết người cũng là do có siêu năng giả kéo người sống vào cảnh trong mơ cho hắn ta giết, để hắn ta không thể làm tổn thương người khác.

Nhưng Freddy trước mặt này chỉ cần người sống trong phố Elm là có thể giết?

Không, không phải, Yuki không sống ở phố Elm, Freddy vậy mà có thể để ý tới cô ấy, vậy chẳng lẽ điều kiện giết người của Freddy là chỉ cần qua đêm ở phố Elm là được?

Dù sao trước đó Yuki cũng từng tới nhà của chủ nhân thân thể, nhưng lại không bị Freddy nhắm tới, đêm nay ở lại nhà Lâm Nguyên Phi qua đêm mới bị Freddy để ý.

Đm! Nói vậy chẳng phải mình để Yuki ở lại qua đêm là mình đang hại cô ấy?

Lâm Nguyên Phi xanh mặt nói: "Freddy, ức hiếp một bé gái thì gọi gì là bản lĩnh, có gì thì tính với tôi, ông đừng ra tay với Yuki!"

Freddy cười khặc khặc: "Ái chà, bây giờ không sợ nữa? Võ sĩ của tao, vừa nhắc tới con bé kia là mày đã có dũng khí rồi, xem ra mày rất thích con bé đó."

Lâm Nguyên Phi nắm chặt kiếm gỗ trong tay, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi: "Rốt cuộc ông muốn thế nào mới chịu tha cho bọn tôi?"

Càng nghĩ nhiều, vì mạng sống, Lâm Nguyên Phi quyết định bán đứng nhân phẩm: "Nếu ông chỉ đơn thuần muốn giết người thì tôi sẽ đi tìm kẻ chết thay cho ông được không? Chỉ cần ông bằng lòng tha cho tôi, tôi sẽ ra ngoài phố Elm lừa người tới đây cho ông giết sướng tay... Thế nào?"

Freddy trừng lớn hai mắt: "Ối chàaaa.... Võ sĩ của tao, mày đúng là một nhân tài."

Freddy cười ha hả: "Lần đầu tiên gặp phải con mồi phối hợp như mày, vì muốn sống mà tình nguyện bán đứng người khác? Võ sĩ của tao, mày thật vĩ đại, ha ha ha ha..."

Lâm Nguyên Phi nở nụ cười giả tạo, lòng thì đang chửi đm mày cứ cười đi, chờ ông đây qua được hôm nay thì ngày mai ông đây lập tức đi tìm pháp sư trừ ma tới siêu độ mày, xem tới lúc đó mày còn cười được không.

Trong lòng thì đang chửi rủa, nhưng trên mặt Lâm Nguyên Phi vẫn cười hì hì: "Thế nào? Anh zai Fredd, có đồng lòng thả cho tôi một con ngựa không?"

Freddy nghiêng đầu nghĩ ngợi, nghiêm túc gật đầu: "Lời đề nghị của mày rất hấp dẫn, nhưng tao từ chối."

"Hả?" Lâm Nguyên Phi trợn mắt há mồm: "Nếu đề nghị hấp dẫn thì vì sao ông còn muốn từ chối?"

Thần kinh mày có vấn đề à!

Freddy liếm móng vuốt sắc bén trên tay phải, hì hì nói: "Chẳng có lý do gì cả, tao ghét mấy thằng ranh con. Đặc biệt là thằng ranh tự cho mình là đúng như mày, nếu phải để một người sống thì tao thà để lại con nhóc mày dẫn tới còn hơn, con nhóc đó còn đáng yêu hơn mày, chắc chắn chơi vui hơn."

Mẹ nó, thằng cháu này không mắc lừa không cũng theo kịch bản!

Gặp phải boss có chỉ số thông minh như này rất đau đầu.

Ông thông minh như vậy thì chuyện xưa diễn tiếp thế nào? Mẹ nó!

Lâm Nguyên Phi không nói không rằng xoay mông bỏ chạy.

Dù là cảnh trong mơ thì Freddy cũng không phải chúa tể hoàn toàn.

Có lẽ hắn ta có thể khống chế thay đổi hoàn cảnh trong mơ, khiến cảnh trong mơ xuất hiện phương tiện cho hắn ta giết người, nhưng người bị đuổi giết không phải không còn đường sống.

Ít nhất là nếu mỗi lần Freddy đều có thể giết người thành công, thì sẽ không có truyền thuyết kinh dị của hắn ta được truyền ra ngoài.

Mặc kệ ra sao, cứ chạy trước!

Vào lúc này đấu chính diện với Freddy chính là hạ sách.

Động não nghĩ lại cẩn thận cả bảy phần ác quỷ đường phố, Freddy đã bị nhân vật chính giết chết ngay lần đầu?

Phần thứ ba, người giỏi võ thuật, đại pháp sư, đại lực sĩ lúc đánh chính diện cũng bị Freddy treo lên đánh, còn phần thứ năm thì ngay cả anh hùng siêu cấp cũng bị Freddy giết ngược lại.

Vào lúc này, chạy mới là phương án tốt nhất!

Ít nhất là trong trí nhớ của Lâm Nguyên Phi, mặc dù Freddy ở trong mơ mạnh vô địch, nhưng vẫn còn vài nhược điểm trí mạng.

Một trong các nhược điểm đó chính là có thể thao tác trong mơ.

Ôm một đường sống cuối cùng, Lâm Nguyên Phi chạy như điên trong giấc mộng.

Phía sau là tiếng cười lớn tục tằng của Freddy.

"Lâm Nguyên ơi~~~ Lâm Nguyên à~~~~ Bây bi đừng chạy mà, hì hì hì hì..."

Tiếng cười quỷ dị của Freddy khiến da đầu hắn run lên.

Nhưng lúc này, Lâm Nguyên Phi không biết rằng ở thế giới hiện thực, sau khi bão đổ bộ vào thành phố, cuồng phong đã thổi bay tất cả.

Dưới bầu trời âm u, thành phố nhỏ cạnh bờ biển này trở nên tối tăm.

Căn nhà số 44 phố Elm, trên con đường tối tăm thẳng dài, chỉ còn căn hồ nhỏ hai cửa sổ là còn sáng đèn.

Trong căn phòng nhỏ cũng coi như ấm áp, ánh đèn mờ chiếu sáng thiếu niên và thiếu nữ đang ngủ say.

Tất cả đều trông có vẻ ấm áp và tốt đẹp.

Nhưng mỗi một giây trôi qua, ánh đèn mờ ấm áp bắt đầu chợt lóe chợt tắt quỷ dị.

Bên ngoài gió lớn vẫn đang điên cuồng đánh vào cửa số đóng chặt, tựa như có thứ gì muốn tiến vào.

Lách cách lách cách lách cách lách cách lách cách....

Tiếng động kỳ dị khiến người ta sởn gai ốc vang lên ngoài hành lang.

Lách cách lách cách lách cách lách cách lách cách.... Lách cách lách cách lách cách lách cách lách cách....

Tiếng lách cách chói tai như tiếng khớp bị vặn đang chậm rãi bò sát trên sàn nhà.

Một trận gió lạnh thổi qua, cửa căn phòng im lặng mở...