Chương 10: Đồ sộ không

Freddy, tên đầy đủ là Freddy Krueger.

Là một con ác ma đáng sợ có thể giết người trong giấc mộng, khi còn sống đã tàn nhẫn sát hại rất nhiều trẻ em ở phố Elm.

Sau khi hắn ta bị bắt, do trình tự phá án có vấn đề nên hắn ta được tòa phán vô tội rồi thả ra.

Các phụ huynh không thể nhịn được, cuối cùng cấu kết với nhau thiêu chết hắn.

Nhưng Freddy không vì vậy mà biến mất, trái lại, vào nhiều năm sau hắn lần nữa xuất hiện trong giấc mơ của đám trẻ ở phố Elm, trong mơ hắn sử dụng các thủ đoạn tàn nhẫn nhất để hành hạ đám trẻ con đáng thương đó tới chết.

Là một con quỷ vương nổi tiếng ở Mỹ, là nhân vật kinh điển nhất màn ảnh lớn Hollywood.

Nhưng lúc này, hắn ta lại xuất hiện ở trước mặt Lâm Nguyên Phi...

Lâm Nguyên Phi không còn sức để chửi vì sao Nhật Bản lại có phố Elm và Freddy nữa.

Khi Kayako, Sadako và Tomie cùng xuất hiện, hắn lập tức hiểu rằng thế giới này chắc chắn đã xảy ra vấn đề.

Vẫn là Kayako, vẫn là Sadako, còn có Tomie, giờ ngay cả Freddy cũng nhảy ra, liệu có phải thêm vài ngày nữa tòa nhà ở trung tâm thành phố của Công ty Umbrella sẽ có xác sống xổng ra không?

Nếu đã náo nhiệt như vậy, liệu lại thêm vài ngày nữa, sẽ có vài chiếc chiến hạm Predator rơi xuống, thuận tiện hơn nữa là sẽ có vài sào huyệt của Alien xuất hiện?

Mẹ nhà nó!

Lần xuyên qua này thực sự có độc rồi?!

Level địa ngục hả?

Không cho ngón tay vàng đùi vàng thì thôi đi, trần trụi xuyên qua không có chút đạo cụ nào đã trực tiếp đối mặt với đống máu chó.

Quá đáng thiệt!

Còn Freddy lại rất hài lòng thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Nguyên Phi, hắn ta nở nụ cười vừa dữ tợn vừa sáng lạn.

"Lần này còn mang theo cả kiếm gỗ phòng thân... Thế nào? Võ sĩ thân ái của tao, mày cảm thấy một thanh kiếm gỗ có thể đánh bại tao sao?"

Lúc này Lâm Nguyên Phi mới ý thức được bản thân đang cầm thanh kiếm gỗ trong tay.

Mà thanh kiếm gỗ này chính là thanh kiếm gỗ mà Ryougi Shiki để lại cho Yuki.

Mình mang theo thanh kiếm gỗ này vào mộng sao?

Ặc... Vậy chẳng phải, thanh kiếm gỗ này quả nhiên không phải vật phàm?

Nhưng bây giờ trông như không có tác dụng gì cả...

Hiện giờ hắn đã bị Freddy kéo vào ác mộng, lấy sự hiểu biết của Lâm Nguyên Phi về bảy phần trong phim ác quỷ đường phố, trong giấc mộng, Freddy gần như bất tử.

Dù bạn có dùng súng bắn xả đạn vào hắn, dùng ngũ mã phân thây thì giây tiếp theo hắn vẫn có thể full máu full năng lượng sống lại, tiếp tục đuổi giết bạn.

Nhưng nếu bạn bị hắn ta hành hạ tới chết trong mơ, vậy bạn sẽ chết thật, sẽ chẳng còn gì cả.

Trong giấc mơ, thân thể bị tổn thương thì sẽ đồng bộ với thân thể bên ngoài, trong mơ bạn bị Freddy đánh gãy chân thì ngoài thế giới thật cũng sẽ bị gãy chân, trong mơ bạn bị Freddy mổ banh bụng thì ngoài hiện thực bạn cũng bị mổ banh bụng.

Có thể PK trong mơ với Freddy, ngoài nhân vật chính có lai lịch lớn, có vòng sáng nhân vật chính bảo vệ ra thì dù bạn có biến thành anh hùng siêu cấp, hay là đại pháp sư cũng không đánh thắng được Freddy.

Đây là một trận đánh mà ngay từ đầu đã không có phần thắng...

Vô thức nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay, tuy sợ sẽ phải chết, nhưng Lâm Nguyên Phi vẫn có ý đồ tăng thêm can đảm cho chính mình.

"Freddy, tôi cảnh cáo ông, ông đừng có lại đây."

Lâm Nguyên Phi lớn tiếng hét: "Thanh kiếm trong tay tôi đã được cao tăng Thiên Nguyên khai quang, được truyền từ thời Edo Nhật Bản, là thánh vật đã giết và hàng vô số yêu ma. Nếu tên ác quỷ nhà ông dám tới gần thì nó sẽ lập tức siêu độ ông, lúc ấy đừng trách tôi không cảnh báo trước!"

Freddy bất ngờ một lát, rồi bật cười: "Chỉ bằng thanh kiếm gỗ quèn trong tay mày? Thánh vật trừ ma? Thực chất là do mày nhặt được từ trong thùng rác ngoài cửa phải không?"

Tuy Lâm Nguyên Phi cũng đồng tình với ý kiến của Freddy, nhưng hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục thổi phồng tác dụng của thanh kiếm gỗ trong tay.

"Ông đừng xem thường thanh kiếm gỗ này! Tôi có thể mang nó vào giấc mộng thì đã chứng minh nó là vật bất phàm rồi! Nếu ông dám làm tôi bực mình, thì cẩn thân tôi cá chết lưới rách với ông!"

Cách đó hơn mười mét, Freddy chớp chớp mắt: "Cá chết lưới rách với tao?"

Một giây tiếp theo, một bàn móng vuốt sắc bén thò ra từ phía sau Lâm Nguyên Phi, từ sau ôm lấy hắn.

"... Cá chết lưới rách với tao thế nào? Cá chết lưới rách với tao thế này à? Khặc khặc khặc khặc..."

Tiếng cười nhạo khàn khàn vang lên bên tay Lâm Nguyên Phi.

Freddy im hơi lặng tiếng ôm eo hắn từ đằng sau, cười khặc khặc nói: "Võ sĩ thân ái, mày thử cá chết lưới rách một lần với tao cho tao xem..."

Hơi thở tanh tưởi xen lẫn với mùi máu tươi phun lên bên tai Lâm Nguyên Phi gần trong gang tấc, khiến hắn dựng tóc gáy.

Hắn phản xạ có điều kiện hét lớn một tiếng, Lâm Nguyên Phi dùng sức giãy mạnh khỏi tay Freddy để chạy thoát ra ngoài.

Chạy được hơn ba bốn mét, hắn mới kinh hồn táng đảm quay đầu lại, phát hiện Freddy vẫn đứng bất động tại chỗ như cũ mà không đuổi theo hắn, chỉ nhìn hắn rồi cười liên tục,

"Mới vậy đã bị dọa rồi sao? Võ sĩ thân yêu của tao?" Freddy cười hì hì nói.

Lâm Nguyên Phi hoảng hồn không yên trừng mắt nhìn Freddy, cảm thấy sau lưng mình chỉ toàn mồ hôi lạnh.

Mẹ ơi, cảm giác này thật đáng sợ...

Quả nhiên hắn ta ở trong mộng là vô địch?

Di chuyển trong nháy mắt xuất quỷ nhập thần, như vậy thì đánh thế nào?

Lâm Nguyên Phi nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Anh... Anh trai Fredd đừng kích động, có gì chúng ta từ từ nói, đừng kích động vậy."

Là một người thức thời, sau khi chứng kiến Freddy xuất quỷ nhập thần như nào, Lâm Nguyên Phi lập tức từ bỏ suy nghĩ chống cự.

Định học theo Tưởng hiệu trưởng dùng thủ đoạn để cứu nước.

*Tưởng hiệu trưởng: Tưởng Giới Thạch

*Dùng thủ đoạn để cứu nước: Giống như kiểu đánh du kích, không chống trực tiếp mà gián tiếp, bồi dưỡng lực lượng, kìm chân quấy nhiễu, tranh thủ và bảo vệ thành quả, đôi khi phải hi sinh một thứ gì đó để đổi thứ lớn hơn.

"Anh trai Fredd, anh xem tôi cũng không phải trẻ con phố Elm, chỉ là một khách vãng lai ở lại đây, mới tới ở chưa được vài ngày, xưa nay chúng ta không thù không oán, anh giết tôi để làm gì, lại còn lãng phí sức lực... Anh nói phải không?"

Lâm Nguyên Phi tươi cười sáng lạn, tính thấy sang bắt quàng làm họ: "Phố Elm nhiều trẻ con như vậy, anh zai có rất nhiều mục tiêu để giết, sao cứ phải lãng phí thời gian lên người từ ngoài tới như tôi? Anh zai nói đúng không..."

Nhưng ác ma đối diện căn bản nghe không lọt tai.

Freddy thẳng tay xé rách áo lông bẩn thỉu trên người ra, làm lộ ra thân hình xấu xí bị bỏng nặng bên dưới lớp áo lông, cười khặc khặc nói: "Bọn trẻ con ở phố Elm đã bị tao giết hết rồi, mày là đứa cuối cùng... Nhìn đi!"

Sau khi xé áo lông ra, trên thân hình đỏ tươi xấu xí của Freddy là những gương mặt nhỏ chen nhau trồi ra, tất cả đều là linh hồn của trẻ nhỏ sau khi bị hắn ta tàn sát.

Lúc này, trên người Freddy, linh hồn của những đứa trẻ đó đang liều mạng giãy dụa, gào thét thê thảm cầu xin.

Mỗi một giọng nói đều vởn quanh đầu Lâm Nguyên Phi, vang lên bên tai hắn.

"Hu hu hu... Mẹ ơi, cứu con..."

"Đau quá... Đau quá... Cứu con..."

"Ai cứu cháu với... Hu hu hu..."

"Cứu cháu với...."

Từng đứa từng đứa kêu la thảm thiết, khiến Lâm Nguyên Phi nghe vào lạnh run người.

Hắn tái mặt lui về phía sau vài bước, vẻ mặt như sắp nôn ra.

"Ọe..."

Khổ sở nôn khan vài cái, lúc này Lâm Nguyên Phi mới tái mặt ngẩng đầu lên, nhìn về phía con ác ma giết người trước mặt.

"Mày mày..." Lâm Nguyên Phi xanh mặt.

Freddy cũng nở nụ cười gằn, vung móng vuốt sắc bén lên, cười hì hì nói: "Thế nào? Đồ sộ không?"